...
...
...
Phó Thanh Trạch hít một hơi, xương sườn bị nghẹn tại yết hầu, nuốt xuống không được, phun ra cũng không xong.
Cậu phát hiện, cô bé con này nếu không nói ra lời làm cho người ta kinh ngạc đến chết thì sẽ không thôi.
Cô mới ba tuổi mà thôi, làm sao lại nói ra lời như vậy?
Cha mẹ của cô khi nói những lời này, đều không kiêng dè cô sao?
Nghĩ đến đây, Phó Thanh Trạch liền nhìn về phía Bạch Tuấn cùng Lê Vũ Đồng.
Mặt Bạch Tuấn đã đen như đáy nồi, không nói một câu, nhìn về phía Phó Thanh Trạch ánh mắt có chút khó chịu.
Mà Lê Vũ Đồng thì mang theo nụ cười không rõ ý vị, thấy Phó Thanh Trạch nhìn sang, bà liền trêu ghẹo nói “Tiểu Trạch, xem ra Thiên Thiên nhà dì không chỉ là chó con thật mà còn có tính tình của chó, nhốt chặt cháu nữa nha.”
???
Phó Thanh Trạch một nháy mắt không có kịp phản ứng, chờ sau khi hồi tưởng lại sự việc xảy ra hai năm trước, nội tâm của cậu cũng chỉ còn lại là sự im lặng.
Quả nhiên, có mẹ thế nào thì sẽ có con gái thế đó.
Dì Lê đều đã hơn ba mươi tuổi, còn giống như đứa trẻ con.
“A? Ma ma, con không phải chó con!” bên kia Bạch Thiên Thiên, sau khi nghe được Lê Vũ Đồng nói, lập tức liền phản bác.
“Con là vậy!” Lê Vũ Đồng đùa Bạch Thiên Thiên nói.
Bạch Thiên Thiên nghe vậy, bất mãn chu môi, một đôi mắt to mang theo sự lên án nhìn về phía mẹ của mình, nói “Ma ma, người quên rồi sao? Ta là người, là đồ anh trai đánh rơi, không phải chó!”
Nghe Bạch Thiên Thiên lại nhắc đến chuyện này, đầu óc Phó Thanh Trạch nháy mắt liền đau ong ong.
Lê Vũ Đồng thì đi lòng vòng bị Bạch Thiên Thiên kế thừa mắt to, nói “. Tốt a, con không phải chó con, vậy con về sau cũng đừng hối hận.”
Hối hận?
Bạch Thiên Thiên có chút không hiểu mẹ của cô là có ý gì.
Cô nghiêng đầu trầm tư nửa ngày, mới hỏi Lê Vũ Đồng, nói “Vậy ma ma vì cái gì nói Thiên Thiên là chó nhỏ...”
“Muốn biết?” Lê Vũ Đồng nhíu mày.
Không đợi Lê Vũ Đồng nói ra, Bạch Thiên Thiên lập tức liền lấy tay nhỏ miết lấy miệng mình, nói “Ma ma, bảo bối yêu người nhất, ôm ôm hôn hôn nâng cao cao, điên cuồng moah moah!”
Phó gia một nhà ba người...
Lê Vũ Đồng tức giận nhìn về phía con gái mà trợn trắng mắt, mỗi ngày liền biết giả dạng này đến lừa gạt bà.
“Lúc con một tuổi, anh trai Tiểu Trạch ôm con, con lại tè lên người nó, mẹ liền nói có thể là do con rất ưa thích nó, cho nên mới ở trên người nó đi tiểu, nó liền hỏi lại mẹ nói con là chó con sao, còn có thể đi tiểu để đánh dấu địa bàn? Mẹ liền nói, vậy nó chính là của chồng nuôi từ bé của con.”
A?
Bạch Thiên Thiên còn có chút không lý giải được câu nói dài của mẹ mình, nhưng vẫn là bắt được từ mấu chốt trong đó.
“Cái gì là chồng nuôi từ bé nha?” Bạch Thiên Thiên tò mò hỏi.
“Ăn xương sườn.” Phó Thanh Trạch lập tức duỗi đũa ra gắp một khối sườn kho cho Bạch Thiên Thiên.
“Oa!” Bạch Thiên Thiên lập tức khoa trương cảm thán nói “Anh trai, anh thật tốt với em nha!”
Phó Thanh Trạch...
“Ăn đi.”
“Vậy đi!” Bạch Thiên Thiên hai mắt to đều cười thành hình trăng lưỡi liềm, thế nhưng là, đợi đến khi cô cúi người xuống dự định cắn một cái lên xương sườn yêu thích, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lê Vũ Đồng, hỏi “Ma ma, người còn không có nói cho Bảo Bảo cái gì là chồng nuôi từ bé, con đều cho mẹ ôm ôm hôn hôn nâng cao cao, mẹ không nói cho con, mẹ đã nói lừa gạt trẻ con là trứng thối a.”
Lê Vũ Đồng???
Rõ ràng là Phó Thanh Trạch nói sang chuyện khác, Bạch Thiên Thiên vì cái gì không nói Phó Thanh Trạch, ngược lại muốn nói bà là trứng thối?
Là con gái ruột sao?
Tác giả: Bạch Thiên Thiên người ta đều cho ôm ôm hôn hôn nâng cao cao, không bỏ phiếu phiếu miễn bàn luận đều là đồ lưu manh!