Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 579: Chương 579: Chương 580




Vậy thì tôi sẽ đứng về phía Tổng giám đốc Trương

Đúng, tôi cũng vậy, dù sao thì Tổng giám đốc Trương cũng đẹp trai và phong độ hơn

Khi đó, hai bên đã yên vị, người chia bài đang chia bài, Trường Thiên Thành nhìn những chiếc thể đánh bạc trên bàn và nói: “Ở đây có một triệu thẻ. Ai thua đối phương trước, người ấy sẽ thua”

“Có vẻ như chúng ta lại có tiền để mua một chiếc váy mới rồi đây” Lương Học Đông không thèm để ý đến Trương Thiên Thành, cúi đầu cười với Vũ Linh Đan đang ngồi bên cạnh, thì thầm.

Những người xung quanh không khỏi bật cười, nhưng trước đôi mắt u ám sâu thẳm của Trương Thiên Thành, đành phải nhịn, không dám cười nữa.

Lương Học Đông không ngại, tiếp tục thể hiện tình cảm, “Anh hi vọng tối nay em có thể là nữ thần may mắn của anh, có thể cho anh một nụ hôn được không?

Vừa nói, mặt đã tiến lại gần, Trương Thiên Thành trực tiếp ném ra một trăm nghìn thẻ, lạnh lùng nói: “Cô ấy là nữ thần may mắn là của ai vẫn chưa chắc, nếu có gan thì theo”

“Tôi có gì mà không dám”.

Lương Học Đông mỉm cười, sau đó đẩy ra hai trăm nghìn thẻ, trong khi anh ta vẫn chờ đợi nụ hôn của Vũ Linh Đan.

Vũ Linh Đan đã lén nhìn Trương Thiên Thành, khuôn mặt tuấn tú kia lạnh lùng hơn bất cứ lúc nào, ngay cả khi nghe thấy yêu cầu hôn của Lương Học Đông cũng không có bất kì động tĩnh gì, thậm chí đến mí mắt còn không nhấc lên.

Anh như này, nhưng lại khiến Vũ Linh Đan khó chịu, và nhịp tim như chậm lại nửa nhịp.

“Đợi anh thắng rồi, tôi làm nữ thần may mắn

của anh cũng không muộn, hơn nữa còn có thể cùng nhau khiêu vũ, không phải tốt hơn sao?

Vũ Linh Đan miễn cưỡng đến xem.

“Được rồi. Hôm nay tôi sẽ cho một số người xem, thế giới này, không phải ai cũng xoay quanh anh ta.

Lương Học Đông mặc kệ, cười rồi ngồi thẳng lưng, sau đó kéo cà vạt và lấy ra một điếu thuốc.

Vũ Linh Đan không thể ngửi được mùi khói thuốc, nhưng lúc này cũng không thể nói gì, chỉ có thể nhẫn nại ngồi một bên.

“Tiếp tục!”

“Thật không may, tôi có hai con K, có thể chặn anh”

Lương Học Đông lật hai tấm bài trong tay, sau đó nghiêng người về phía trước, như muốn gần hơn với Trương Thiên Thành, cố ý thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Trương, anh thua rồi”

“Tiếp nữa đi!”

Trương Thiên Thành cao giọng và hét lên, nhìn toàn bộ năm trăm nghìn thẻ được đặt vào phía Lương Học Đông, số thẻ đột nhiên tăng lên rất nhiều, gần như chặn đứng nửa người Vũ Linh Đan.

“Vậy thì tiếp.

Lương Học Đông uể oải nói, chậm rãi nhận lấy tấm bài từ tay người chia bài, chỉ nhìn lướt qua rồi khẽ cau mày, nhưng không nói nhiều, “Lần này tôi bỏ ra hai mươi thẻ.

Trương Thiên Thành không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm Lương Học Đông, vài giây sau, Trương Thiên Thành ngôi sang một bên, cánh tay mảnh khảnh đẩy ra hai mươi thẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.