Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 269: Chương 269: Cô Vũ, tôi van cô ấy, tha cho Trường Sinh nhà tôi đi, nó đã biết lỗi rồi




Phương Lâm Thiên trêu ghẹo: “Sao vậy? Không sợ bị người khác phát hiện à?”

Vũ Hải Yến trợn trắng mắt, lơ đễnh nói: “Có gì mà phải sợ. Em là cô hai nhà họ Vũ, ngay cả Vũ Linh Đan cũng không thể làm gì em.”

Đôi mắt Phương Lâm Thiên sáng ngời, ôm chầm Vũ Hải Yến hôn lên má cô ta, sau đó hai người thân thiết xuất hiện trước mặt mọi người.

“Cô Vũ, tôi van cô ấy, tha cho Trường Sinh nhà tôi đi, nó đã biết lỗi rồi…”

“Cô Vũ, dù sao Trường Sinh nhà tôi cũng không làm gì cô, bị tàn phế một chân, chúng tôi cũng chịu.”

Chính giữa, hai ông bà già quỳ trước mặt Vũ Linh Đan, không ngừng khóc kể.

Ban đầu, Vũ Linh Đan còn muốn kéo hai người dậy nói chuyện, nhưng hai người lại bày ra tư thế cô không đồng ý thì chúng tôi không đứng dậy, Vũ Linh Đan cũng không thể nề hà. Từ lời khóc kể của hai người, Vũ Linh Đan biết lần trước sau khi đưa đến bệnh viện cấp cứu, mặc dù Ngô Trường Sinh giữ lại cái mạng, nhưng thần kinh chân trái vẫn bị tổn thương, không thể đi lại bình thường. Vũ Linh Đan vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, cô không ngờ lần trước Trương Thiên Thành lại ra tay nặng đến thế.

“Hai cụ à, tôi rất xin lỗi về chuyện này, nhưng tôi không có ý muốn tiếp tục khó xử ông ta.” Vũ Linh Đan giải thích.

“Không ngờ chị lại khí phách đến thế, trực tiếp đánh gãy chân người ta luôn.” Nghe thấy tin nóng này, Vũ Hải Yến lập tức cười tủm tỉm gây khó dễ.

Vũ Linh Đan nhíu mày quát lên: “Cô đừng nói lung tung.”

“Tôi nói lung tung hồi nào? Chẳng phải hai cụ này đã nói rồi sao? Chắc đây là bố mẹ của giám đốc Ngô nhỉ? Ôi chao, đã già thế này rồi mà còn phải quỳ người ta, thật là đáng thương. Lâm Thiên, anh nói xem có đúng không?” Vũ Hải Yến ra vẻ yếu đuối nói.

Nghe vậy, hai ông bà già càng khóc to hơn, bắt đầu dập đầu với Vũ Hải Yến: “Xin cô giúp chúng tôi với, con trai tôi bị hủy hoại mất rồi.”

Vũ Hải Yến vội nhảy ra, ghét bỏ nói: “Mấy người đừng van tôi, Vũ Linh Đan là chị tôi, tôi không có quyền nhúng tay vào chuyện của chị ta đâu.”

“Hơn nữa chuyện lớn thế này thì còn không bằng gọi cảnh sát.” Vũ Hải Yến xấu tính cười nói.

“Không phải là tôi đánh ông ta, muốn báo cảnh sát thì cứ báo đi. Tôi đã nói rồi, tôi chưa làm gì hết, nếu có người yêu cầu ông bà đến quỳ trước mặt tôi thì chỉ có họ mới cứu được ông bà.” Vũ Linh Đan lạnh giọng nói, sau đó trực tiếp muốn bỏ đi. Chuyện Ngô Trường Sinh đã trôi qua lâu rồi, nếu thật sự muốn gây phiền phức thì chắc chắn phải tìm đến từ ban đầu, bây giờ lại hùng hổ kéo đến đây, cô rất khó không nghi ngờ dụng tâm của họ.

Vừa bước đi, cổ chân Vũ Linh Đan lại bị nắm lấy.

“Cô Vũ, nếu cô không tha thứ cho chúng tôi thì con trai tôi rất có khả năng chết trong bệnh viện.”

“Trời ơi! Đây là xã hội pháp luật mà, chị độc ác quá!” Vũ Hải Yến lại che miệng, kinh ngạc nói.

Vũ Linh Đan hung tợn trừng Vũ Hải Yến, đang suy nghĩ nên thoát khỏi hai người này như thế nào thì một chiếc Maybach đỗ lại, cuốn lên bụi đất.

“Là Tổng giám đốc Trương!” Một tiếng kêu vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.