Hiển nhiên, quản gia không biết nên xưng hô với Vũ Linh Đan như thế nào. Ngược lại, Trương Đức Phú nở nụ cười, ra vẻ không sao cả: “Không có gì đâu, tôi mang cô ấy tới đây để gặp
mẹ tôi”
“Bà chủ có ở nhà, nhưng mà.” Quản gia hơi khẩn trương, ông tiến đến bên tai của Trương Đức Phú, thấp giọng nói:
“Nhưng mà thưa cậu hai, bà chủ luôn không thích cô gái này mà. Nếu để bà ấy biết thì nhất định sẽ rất tức giận, bà chủ mới
từ bệnh viện trở về.”
Quản gia ở bên cạnh khuyên nhủ nhưng lòng Trương Đức Phú đã quyết thì hiển nhiên những lời nói ấy chỉ như nước đổ đầu vịt. Ngược lại, cậu ta nhíu mày, vẻ mặt không vui nói: “Đừng có nhiều lời như vậy?
Lúc này quản gia mới thối lui sang một bên, ông nhìn bóng lưng của Trương Đức Phú và Vũ Linh Đan với ánh mắt phức tạp. Người sáng suốt là có thể nhìn ra quan hệ giữa hai người này là như thế nào, xem ra tin đồn bên ngoài là sự thật. Nghĩ đến mấy chuyện này là quản gia lại đau đầu không thôi, e là trong nhà họ Trương cũng chẳng được bình yên đầu.
“Mẹ, con về rồi đây” Trương Đức Phú vừa vào cửa thì lập tức xông đến bên cạnh Dương Thanh My đang dùng điểm tâm trên ghế sô pha.
“Tối qua con đã đi đâu mà giờ này mới về vậy? Làm mẹ lo muốn chết, mẹ nghe nói dạo gần đây công ty con xảy ra chút chuyện.” Dương Thanh My cũng không ngẩng đầu lên mà nói hơn nửa câu.
Mãi đến lúc Vũ Linh Đan bị kéo đến trước mặt, Dương Thanh My ngẩng đầu lên thì lập tức hết hồn, sau đó ánh mắt chợt hiện lên vẻ sắc bén: “Con mang cô ta đến đây làm gì?”
Dương Thanh My không vui nói.
“Mẹ, đây là Vũ Linh Đan” Trương Đức Phú chủ động giới thiệu.
Dương Thanh My hừ lạnh một tiếng, hất mặt lên. Đương nhiên bà ta biết người này là Vũ Linh Đan, hai ngày trước vừa đối chọi gay gắt với nhau, vậy mà cô lại không biết xấu hổ mà đến đây nữa chứ.
Dương Thanh My không để ý đến Trương Đức Phú mà nhìn thẳng về phía Vũ Linh Đan, miễn cưỡng bày ra dáng vẻ tiếp đón, quái gở nói: “Tôi nghe nói có người rất là đa tình, vừa có ý định
bên cạnh con trai nhà họ Phan mà vẫn không buông tha cho con trai tôi. Sao, định bắt cá hai tay à?”