Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 500: Chương 500: Là một người khẩu xà tâm phật




Linh Đan nóng nảy, “Anh cũng không muốn anh ta chết trên xe của anh chứ? Không phải anh luôn hy vọng tôi tìm được một người đàn ông khác sao? Vậy nếu Bảo Thái xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đời này tôi cũng không thể hạnh phúc được”

Cũng không biết là câu phía trước hay câu phía sau lại làm xúc động dây thần kinh của Thiên Thành, cuối cùng anh tiến lên, hai người hợp lực đưa Bảo Thái vào bệnh viện.

Cũng may nhân viên y tế đã chờ ở cửa, nhìn thấy hai người tiến vào, họ vội chạy ra hỗ trợ nâng Bảo Thái lên cáng. Thiên Thành vỗ tay, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Hiện tại hết chuyện của cô rồi chứ?”

“Bảo Thái còn chưa tỉnh lại, tôi sẽ không để anh ấy lại một mình” Linh Đan tức giận nói.

Thiên Thành lười nghe Linh Đan nói lời vô nghĩa, anh trực tiếp nói với bác sĩ đang đứng bên

cạnh: “Cô gái này cũng bị thương, anh kiểm tra cẩn thận giúp tôi đi. Hơn nữa, đầu óc cô ta cũng hoạt động không bình thường, xem kĩ vào nhé”

Linh Đan nghe xong trợn tròn hai mắt.

“Thiên Thành, anh nói ai đầu óc không bình thường? Anh mới là người đầu óc không bình thường, cả nhà anh mới không bình thường”

Thiên Thành xoay người, lười phản ứng với Linh Đan. Bác sĩ đứng bên cạnh chú ý thấy cổ, cánh tay của cô đều có miệng vết thương, nghiêm túc nói: “Cô gái, cô mau theo chúng tôi vào bên trong kiểm tra đi”

“Tôi không sao, tôi không có chuyện gì?

Mặc kệ lời giải thích của Linh Đan, mấy bác sĩ còn lại nửa khuyên nhủ nửa kéo cô đi kiểm tra tình trạng vết thương. Dọc đường đi Linh Đan không ngừng chắc chắn rằng mình không có việc gì, cô muốn đi xem Bảo Thái nhưng đều vô nghĩa. Bác sĩ bắt Linh Đan làm một loạt kiểm tra, cô nhịn không được hỏi: “Đừng nói là các anh dắt tôi đi kiểm tra não thật đấy chứ?”

Bác sĩ nghe xong nhịn không được cười.

“Cô Linh Đan, cô yên tâm, chúng tôi biết cậu ấy nói đùa, cậu ấy sợ cô không chịu kiểm tra nên cố ý nói như vậy, cô cũng đừng nghĩ nhiều mà oán trách cậu ấy”

Lúc này, Linh Đan đã bình tĩnh rất nhiều. Khi bác sĩ khử trùng và xử lý miệng vết thương cho cô, thiếu chút nữa cô khóc thành tiếng. Vì lo lắng cho Bảo Thải nên cô không quan tâm bản thân mình, giờ nghĩ lại, có thể là Thiên Thành đã để ý đến mình từ lúc đó.

Nghe bác sĩ giải thích, Linh Đan cũng tin hơn vào nhận định của mình. Người đàn ông này so với tưởng tượng của cô tinh tế hơn nhiều, là một người khẩu xà tâm phật.

Linh Đan liên tục mắng thầm, sau đó cô đi hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Bảo Thái thì được biết vết thương của anh tương đối nghiêm trọng, não bị tổn thương tích tụ máu bầm phải phẫu thuật ngay lập tức.

Linh Đan kiên trì đứng ngoài phòng phẫu thuật đợi kết quả thì gặp Thiên Thành. Cô có chút xấu hổ. Hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ Thiên Thành giúp đỡ nhưng ngay cả một tiếng cảm ơn cô cũng chưa nói cùng anh.

Thiên Thành bĩu môi, sắc mặt lạnh nhạt.

“Hôm nay cô bị tôi phá hủy buổi đính hôn còn nói được câu cảm ơn? Có vẻ như cô cũng không thật tình muốn đính hôn cùng Bảo Thái nhỉ?”

"Anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.