Mật Thám Nương Tử

Chương 26: Chương 26: Dưới trăng đối ẩm




Đi vào Ý Xuân lâu. Phó Lệnh Nguyệt đưa lệnh bài ám vệ, dùng danh nghĩa của Triệu gia đại viện, yêu cầu một gian phòng hảo hạng

“Ngươi lợi hại” Phương Diệu Tổ vừa đi vừa cảm thán ‘ta nghe Cổ Sấm Xuân nói qua, nơi này không đặt phòng trước một tháng thì không có, mất nhiều vàng cũng chưa chắc có được. Ngươi lại…”

“Nhị công tử, ngài nói đúng” Phó Lệnh Nguyệt đắc ý lắc lắc chìa khóa trên tay “phòng ở đây có bao nhiêu vàng cũng không bán. Ngài là người tầng lớp trên, mười ngón không dính bùn, không hiểu bên dưới. Nơi phô trương như Xuân Ý lâu, chủ nhà tuyệt đối sẽ không bán hết tất cả phòng, dù ra giá cao đến đâu, trong tay hắn cũng nhất định còn lại mấy căn phòng trống”

“Vì sao?” Phương Diệu Tổ ngạc nhiên ‘thương nhân quan trọng nhất là kiếm tiền, vì vàng có thể liếm máu trên đao, mà trận hoa khôi đại tái này lại là cơ hội ngàn năm một thuở, biết rõ sẽ kiếm được nhiều tiền, sao lại lãng phí chứ?”

“Bởi vì ngươi chỉ đến ý đến lòng người’Phó Lệnh Nguyệt cười nói “mấy gian phòng trống này là phòng khi cấp bách, ứng phó cơ động. Nghĩ lại đi, ngụ lại đây toàn là người có máu mặt, nếu cho thuê hết, nếu lỡ có gì không thỏa đáng, nếu Ngũ quân Đô đốc phủ các ngươi cùng đến đây…”

Phương Diệu Tổ hiểu ra, cảm khái chắp tay ‘cảm khái, cảm khái”

Hai người vào phòng, phát hiện căn phòng được bài trí rất xa hoa, bình phong được làm từ bạch ngọc thuần thấu, phú quý bức người. Bức bên trái là hầu tử cỡi ngựa: lập tức phong hầu; bình bên phải là hùng kê cài hoa: quan càng thêm phú. Trần thiết trong phòng tràn đầy màu sắc, hết sức xa hoa lãng phí

Gã sai vặt mang vài hũ rượu vào rồi lập tức lui ra, còn đóng cửa lại

Phương Diệu Tổ kinh ngạc vô cùng “ngươi…”hắn nhìn chằm chằm Phó Lệnh Nguyệt, chỉ vào mấy vò rượu ‘ngươi…”

“Ta chưa sợ, ngươi sợ cái gì?” Phó Lệnh Nguyệt buồn cười “ta cố ý lấy nhiều một chút, biết hai ta uống được, đỡ mắc công đi lại” nàng đem chén rượu đặt lên án thư trước cửa sổ, mở vò rượu ra

“Uống như vậy ta sẽ say bí tỉ, ngươi còn phải đưa ta về” Phương Diệu Tổ cười khổ ngồi xuống, lầu bầu

“Ngươi đùa giỡn cái gì?” Lệnh Nguyệt trừng to mắt ‘bớt giả vờ đi. Ta cũng không biết ngươi thế nào” nàng khoa trương bấm ngón tay “mười tám chén Khúc thủy nhưỡng, ta đếm rất kỹ. Hôm nay, ngươi uống hết bao nhiêu đây cũng không có việc gì”

“Đó chỉ là nước trắng” Phương Diệu Tổ vội giải thích ‘nha đầu ngươi lại cho là thật sao? sao không động não một chút, ai có thể uống được như thế chứ?”

Phó Lệnh Nguyệt nghẹn họng. Hắn nói nàng không có đầu óc. Đúng là nàng cũng từng nghi hoặc hắn sao có thể uống nhiều như vậy. Thật không phải là người

“Khi đó ngươi giả vờ?” Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc nhớ lại. Nàng rõ ràng nhìn thấy Phương Diệu Tổ rót rượu trong bình ra, chẳng lẽ khi đó có người phối hợp với hắn? không đúng, tất cả quân sĩ đều tụ tập đông đủ mà

“Là rượu giả” Phương Diệu Tổ xác nhận “nếu là Khúc thủy nhưỡng thật, uống một lần mười tám chén sẽ chết người. Tửu lượng của ta cũng được nhưng không bưu hãn tới mức độ đó”

‘Vậy cái bình bị kiểm tra” Phó Lệnh Nguyệt thực sự nghĩ không ra

“Bình đó là thật” Phương Diệu Tổ giải thích ‘sau đó đều là thật, nếu không sao ta lại say đến như vậy?”

