Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 276: Chương 276: Tôi có thể hỏi quá trình trưởng thành của cô không?




Sau khi Vũ Linh Đan uống một ngụm café, Phạm Thu Trang không nhịn được nhíu mày: “Cô Vũ, café đắng thế mà sao cô uống được vậy?”

“Đắng à?” Vũ Linh Đan thản nhiên nhấp một ngụm, không có cảm giác đó. Phạm Thu Trang âm thầm bội phục, lại nhìn người gần đây đang trở thành tâm điểm của dư luận, sắc mặt cô hồng hào, tóc hơi rối bời chứ không hề tiều tụy chút nào. Chỉ riêng tâm tính của cô đã khiến Phạm Thu Trang rất hứng thú.

“Tôi không ngờ cô Vũ lại nhận phỏng vấn của tôi, hôm đó…”

“Hôm đó quá đông người, tôi không thể nghiêm túc nghe các cô hỏi gì, hôm nay cô muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng đi.”

Nếu Vũ Linh Đan đã hẹn gặp phóng viên thì không có gì mà phải sợ. Đương nhiên, nếu cô nhóc này không tồi thì cô không ngại đưa USB cho cô ấy.

“Tôi có thể hỏi quá trình trưởng thành của cô không?” Phóng viên Phạm Thu Trang đẩy kính mắt, cẩn thận hỏi.

Vũ Linh Đan thoáng kinh ngạc, xác nhận Phạm Thu Trang thật sự nghiêm túc, cũng gật đầu nói: “Dĩ nhiên là được.”

Nửa tiếng sau, Vũ Linh Đan đã kể gần xong cuộc đời mình ở nhà họ Vũ, trừ việc kết hôn với Trương Thiên Thành, cuộc đời cô cũng chỉ có thể mà thôi. Vốn tưởng rằng nỗi đau phải gánh chịu từ nhỏ đủ để cô đau đớn suốt đời, nhưng bây giờ cô lại kể như đang kể câu chuyện về một người khác, không chứa bất cứ cảm xúc, thậm chí tâm tình không hề dao động.

Đau à? Cô không hề cảm thấy. Dường như trái tim cô đã chết lặng, không còn chút cảm xúc nào: “Đại khái là như thế.”

Cô bình tĩnh tổng kết. Ban đầu cô cảm thấy phóng viên này vừa vào đời nên chắc hẳn sẽ hỏi những tin nóng hổi, ví dụ như scandal tình ái, ví dụ như quan hệ giữa mình và Trương Thiên Thành, còn có những tin tức thu hút ánh mắt người khác, nhưng mãi đến cuối cùng, cô mới phát hiện mình đã coi thường cô phóng viên này. Rõ ràng là muốn dẫn đường mình mở ra nội tâm, dần dần kể lại lịch trình tâm lý, còn scandal tình ái thì đáp án cũng đã quá rõ ràng.

“Phóng viên Phạm đã làm việc mấy năm?” Vũ Linh Đan không nhịn được hỏi. Trình độ lành nghề như này khiến cô bất giác lún vào.

“Năm nay tôi mới tốt nghiệp đại học, còn đang trong thời gian thực tập.” Phạm Thu Trang cười tươi tắn, đôi mắt lấp lánh như pha lê trong suốt, không một chút tạp chết. Dường như chỉ có con nít mới sở hữu đôi mắt như thế này.

Vũ Linh Đan gật đầu: “Chắc chắn sau này phóng viên Phạm sẽ có thành tựu rất lớn.”

“Thực ra tôi cũng không muốn đạt được thành tựu lớn lao gì đâu. Tôi làm phóng viên là vì muốn đào móc chân tướng mà thôi. Trước kia tôi cảm thấy bên khối thời sự mới là tốt nhất, sau được được điều động qua khối giải trí, tôi mới phát hiện bên này càng cần chân tướng.”

“Thế à?” Vũ Linh Đan không thể không đặt ly café xuống, rõ ràng là đã nảy sinh chút hứng thú.

Phạm Thu Trang lại có vẻ ngượng ngùng gãi đầu, cười nói: “Thực ra đa phần đều là do truyền thông đổ thêm dầu vào lửa. Nếu chúng ta không nắm bắt chân tướng mà vô duyên vô cớ oan uổng một người thì sẽ khiến người ta cắn rứt lương tâm.”

“Cắn rứt lương tâm ư?”

Cụm từ này được một phóng viên nói ra, đúng là mới lạ. Thậm chí Vũ Linh Đan còn từng cho rằng đám phóng viên còn có lương tâm hay không. Chẳng qua bây giờ nghe Phạm Thu Trang nói, Vũ Linh Đan vẫn muốn tin một chút. Nhưng ngay sau đó, Phạm Thu Trang bỗng nhìn thẳng vào mắt Vũ Linh Đan: “Tôi biết, chắc chắn cô đã bị oan uổng.”

“Chuyện nào?” Vũ Linh Đan hỏi lại. Chuyện cô bị tai nạn xe cộ với hai người đàn ông nhà họ Trương, cả Phan Bảo Thái, hay là sự phóng đãng của cô trên công trường?

“Nói thật, vụ tai nạn giao thông kia là thật đấy. Đến bây giờ đầu óc tôi vẫn còn chưa ổn định đây.” Vũ Linh Đan chỉ vào đầu mình, tự giễu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.