Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 197: Chương 197: Không lặp lại những sai lầm tương tự




Từ trước đến nay, Vũ Linh Đan chưa bao giờ nghĩ xấu về người khác. Phan Phùng Hiếu hoàn toàn không cần phải nói chuyện này với mình, nhưng vì anh ta đã nói như vậy, Vũ Linh Đan cũng sẽ không cho rằng Phan Phùng Hiếu có mưu đồ gì với mình.

Từ nhỏ cô đã trải qua nhiều chuyện của mẹ con Vũ Hải Yến nên cũng không ngạc nhiên.

Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì cô cảm thấy không có gì là không thể chịu đựng được.

Nhưng theo quan điểm của Phan Phùng Hiếu, tất cả những điều này thật khó tin.

Anh ta mở miệng, có chút kinh ngạc, nhất thời cảm thấy không có gì để nói, không khỏi nói: “Đã như vậy, cô không hận bọn họ sao? Ý của tôi là, hiện tại cô có thể báo thù, nhất là Vũ Hải Yến.” “Tổng giám đốc Hiếu, hôm nay tôi không nói gì với anh, vì vậy anh cũng không cần phải đoán xem trong quá khứ tôi đã sống cuộc sống thế nào, cũng giống như những gì anh đã thấy trước đây. Vũ Hải Yến không phải danh viện như anh tưởng tượng, mà tôi cũng không phải kẻ ác trong miệng Vũ Hải Yến.”

“Những gì anh biết, bạn bè xung quanh tôi có thể hiểu được, đã như vậy, tại sao tôi phải tuyên bố với cả thế giới rằng tôi là người thế nào? Nói thật, tôi không quan tâm người ngoài nghĩ gì về mình.”

Vũ Linh Đan nói liền một mạch.

Vũ Linh Đan chưa bao giờ là người nói nhiều, thậm chí đến Công Nữ Hoàng San cô cũng nói rất ngắn gọn, nhưng không hiểu sao trước mặt Phan Phùng Hiếu cô lại nói rất nhiều.

Có thể, bởi vì bọn họ là hai người xa lạ quen thuộc.

Ngoài ra, hai người còn có cùng một kẻ thù.

“Cho nên, nếu Tổng giám đốc Phùng Hiếu có oán giận gì với Vũ Hải Yến, tôi cũng không có gì để nói, nhưng tôi sẽ không tham gia vào ân oán cá nhân của các người. Về điểm này, tôi hy vọng Tổng giám đốc Hiếu có thể phân biệt giữa công và tư.”

Vũ Linh Đan là người công tư phân minh, cô nghiêm túc nói.

“Đương nhiên!”

Nói đến đây, Phan Phùng Hiếu đã hiểu.

Đương nhiên là Vũ Linh Đan hận Vũ Hải Yến, nhưng cô kiềm chế bản thân rất tốt, có quan niệm đúng sai của riêng mình, cũng có giới hạn của riêng mình.

Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, cho tới bây giờ cũng không bị người khác ảnh hưởng.

Điểm này thực sự khiến Phan Phùng Hiếu khâm phục.

Nhưng cho dù như vậy cũng không thể xua tan được lửa giận trong lòng Phan Phùng Hiếu. Vì Vũ Hải Yến mà nhà họ Phan và nhà họ Trương thiếu chút nữa trở mặt, cũng vì Vũ Hải Yến mà anh đã trở thành trò cười của cả giới thượng lưu.

Phan Phùng Hiếu sững sờ, ngơ ngác nhìn Vũ Linh Đan, mới vừa rồi cô vẫn bình tĩnh, mà lúc này trên người cô tỏa ra đầy oán khí.

Không phải Vũ Linh Đan không hận mà chỉ là cô biết rõ rằng nếu bố cô thích mình, nếu bố sẵn lòng làm trọn trách nhiệm của một người bố thì ngay từ lần đầu tiên Nguyễn Kim Thanh nhấn đầu cô xuống nước, bố cô đã đứng ra ngăn lại.

Có thể, sau này Nguyễn Kim Thanh sẽ không thể được một tấc lại muốn tiến một thước.

Cũng có thể, kết cục của cô sẽ tốt hơn rất nhiều.

Tất nhiên, mọi thứ chỉ là phỏng đoán của Vũ Linh Đan.

“Con người không phải cỏ cây. Tôi sẽ nhớ ai tốt với tôi và ai không tốt với tôi. Tất nhiên, đó không phải để trả thù, mà để luôn ghi nhớ để sống tốt hơn và không lặp lại những sai lầm tương tự.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.