Thành thật mà nói, đối với sự thay đổi của Trương Thiên Thành, đây cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì trong mắt Vũ Linh Đan.
Đến địa điểm đã hẹn, Trương Thiên Thành còn chưa đến, Vũ Linh Đan đã tự mình gọi món. Sau khi các món ăn đã sẵn sàng, cô nhận ra rằng tất cả những gì mình gọi đều là những món Trương Thiên Thành yêu thích.
Trương Thiên Thành hiển nhiên cũng hơi thất thần.
Cuối cùng, Trương Thiên Thành không thể không hỏi: Còn muốn cái gì nữa không?
Nói thật, ở chung lâu như vậy nhưng Trương Thiên Thành không biết Vũ Linh Đan thích ăn gì. Và những lời nói thản nhiên của Vũ Linh Đan lại khiến trong lòng Trương Thiên Thành khó chịu, nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Vũ Linh Đan nói: Tôi không có món yêu thích nào cả. Trước đây anh thích gì thì tôi làm cái đó, rồi cũng ăn theo luôn. Sau bao nhiêu năm thì cũng chỉ có như thế!
Muốn uống chút rượu không?
Bầu không khí im lặng khiến Trương Thiên Thành kìm chế đến mức khó chịu.
Vũ Linh Đan lắc đầu, có chút ngạc nhiên.
Trương Thiên Thành không quan tâm được nhiều như vậy nữa, trong lòng cũng hơi bực bội, đúng là khiến người ta phát điện mà.
Cuối cùng, Trương Thiên Thành gọi một chai rượu vang đỏ.
Bình thường nếu không phải tiệc xã giao thì Trương Thiên Thành hiểm khi uống rượu, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ.
Anh muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói ra được, cuối cùng chỉ có thể hỏi: Cô không muốn một chút sao?
Không cần
Vũ Linh Đan vội vàng xua tay.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Trương Thiên Thành đuổi Trần Đức Bảo rồi tự mình lái xe về phía trước mà không nói gì.
Bởi vì anh uống chút rượu nên Vũ Linh Đan hơi lo lắng, không thể không nhắc nhở một câu: Tôi nghĩ tốt hơn là nên tìm một nơi để nghỉ ngơi một lát, cho dù không đi làm thì anh cũng đã uống một chút rượu.
Trước khi cô nói xong, Trương Thiên Thành đột nhiên quay đầu lại, kéo đầu Vũ Linh Đan qua và hôn lên môi cô.
Giữa môi và răng vẫn còn mùi rượu nhưng không hề khó chịu.
Nhưng nụ hôn xâm nhập đột ngột này vẫn khiến Vũ Linh Đan sợ hãi, cô nhanh chóng đẩy người ra, sau đó nhìn Trương Thiên Thành với vẻ lo lắng.
Tôi không sao.