“Vậy ngươi tráo rượu giả thế nào?’Phó Lệnh Nguyệt nghi hoặc “mau, nói cho ta nghe đi” nàng thực sự không nghĩ ra lúc đó Phương Diệu Tổ gian lận thế nào

Phương Diệu Tổ nhìn bộ dáng nôn nóng của nàng, nhướng mày, dựa lưng vào ghế “đây chính là trí tuệ và kinh nghiệm, muốn học? không dễ vậy đâu”

Phó Lệnh Nguyệt nổi lên hứng thú, lập tức tiến lại gần, vẻ mặt chờ mong lấy lòng hắn ‘Nhị thiếu gia, ngươi dùng thủ đoạn gì vậy? sao ta không phát hiện ra? Xin thương xót mà nói nghe chút đi”

“Uống rượu giả cũng phải có trình độ, phải dùng đầu óc” Phương Diệu Tổ mỉm cười, xòe quạt “hai bình đầu đều là giả, phía sau đều là thật”. Hắn tự đắc phe phảy cây quạt “là dùng tâm lý. Quân sĩ đều lần đầu tiên uống rượu với ta, ai không biết xấu hổ mà kiểm tra rượu? uống rượu giả, đều dùng mánh lới vào phút cuối, ai lại nghĩ trước giả sau thực chứ?”

Phó Lệnh Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ “ngươi dùng kế không sợ gặp lại bọn họ sao?’

“Không bị bắt tại trận là bản lĩnh’ Phương Diệu Tổ đáp lời bằng một câu mà nàng rất quen thuộc “ta có thể vì lần trước uống bị thương nên không thể uống vậy nữa. Hơn nữa, ngươi quả thật suốt đêm đưa ta đang hôn mê trở về Kiến Dương,xem ra rất say” hắn bày ra sắc mặt vô tội

“Tiểu hồ ly” Lệnh Nguyệt căm giận nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn

“Lúc này đã biết tửu lượng thật của ta, thỉnh thủ hạ lưu tình’ Phương Diệu Tổ cười, cầm lấy chén rượu “ngươi là một cô nương gia, sao có thể uống chén lớn như vậy?”

Phó Lệnh Nguyệt bị vẻ cổ hủ của hắn chọc cười ‘đúng, cô nương gia không nên uống như vậy” nàng tự giễu bưng vò rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm “ta là một quái thai mới thích hợp làm bạn cùng rượu”

“Đừng giày xéo bản thân như vậy’ Phương Diệu Tổ nghiêm mặt “ta không phải châm biếm ngươi”

“Biết vì sao ta thích uống rượu không?” Phó Lệnh Nguyệt không muốn nghe hắn nói lời vô nghĩa, cười khổ một tiếng, dựa vào cửa sổ ngồi xuống “uống chén lớn có thể làm người ta quên ưu sầm. Uống say, ngươi có thể lấy cớ này mà quên đi mọi chuyện, không nghĩ tới bất cứ chuyện gì”

“Đừng nói thương cảm như vậy” Phương Diệu Tổ nói ‘rượu là thứ tốt, đừng uống vì tiêu sầu, nếu không sẽ cô phụ nó”

“Nói rất đúng” Lệnh Nguyệt tươi cười ‘không nói tới chuyện phiền lòng nữa”

Sau đó hai người cùng uống rượu, tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, tửu lượng ngang nhau, uống đến vui vẻ khoái ý

Phó Lệnh Nguyệt tựa vào cửa sồ, cảm thấy cõi lòng ứ đọng

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu lên những đóa hoa mai khắc trên án đài, như dát bạc. Ánh sang này đẹp đến mức không giống ở nhân gian

“Minh Nguyệt chiếu tuyết đọng?” Lệnh Nguyệt cảm khái đọc một câu thơ

‘Ngươi đã thấy qua cảnh tượng kia chưa?” Phương Diệu Tổ hỏi

‘Chưa” Phó Lệnh Nguyệt ngượng ngùng lắc đầu ‘tuyết ở Kiến Dương rơi xuống liền tan,ta chỉ là ý nghĩ ý thơ chắc là cảm giác này”

“Cũng không phải vậy” Phương Diệu Tổ vui vẻ nói “thiếu chút xíu, kém ngàn dặm”. Hắn đặt chén rượu lên bàn “Minh nguyệt chiếu tuyết đọng là thi văn ý cảnh đứng đầu thiên cổ, không có thiển cận như vậy. Chờ có cơ hội, ta đưa ngươi đi Bắc Cương’. Hắn sảng khoái đứng dậy rót rượu cho hai người “khắp nơi không có màu sắc, đầy trời là bông tuyết rơi như lông ngỗng, dưới chân là tuyết đọng thành từng lớp,bước đi còn nghe tiếng”

