Mật Sủng Ngọt Ngào: Trúc Mã Ảnh Đế, Hôn Một Cái

Chương 22: Chương 22




Đợi đến lúc Phó Thanh Trạch trở lại lần nữa, Hàn Oánh Oánh nhìn thấy trong tay hắn ôm một tấm thảm.

Anh họ cô sẽ không phải là đi lấy chăn giúp em gái nhỏ kia chứ?

Một giây sau, Hàn Oánh Oánh liền thấy anh họ cô cẩn thận từng li từng tí ngồi xổm xuống, giúp Bạch Thiên Thiên điều chỉnh một chút tư thế ngủ, sau đó mới lấy chăn nhỏ đắp lên người.

Phó Thanh Trạch giúp Bạch Thiên Thiên đắp kín chăn ngẩng đầu một cái liền thấy bộ dáng kinh ngạc của Hàn Oánh Oánh, sắc mặt có chút không được tự nhiên.

“Đúng là đồ đáng ghét.” Phó Thanh Trạch che giấu lầm bầm một câu, mới đứng dậy, một lần nữa giúp Hàn Oánh Oánh giảng những bài tập mà cô không hiểu.

Không biết có phải là ảo giác của Hàn Oánh Oánh hay không, cô cảm thấy, giọng nói của anh họ cô giống như nhẹ đi rất nhiều, ngay cả động tác cũng nhẹ nhàng hơn.

“Anh họ... có phải anh thích em ấy hay không?” Hàn Oánh Oánh tò mò hỏi Phó Thanh Trạch.

“Ai thích em ấy!” giọng nói Phó Thanh Trạch nháy mắt to lên, sau khi nghe được âm thanh Bạch Thiên Thiên xoay người, hắn mới lại lần nữa thấp giọng nói “Anh sắp bị em ấy cho phiền chết rồi.”

“Thế nhưng...”

Anh rõ ràng đối với Bạch Thiên Thiên rất bao dung, rất ôn nhu, rất quan tâm a...

Cô cho tới bây giờ đều chưa thấy qua anh họ cô quan tâm một ai như vậy.

“Đừng thế nhưng nữa, trước tiên giải đề đi đã.” Phó Thanh Trạch trực tiếp cắt đứt lời muốn nói của Hàn Oánh Oánh.

Hàn Oánh Oánh chỉ có thể im lặng, ngoan ngoãn nghe Phó Thanh Trạch giảng đề.

Phó Thanh Trạch giảng đề âm thanh càng ép càng thấp, tốc độ càng lúc càng nhanh, không đến nửa giờ, bài tập mà Hàn Oánh Oánh không biết làm Phó Thanh Trạch đều đã giúp cô giải quyết một cách nhanh chóng.

“Em kiểm tra lại đi.” Phó Thanh Trạch đem bài tập hè đưa cho Hàn Oánh Oánh, sau đó đứng lên đi đến bên cạnh giá sách lấy xuống vài cuốn sách, bỏ lên trên bàn đọc sách của Hàn Oánh Oánh “Đây đều là sách anh vừa mới mua, em nhìn xem có cuốn nào cảm thấy hứng thú không.”

Hàn Oánh Oánh vâng lời, ngồi xuống cái ghế nhỏ ngay bên cạnh, nghiêm túc lật xem cách giải và các vấn đề của bài tập hè mà cô không biết làm, cô liền đánh dấu và đọc lại.

Thư phòng nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.

Phó Thanh Trạch mắt nhìn tấm chăn bị Bạch Thiên Thiên đá rơi trên mặt đất, thở dài, yên lặng đem tấm chăn nhỏ đắp lên trên người cô một lần nữa, lại nâng cao nhiệt độ máy điều hòa không khí, mới thả lỏng tinh thần, nghiêm túc đọc sách.

Đợi đến khi Bạch Thiên Thiên tỉnh ngủ, trừng mắt ngơ ngác, sững sờ nửa ngày, nghe trong thư phòng chỉ có âm thanh lật qua lật lại trang sách, mới hồi phục tinh thần lại.

Anh trai nhỏ đang đọc sách.

Chị gái nhỏ cũng đang đọc sách.

Bạch Thiên Thiên nhìn tới tới lui lui giữa hai người Phó Thanh Trạch cùng Hàn Oánh Oánh, càng xem lại càng thấy khổ sở trong lòng.

Giữa Phó Thanh Trạch cùng Hàn Oánh Oánh giống như có bức tường gì đó mà cô không cách nào đi vào, chị gái nhỏ Oánh Oánh và anh trai nhỏ có thể cùng nhau làm đề, cùng nhau đọc sách, nhưng cô...Cô cái gì cũng không biết...

Bạch Thiên Thiên ủy khuất lại nằm ở trên Tatami một hồi lâu, mới nói “Anh Tiểu Trạch, em về nhà đây.”

Nói xong, Bạch Thiên Thiên liền giống như hờn dỗi chạy ra cửa thư phòng, cộp cộp cộp chạy xuống lầu.

Phó Thanh Trạch thấy Bạch Thiên Thiên đi ra ngoài liền lập tức chạy đi theo, thấy cô xuống lầu an toàn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, trở lại thư phòng.

“Anh họ, em ấy làm sao vậy?” Hàn Oánh Oánh hỏi.

“Không biết, mỗi ngày nghĩ mới ra là mới ra, có thể là muốn về nhà đi.” Phó Thanh Trạch không để ý nói.

“Thế nhưng... Em cảm thấy em ấy giống như tức giận...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.