Vũ Hải Yến vô cùng hào hứng, vừa mới bị Nguyễn Kim Thanh dọa như vậy, nhưng cô ta cũng không có tâm trạng quan tâm đến chuyện của Nguyễn Kim Thanh.
Cô ta lật người lại, chùm chăn than thở nói: “Đừng bảo con đi xuống, con không muốn gặp Vũ Linh Đan.” Vẻ mặt Nguyễn Kim Thanh bất đắc dĩ, đáng tiếc Vũ Hải Yến không hiểu tâm tư của bà ta, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Khi Nguyễn Kim Thanh đi xuống, Vũ Linh Đan và Vũ Phong Toàn đã giảng hòa. Vũ Phong Toàn đang hỏi Vũ Linh Đan định làm sao với Trương Thiên Thành.
Vũ Linh Đan liếc mắt nhìn Nguyễn Kim Thanh một cái, sau đó mặt cô lập tức lộ ra vẻ dè dặt nói: “Con không quấy rầy hai người nữa.”
Vũ Linh Đan còn chưa nói xong, Vũ Phong Toàn đã kéo Nguyễn Kim Thanh lôi ngồi xuống bên cạnh mình, ôm một tay rồi nói: “Linh Đan, dì của con cũng không có ác ý, tất cả chuyện trước đây mọi người đừng so đo nữa, từ nay về sau sống chung thật tốt.”
Vũ Linh Đan lộ ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, không phủ nhận, cũng không đồng ý.
Giọng điệu Nguyễn Kim Thanh làm nũng, đẩy Vũ Phong Toàn. Vũ Phong Toàn ôm eo thon nhỏ của Nguyễn Kim Thanh, ôm chặt người vào trong ngực, vừa cười, vừa nói sang chuyện khác: “Hải Yến đâu? Con nhóc này bình thường không thường phải rất sôi nổi sao, hôm nay ở trên phòng làm gì vậy?”
Nguyễn Kim Thanh không an lòng nhích người sang bên cạnh, theo tầm mắt của ông ta nhìn thoáng qua trên tầng, sau đó nói: “Ngày mai không phải con bé sẽ tới Tập đoàn Á Đông sao, lúc này đang chăm chỉ học tập ở trên phòng.”
Nói xong, lại làm bộ như lơ đãng liếc mắt nhìn Vũ Linh Đan một cái, thuận tiện quan sát phản ứng của cô.
Vũ Linh Đan ngoài cười nhưng trong không cười, kiềm chế bên trong không để Nguyễn Kim Thanh nhìn ra cái gì.
Nhưng Vũ Phong Toàn lại bị giật mình, đứng dậy nói: “Từ khi nào con bé có thể chăm chỉ như vậy? Không được, tôi phải đi lên xem,chắc không phải bị cái gì kích thích đấy chứ.”
“Sao ông lại nói con gái mình như vậy.”