Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 459: Chương 459: Đến lúc đó chắc chắn em sẽ rất đẹp. 




Vũ Linh Đan vẫn không nói gì cả.

Trương Đức Phú thở dài một cái rồi nói: "Ai da, vì tôi biết em không sợ nên mới làm như vậy. Chúng ta vừa mới nhận được lời chúc phúc của mẹ, sao tôi nỡ lòng chết được cơ chứ?"

Vẫn là vẻ yên lặng bao trùm lên toàn bộ.

Cuối cùng Trương Đức Phú không biết phải làm như thế

nào nữa nên cậu ta hỏi một cách đột ngột: "Em có muốn biết tôi đối phó với Trương Thiên Thành như thế nào không?"

Tròng mắt của Vũ Linh Đan không hề động đậy những lỗ tai cũng hơi dựng lên.

"Ha ha, chuyện này mà em cũng không muốn nghe, vậy thì bỏ đi." Trương Đức Phú cười một tiếng.

Quả nhiên là như vậy, Vũ Linh Đan cũng biết là Trương Đức Phú sẽ không kể cho cô nghe chuyện này một cách dễ dàng như vậy đâu.

Vậy cũng được.

"Đến nơi rồi"

Tâm mười phút sau Trương Đức Phú dừng xe lại một khoảng đất bằng phẳng rồi ra hiệu cho Vũ Linh Đan xuống xe.

Ở đây cách xa thành phố ồn ào náo nhiệt, vẻ yên ắng, tĩnh mịch bao trùm lên toàn bộ. Đứng trên đỉnh núi có thể nhìn thấy những tòa cao ốc thấp thoáng đằng xa.

Trương Đức Phú nhìn gò má cô rồi hỏi: "Linh Đan, giá mà bây giờ em chấp nhận lời cầu hôn của tôi thì tốt biết bao"

"Tôi không đồng ý" Vũ Linh Đan bị cậu ta dọa sợ đến mức vội vàng lui về phía sau một bước, sau đó từ chối thẳng thừng.

Trương Đức Phú không nên được nụ cười, sau bao lần bị từ

chối như vậy nên cậu ta cũng không cảm thấy lạc lõng quả nhiều nữa. Chỉ là khi đưa bàn tay đang để trong túi ra ngoài thì lại cảm thấy hơi trống rỗng mà thôi.

"Tôi chỉ đùa một chút thôi, nếu muốn cầu hôn em thì tôi cũng không cầu hôn ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này đâu, lại còn không có người làm chứng nữa chứ. Nhưng mà em cũng có thể suy nghĩ kỹ một chút xem đám cưới trong mơ của em sẽ như thế nào, hoặc là suy nghĩ về lễ đính hôn trước cũng được"

"Trương Đức Phú."

Chủ đề ngày càng đi xa nên Vũ Linh Đan không chịu được nữa mà phải lên tiếng cắt ngang lời Trương Đức Phú.

"Đừng nói gì cả"

Lúc này Trương Đức Phú nhắm hai mắt lại, cơ thể hơi ngửa ra sau: "Tôi đang tưởng tượng đến khung cảnh ấy. Linh Đan, đến lúc đó chắc chắn em sẽ rất đẹp."

Rõ ràng là Trương Đức Phủ đã cho rằng cô và cậu ta sẽ ở bên nhau. Vũ Linh Đan không còn lời nào để nói, cô chỉ hy vọng ngày hôm nay trôi qua nhanh một chút.

"Tôi hơi lạnh"

Vũ Linh Đan nói.

Trương Đức Phú nhìn áo sơ mi trên người mình, hôm nay

trời hơi nóng nên cậu ta không mang theo áo khoác. Không còn cách nào khác nên cậu ta đành nói: "Vậy chúng ta quay vào xe ngồi đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.