Mất Rồi Xin Đừng Tìm

Chương 260: Chương 260: Tôi không quan tâm




Nhìn cô, Trương Thiên Thành mỉm cười, tư thế thoải mái như đang ở nhà. Vũ Linh Đan nổi giận nhìn anh chằm chằm, cũng không nói một lời. Cuối cùng Trương Thiên Thành mới chịu đứng đắn nói: “Chuyện của cô không thể giải quyết trong chốc lát. Tôi nghĩ gần đây cô nên dọn sang bên chỗ tôi thì tốt hơn, thế mới càng tiện lợi.”

“Nếu anh cảm thấy không tiện chăm sóc Coco thì tôi có thể dẫn nó về.” Vũ Linh Đan lạnh lùng nói. Cô không rõ, có phải là Trương Thiên Thành không hiểu lời nói của mình hay không. Hai người đã thảo luận về vấn đề này rất nhiều lần, mình cũng đã nói rõ ràng đến thế, tại sao anh ta vẫn còn không chịu buông tha?

“Sao? Cô lại muốn đổi ý hả?” Trương Thiên Thành nheo mắt.

Vũ Linh Đan nhìn thoáng qua nhà bếp theo phản xạ, thấy Trần Tuyết Nhung đang bận rộn, chắc không rảnh mà bận tâm chuyện của mình đâu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhân tiện nói: “Tôi không muốn đổi ý, nhưng gần đây… Anh cũng biết đấy, lỡ bị phóng viên phát hiện thì sẽ bất lợi cho cả anh và tôi.”

“Tôi không quan tâm.” Trương Thiên Thành lơ đễnh nói: “Tôi cảm thấy cô có thể suy xét đề nghị của tôi. Dù sao liên quan tới tôi thì tốt hơn là bị bôi nhọ với đám người vớ vẩn kia.”

“Anh đừng hòng!” Vũ Linh Đan đanh mắt, đôi mắt sáng ngời như sắp phun lửa: “Trương Thiên Thành, đó chỉ là cảm giác của anh thôi.”

“Đối với tôi thì liên quan tới anh cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.” Vũ Linh Đan nghiến răng nghiến lợi.

Đây không phải là lần đầu tiên Vũ Linh Đan từ chối mình. Trương Thiên Thành lập tức sa sầm mặt, đồng thời híp mắt đầy nguy hiểm: “Vũ Linh Đan, trong lòng cô, rốt cuộc Trương Thiên Thành tôi là loại người nào?” Trương Thiên Thành không nhịn được hỏi.

Sao anh cứ cảm thấy trong mắt Vũ Linh Đan, mình là một kẻ khốn nạn tội ác tày trời, tại sao cô lại kháng cự mình đến thế?

Nghe vậy, Vũ Linh Đan không nhịn được bật cười, thái độ khinh miệt đến cùng cực, thậm chí không muốn nói thẳng.

Anh ta thật sự không tự biết thân biết phận gì hết sao?

“Trương Thiên Thành, tôi tốn ba năm để tìm hiểu anh là loại người nào, nhưng vẫn không hề biết gì cả, bây giờ cũng thế.” Vũ Linh Đan nói.

Trương Thiên Thành hít sâu một hơi, sau đó là sự im lặng. Anh quay sang thì thấy Trần Tuyết Nhung bưng mấy món ăn đi tới: “Ăn cơm được rồi.”

“Không cần. Công ty còn có việc, tôi đi trước đây.” Trương Thiên Thành đứng dậy cầm áo vest, ra vẻ muốn rời đi. Lúc này Vũ Linh Đan mới phát hiện quần của anh còn dính ướt. Nhớ lại lúc nãy Trương Thiên Thành thật sự đã giúp mình, trong lòng cô không khỏi áy náy.

“Hay là anh ở lại ăn một bữa cơm đi, tôi sẽ sấy khô quần cho anh.” Vũ Linh Đan nói.

Trương Thiên Thành liếc nhìn cô, ánh mắt không chút cảm xúc: “Tôi đi trước đây.”

“Tổng giám đốc Trương…” Trần Tuyết Nhung đuổi theo.

“Nếu tổng giám đốc Trương đã bận việc thì hai chúng ta ăn cơm thôi.” Vũ Linh Đan cũng nổi giận. Cô đã giữ lại rồi, nhưng Trương Thiên Thành vẫn cố tình muốn đi, vậy thì không liên quan tới cô. Vũ Linh Đan lập tức kéo Trần Tuyết Nhung ngồi xuống bàn ăn.

Nghe tiếng cửa bị đóng sầm, Trần Tuyết Nhung đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi: “Linh Đan, rốt cuộc con với tổng giám đốc Trương đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Như mẹ thấy đấy, chẳng có chuyện gì cả.” Vũ Linh Đan ăn cơm, hương vị vẫn quen thuộc như xưa. Cô thà suy nghĩ đã bao lâu mình chưa được ăn những món này chứ không muốn để ý tới câu hỏi của Trần Tuyết Nhung.

Trần Tuyết Nhung không nói gì, chỉ thở dài khe khẽ. Vũ Linh Đan bất đắc dĩ, đành phải bổ sung: “Con với anh ta thật sự không có gì hết, anh ta thích động kinh ấy mà.”

Lời nói của Vũ Linh Đan thậm chí không thể lừa một đứa bé 3 tuổi. Nếu thật sự không có quan hệ gì thì tại sao lại liên quan đến nhau, nếu thật sự không có quan hệ gì thì tại sao lại xuất hiện trước cửa nhà Vũ Linh Đan vào lúc này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.