“Ngươi đã đến Bắc Cương?” Phó Lệnh Nguyệt nghi hoặc hỏi

“Phụ thân từng lĩnh quân tới đó, ta sinh ra ở đó” Phương Diệu Tổ uống cạn chén rượu “rượu ở đó rất nặng, còn hơn cả Khúc thủy nhưỡng. Buổi tối ngồi trên giường sưởi, ăn món ăn thôn quê, uống rượu, ngắm trăng..ý cảnh đó ngàn từ khó diễn tả. Ta thực sự rất hoài niệm nơi đó”

“Đẹp quá…” Lệnh Nguyệt có chút hoảng hốt “thật hạnh phúc”. Nàng lại thấy ghen tỵ, nàng ngay cả mình sinh ra ở đâu cũng không biết, cũng không có cố hương để hoài niệm

“Mới trước đây, luôn hi vọng có đại tuyết bao kín cả cửa, có thể uống rượu đến say, vậy thì chuyện gì cũng không cần nghĩ nữa” Phương Diệu Tổ lâm vào hỏi niệm, biểu tình ôn nhuận nhu hòa hơn

“Khi nào đưa ta đi Bắc Cương?” Phó Lệnh Nguyệt hỏi thẳng

Phương Diệu Tổ ngẩn người “rất nhanh” hắn cười cười ‘có điều ngươi sợ lạnh, nên phải có chuẩn bị tốt. Ta sợ đến lúc đó mang tượng Bồ Tát qua sông, ngay cả chính ta cũng không thể làm ấm tay mình”

Phó Lệnh Nguyệt bật cười, đưa mắt nhìn hắn, phát hiện ánh mắt ôn nhu của hắn dưới ánh trăng dần trở nên mông lung, mất đi vẻ đoan chính và xa cách lúc ban ngày, giống như sương mù trên Kim Thủy hà, mang đến kiều diễm ướt át. Tươi cười của hắn, vẻ mặt của hắn làm cho ngực của nàng không an phận, phập phồng lên xuống. Tơ liễu quỷ dị kia không biết từ đâu lại xuất hiện, làm cho tim của nàng vừa ngứa lại vừa đập liên hồi

“Nữ nhân cũng có dục vọng nhưng rất bí ẩn”

“Cứ thế thuận lý thành chương”

“Kỳ phùng địch thủ chính là mất hồn ở cảnh giới cao”

Phó Lệnh Nguyệt không tự chủ mà nuốt nước miếng. Sao nàng lại nhớ tới những lời của Bàng Doanh Doanh chứ?chẳng lẽ mình đã yêu nam nhân này?

Nàng cao thấp đánh giá Phương Diệu Tổ

Phương Diệu Tổ bật cười “ánh mắt của ngươi lại làm ta nhớ tới lão bản nương của hắn điếm trong lục lâm truyền kỳ”

Phó Lệnh Nguyệt nở nụ cười, xem ra cảm xúc đã lộ ra ngoài, vội há mồm uống một ngụm rượu to. Áp chế, phải áp chế..

“Ngươi lén tìm một người có kinh nghiệm, thử cảm giác có nam nhân, không phải sẽ biết sao?”

Nàng bị ý nghĩ chợt lóe lên của mình mà nghẹt thở, lại vội vã uống hai ngụm rượu

Không tệ, mượn hắn thử một chút. Trong lòng có thanh âm tà ác cổ vũ cho nàng

“Ngươi có phải có tật xấu hay không, có phải là nữ nhân bình thường hay không, thử một cái là biết ngay mà”

Nàng cảm thấy rất khát. Cầm lấy một vò rượu khác

“Ngươi còn uống nữa?” Phương Diệu Tổ có chút sợ hãi, vội ngăn nàng lại

Uống nữa mới tốt, nàng nói thầm trong lòng

“Vậy sao?” Phó Lệnh Nguyệt ha ha cười “ngươi xem ta uống đây” nàng thấp giọng nói thầm, mượn hơi rượu, thân thể của nàng cũng thẳng hơn, đầu ngẩng cao, hai mắt tỏa sáng. Đúng rồi, nàng mỉm cười, cảm giác này…chính là cảm giác mà xưa nay Thu Nương dạy Bàng Doanh Doanh các nàng

“Đừng uống nữa’ Phương Diệu Tổ vẫn còn chút thanh tỉnh, đoạt lấy chén rượu của nàng

