Những đám mây dày nặng che khuất ánh sáng mặt trời, rõ ràng chỉ mới là buổi chiều mà bầu trời ảm đảm giống như mặt trời đã lặn.
Ở trước biệt thự, một người phụ nữ trang phục tinh xảo nắm tay một bé gái đứng ở bên hàng rào, ánh mắt nhìn khúc cua trên đường, giống như đang đợi một cái gì đó.
Bé gái khoảng chừng ba, bốn tuổi, khuôn mặt vô cùng tinh xảo, một đôi mắt to giống như được khảm hắc diệu thạch, lông mi dày cong vút, cái miêng nhỏ hơi bĩu, biểu tình giống như bất mãn đối với thời gian chờ đợi quá lâu, bé mặc một chiếc váy trắng bồng bềnh, bên dưới đôi tất trắng là đôi giày da đen nhỏ, tóc được thắt hai bím kẹp hai cái nơ bướm xinh xắn, tinh xảo như công chúa trong truyện cổ tích làm người yêu thích không thôi.
Cuối cùng, sau khi hai đợi năm sáu phút, chỗ ngoặt lộ ra một chiếc xe màu đen đang chạy đến.
Người phụ nữ lập tức nắm tay tiểu nữ hài tiến đến.
“Vũ Đồng a, chờ lâu chưa?” Xe dừng lại ổn, cửa đã bị người từ bên trong kéo ra, một người phụ nữ từ trong xe nhảy ra tới, chạy chậm về phía cặp mẹ con đối diện kia.
“Không có.” người phụ nữ được gọi là Vũ Đồng kia buông tay nắm con gái ra, ngược lại nắm lấy tay của bạn thân nhiều năm không gặp của mình, có chút kích động mà cảm khái nói: “Giai Giai, cậu không biết đâu, khi mình biết biệt thự cách vách được lão Phó nhà các ngươi mua, kích động đến vài ngày không ngủ! Chúng ta rốt cuộc lại có thể mỗi ngày gặp mặt!”
Thẩm Giai ôm lấy bạn thân của mình, nói bản thân cũng như vậy, liền đem ánh mắt dừng lại ở trên người cô bé con, nói: “Thiên Thiên đều đã lớn như vậy? Khuôn mặt này, lớn lên cũng quá đáng yêu đi!”
Bạch Thiên Thiên đối với người dì xa lạ này hoàn toàn không có ấn tượng hứng thú không cao, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mà kêu một tiếng “chào dì ạ“.
Đúng lúc này, phía sau Thẩm Giai lại vang lên âm thanh kéo cửa xe.
Bạch Thiên Thiên nhàm chán mà thủ sẵn tay nhỏ của mình, nhớ tới lời mẹ mình dặn dò, vừa định chủ động lên tiếng kêu thúc thúc hảo, kết quả vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một thiếu niên khoảng chừng bảy tám tuổi từ tranh...A! không, từ trong xe đi ra.
Phía trên của cậu mặc áo sơ mi màu lam, phía dưới mặc quần màu đen, màu da có chút hơi trắng, một đôi mắt hẹp dài thâm thúy giống như sao trời, mũi cao thẳng, môi nhỏ bé, lúc này mày nhíu lại, giống như là có chuyện gì ở phiền nhiễu cậu.
Bạch Thiên Thiên ngơ ngác mà nhìn cậu, đôi mắt quả nho chuyển đều không chuyển.
Cái anh trai nhỏ này lớn lên thật đẹp nga...
Cô trước nay đều không có gặp qua người nào lớn lên đẹp như vậy đâu...
Trẻ con mới hai ba tuổi đối với việc nhận thức ngoại vật, đại bộ phận đều quyết định bởi ấn tượng đầu tiên với đối ngoại vật.
Cho nên...
Bạch Thiên Thiên linh quang chợt lóe trong đầu, bước chân cô ngắn nhỏ, dùng tốc độ Lê Vũ Đồng chưa bao giờ gặp qua chạy tới trước mặt Phó Thanh Trạch, sốt ruột nói: “Anh trai nhỏ, anh trai nhỏ, đồ của anh rơi rồi!”
Phó Thanh Trạch nghe vậy cúi đầu đi tìm, đem quanh thân nhìn một lượt, cũng không tìm được vật gì cậu đánh rơi.
“Thứ gì?” Phó Thanh Trạch hỏi Bạch Thiên Thiên.
Bạch Thiên Thiên chớp chớp đôi mắt to của cô.
Phó Thanh Trạch khó hiểu.
“Ân?”
Bạch Thiên Thiên đứng thẳng thân mình, lại chớp chớp đôi mắt to linh động của mình.
“Rốt cuộc là thứ gì?” Phó Thanh Trạch có chút không kiên nhẫn hỏi.
“Anh... Anh duỗi tay ra, anh không duỗi tay, người ta như thế nào đem đồ vật trả lại cho anh!” Bạch Thiên Thiên lúc đầu nhìn về phía điện thoại trong tay mẹ sau lại đổi ý, hơi có chút khẩn trương.
Phó Thanh Trạch nghe vậy, do dự một chút, mới chậm rãi vươn tay tới.
Bạch Thiên Thiên bỗng chốc tay nhỏ phấn nộn của mình đặt vào lòng bàn tay của Phó Thanh Trạch, nghiêm túc lớn tiếng nói: “Em.”