“Kia... Cũng có nhiều đi.” Lê Vũ Đồng nói.
Bạch Thiên Thiên ngẩng khuôn mặt nhỏ non nớt của cô lên chân thành nhìn Lê Vũ Đồng, chờ đợi câu trả lời của bà.
Lê Vũ Đồng khó có khi bị tiểu ma vương nhà mình nhìn như vậy, nháy mắt liền có chút lâng lâng, bà thẳng lưng, hắng giọng một cái nói “Bạn trai, thân ái, Honey, darling, bảo bối, Bảo Bảo... Xưng hô còn nhiều đi!”
A???
Bạch Thiên Thiên một mặt mộng bức.
Vừa rồi mẹ của cô nói một chuỗi kia đều là cái gì nha?
“Bảo Bảo không hiểu.” Bạch Thiên Thiên khiêm tốn thỉnh giáo, chờ đợi mẹ của mình lên tiếng giải thích.
“Những danh xưng này con đều có thể dùng để gọi Tiểu Trạch.” Lê Vũ Đồng đơn giản nói “Bạn nữ khác đều không thể gọi a, cùng 'Lão công' đều giống nhau.”
Nguyên lai là như vậy a...
“Mẹ là người tốt nhất...” Bạch Thiên Thiên đột nhiên ôm lấy Lê Vũ Đồng, cười đến phá lệ ngọt ngào, giọng điệu cũng ngọt ngào, nói “Mẹ lại đem mấy cái vừa rồi... Dạy cho con đi.”
Lê Vũ Đồng bị Bạch Thiên Thiên gọi như thế giật nảy mình, còn tưởng rằng Bạch Thiên Thiên lại muốn làm việc gì kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, nghe cô nói chỉ là muốn học một ít những danh xưng kia, mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi lôi kéo Bạch Thiên Thiên ngồi xuống liền dạy cô.
Lê Vũ Đồng xin thề, bà tuyệt đối chưa thấy qua bô dạng tiểu ma vương Bạch Thiên Thiên nghiêm túc học tập như vậy.
Đợi đến khi Bạch Tuấn làm việc cả ngày về đến nhà, liền nghe được âm thanh đọc chậm rãi truyền đến từ lầu trên nhà mình.
Thiên Thiên hôm nay thế mà chủ động muốn học tập rồi?
Bạch Tuấn vội vàng mở cửa, chạy lên lầu.
Chờ đến khi ông đi lên lầu được một nửa, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
“Lão công.” âm thanh Lê Vũ Đồng truyền đến.
A?
Đồng đồng làm sao biết ông trở về rồi?
Bạch Tuấn mở miệng vừa định trả lời, liền nghe được một cái thanh âm non nớt theo sát âm thanh Lê Vũ Đồng thanh âm mà đọc theo.
“Lão công.”
Bạch Tuấn???
“Honey.”
“Ho... Ney.”
“Darling.”
“Đánh lệnh.”
“Darling.”
“Darling.”
“Đúng rồi! Kế tiếp, thân ái.”
“Thân ái.”
...
Bạch Tuấn đứng ở giữa cầu thang, nghe Lê Vũ Đồng cùng Bạch Thiên Thiên mẹ một câu con một câu đọc những danh xưng này, sọ não nháy mắt đau điên cuồng.
Vợ ông lại dẫn con gái của ông làm bậy.
Con trai nhà lão Phó xác thực rất ưu tú, nhưng con gái nhà ông mới ba tuổi a, ông cũng không muốn con gái mới ba tuổi liền mỗi ngày đi theo phía sau mông Phó Thanh Trạch.
Tưởng tượng đến cảnh đó ông liền thấy tâm phiền.
Nghĩ đến sáng nay, khi Lê Vũ Đồng cùng Bạch Thiên Thiên vứt bỏ ông chạy đến nhà Thẩm Giai ăn sáng, Bạch Tuấn cảm thấy đó là lúc thời ông muốn đóng một tấm bảng tại cửa nhà.
Chó cùng Phó Thanh Trạch không được phép đi vào.
Lúc trước, chỉ cần ông cất chìa khóa vặn mở cửa liền bị Bạch Thiên Thiên nhào đến ôm.
Nào giống hôm nay...
Ai.
Bạch Tuấn thở dài, nện bước chân nặng nề lên lầu hai, bóng lưng lộ ra vẻ phá lệ cô đơn.
“Lão công anh trở về rồi sao?” Lê Vũ Đồng nghe được động tĩnh quay đầu lại, ý cười đầy mặt.
“Lão...” Bạch Thiên Thiên đi theo Lê Vũ Đồng liền định gọi lão công, chữ lão âm đã phát ra ngoài, mới phát hiện mình gọi sai người, nháy mắt lúng túng che miệng lại, hướng về phía Bạch Tuấn lấy lòng cười một tiếng, mới nói “Ba ba, người ta rất nhớ ba nha.”
Bạch Tuấn ngoài cười nhưng trong không cười nói “Nhớ ta? Ta nhìn con là đang nhớ lão công tốt, bạn trai tốt, thân ái của con đi!”
“Cái kia...” Lê Vũ Đồng vừa định giải thích, Bạch Thiên Thiên liền chen miệng nói “Không có a, ba ba, người ta lúc học từ ngữ đều nhớ người nha!”
Nói xong, Bạch Thiên Thiên còn chạy chậm mấy bước đến trước mặt Bạch Tuấn nói “Ba ba vất vả, Bảo Bảo rất đau lòng nha.”
【Tác giả: Khoa hai treo, ai, hôm nay nhiệt độ cao chạy một ngày, mệt mỏi thành chó, tiếp xuống nghỉ ngơi một tuần lễ, có thể thật tốt đổi mới nha.】