“Ta càng muốn uống.” hờn dỗi lúc này của nàng không phải là giả vờ

“Còn uống nữa sẽ có chuyện đó’ hắn kiên nhẫn khuyên giải

Gặp chuyện càng tốt, nàng nói thầm trong lòng

“Xảy ra chuyện gì?” nàng dựa thân mình mềm mại vào người hắn, hai mắt híp lại, đưa tay đè lại chén rượu của mình cũng là đè tay của hắn

Hầu kết của Phương Diệu Tổ di động, thân mình có chút cương cứng

“Xảy ra đại sự” hắn bày ra vẻ đoan chính ‘không tiện thu thập”

“Ha ha…” Phó Lệnh Nguyệt xót xa nở nụ cười “rượu vào lời ra, có thể không tính toán gì cả. Chuyện sau khi sau rượu có thể làm như không nhớ. Người trong thế gian này có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, cho nên mới có rượu. Rượu cho người ta lý do đển trốn tránh, quên đi, từ bỏ. Ngươi nói xem, uống rượu vào thì có thể xảy ra đại sự gì?”

Phương Diệu Tổ hơi sững sờ, hồi lâu, hắn vô lực dữa vào vách tường “nói không sai, nhưng có thể sao?” hắn cười khổ “buông không được cũng không có cách nào buông. Ngươi thực sự có thể thoát ly thế giới này sao?”

“Ngươi nói có thể thì có thể” Phó Lệnh Nguyệt mở tay hắn ra, đoạt lại cái chén ‘chẳng sợ chỉ có một khắc. Dù sao ta uống xong là không nhớ được chuyện trước đó”nàng nâng vò rượu lên, lại rót đầy hai chén

“Cũng tốt…” Phương Diệu Tổ nở nụ cười ‘ta uống xong cũng quên hết mọi chuyện” hắn chậm rãi cầm lấy chén rượu ‘chẳng lẽ là một giấc mộng?”

“Là mộng. Lệnh Nguyệt uống một hơi cạn sạch.

“Lệnh Nguyệt, ta thích tính tình của ngươi…” thanh âm của Phương Diệu Tổ rất nhẹ, giống như nương theo việc uống rượu, như ẩn như hiện

“Ngươi uống rượu xong lại thích nói bậy” Phó Lệnh Nguyệt đứng dậy câm rượu

“Không phải, là uống rượu nên nói lời thật’ Phương Diệu Tổ ngửa đầu uống cạn ‘ở cùng chỗ với ngươi,ta cảm thấy rất thoải mái. Nếu nữ nhân trong thiên hạ đều như ngươi thì tốt quá”

Phó Lệnh Nguyệt ôm bụng cười ‘như ta thì có gì tốt, đừng giễu cợt ta”

“Không,” Phương Diệu Tổ đặt chén rượu xuống, khoa trương lắc đầu ‘ở cùng chỗ với ta, ta rất vui. Ngươi làm cho người ta không có gánh nặng, không có áp lực. Ta rất thích”

Phó Lệnh Nguyệt cười càng lợi hại ‘vậy thì tận hưởng đi, ngày nào đó ta trở nên bình thường, tầm thường như các nữ nhân khác, ngươi trốn cũng không kịp”

“Không trốn” hắn cúi đầu cười, thanh âm rất nhẹ giống như cẩn thận dò đường

Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng chằm chằm

“Không trốn?”nàng cười yếu ớt,cầm chén rượu lên đặt bên môi “cẩn thận…coi chừng bị quấn lấy”

Hắn đứng lên, cầm tay nàng, đoạt lấy chén rượu của nàng, cúi đầu ngửi “rượu của ngươi quả nhiên thơm hơn của ta”

Phó Lệnh Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên cảm giác tê dại lan truyền toàn thân. Lòng của nàng đột nhiên sôi trào lên. Cảm giác này có sự phụ trợ của rượu mạnh, như lửa cháy lan trên đồng cỏ, nhanh chóng tràn lan. Ngực của nàng phập phồng kịch liệt, yết hầu khô khốc, đầu óc mơ hồ như nằm mộng. Nàng nhìn bàn tay hắn nắm tay mình, nàng nhìn đôi môi của hắn chậm rãi chạm vào chén rượu của nàng. Nàng đột nhiên muốn tiến lên, nếm thử hương vị của đôi môi kia

Hắn chậu rãi chạm vào, từ từ thưởng thức chén rượu của nàng, đôi mắt của hắn sáng như ánh sao lóe lên rồi lại biến mất không thấy

Dám câu dẫn ta……

Phó Lệnh Nguyệt vận lực, đoạt lấy chén rượu “trả lại cho ta”

Phương Diệu Tổ kinh ngạc ngẩng đầu, không ngờ Phó Lệnh Nguyệt đoạt chén rượu, tay trái lại túm lấy vạt áo của hắn, tay phải choàng qua cổ hắn.

Nàng hô lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.