Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 427: Chương 427: “Ông im miệng lại cho tôi!”




Phan Chí Trung không buồn nói chuyện nhưng ông ta lại thấy phiền vì bị gạn hỏi mãi nên mới khó chịu quát lớn: “Chẳng phải là cô Vũ Linh Đan đó sao, còn có thể là Vũ Linh Đan nào nữa.”

“Ý ông nói là cái cô... nhà Vũ Phong Toàn đó sao? Chẳng phải... Chẳng phải cô ta đã li hôn rồi sao... Chuyện này.”

Lê Tuyết Cầm hơi ngây người ra.

Thật ra bà ta đã có dự cảm này từ trước, chỉ là mãi không dám thừa nhận, bà ta hi vọng bản thân đã hiểu sai, nhưng bây giờ...

Hai mắt Lê Tuyết Cầm đờ ra, đầu óc thì cứ ong ong.

Phan Chí Trung đứng bên cạnh, thở dài một tiếng: “Bao nhiều năm qua, con trai không chịu trở về mà trong lòng bà cũng không hiểu ra được điều gì sao. Bây giờ, nó vừa mới trở về thì tâm tư đã bị người phụ nữ đó dắt đi mất, dù người ta đã có

một đời chồng thì con trai bà cũng không hề để tâm. Tôi thấy lúc đầu cứ để hai đứa nó ở bên nhau thì vẫn tốt hơn kết quả như thế này

Chương 280: Sự ngăn cản của nhà họ Phan

Phan Chí Trung không buồn nói chuyện nhưng ông ta lại thấy phiền vì bị gạn hỏi mãi nên mới khó chịu quát lớn: “Chẳng phải là cô Vũ Linh Đan đó sao, còn có thể là Vũ Linh Đan nào nữa.” . đam mỹ hài

“Ý ông nói là cái cô... nhà Vũ Phong Toàn đó sao? Chẳng phải... Chẳng phải cô ta đã li hôn rồi sao... Chuyện này.”

Lê Tuyết Cầm hơi ngây người ra.

Thật ra bà ta đã có dự cảm này từ trước, chỉ là mãi không dám thừa nhận, bà ta hi vọng bản thân đã hiểu sai, nhưng bây giờ...

Hai mắt Lê Tuyết Cầm đờ ra, đầu óc thì cứ ong ong.

Phan Chí Trung đứng bên cạnh, thở dài một tiếng: “Bao nhiều năm qua, con trai không chịu trở về mà trong lòng bà cũng không hiểu ra được điều gì sao. Bây giờ, nó vừa mới trở về thì tâm tư đã bị người phụ nữ đó dắt đi mất, dù người ta đã có

một đời chồng thì con trai bà cũng không hề để tâm. Tôi thấy lúc đầu cứ để hai đứa nó ở bên nhau thì vẫn tốt hơn kết quả như thế này

“Ông im miệng lại cho tôi!”

Lê Tuyết Cầm như một quả pháo, chỉ cần châm ngòi là cháy ngay, bà ta nhảy lên, ánh mắt sắc bén, lời lẽ gắt gỏng.

“Phan Chí Trung, câu này của ông là có ý gì? Chẳng phải lúc đầu ông cũng đã đồng ý rồi sao? Chẳng phải lúc đầu ông cũng xem thường nhà họ Vũ sao? Cái cô Vũ Linh Đan này là cái thử rác rưới, có người sinh không có người dạy, nếu không cô ta đã đu bám được Trương Thiên Thành rồi thì sao lại li hôn chứ?”

“Lúc đầu là lúc đầu, vấn đề bây giờ là đã nhiều năm như vậy rồi mà con trai bà vẫn không buông bỏ được Vũ Linh Đan. Chẳng phải bà cũng đã giới thiệu cho nó biết bao nhiêu cô bạn gái rồi sao? Có lần nào thành công đâu, bà cũng không nghĩ thử, tại sao lần này con trai bà lại đồng ý quay về sao?”

Phan Chí Trung cũng đã chán nản, sức khỏe ông ta ngày một sa sút, ông ta cũng không muốn nhúng tay vào những chuyện này nữa.

“Nhưng dù gì thì cái cô Vũ Linh Đan này cũng đã có một đời chồng, Báo Thái thích ai không được, thế này thì mặt mũi của nhà họ Phan còn để đi đầu được nữa hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.