«Ba lần?» Phó Lệnh Nguyệt lập tức cảm thấy đau đầu
«Tiểu tư kia còn nói một khắc sau hắn lại đến, dù sao cũng phải nhìn thấy ngươi mới được» nam tử mập mạp vui sướng khi người gặp họa
«Lệnh Nhạc, nô tài Phó gia đều thiếu ăn đòn» một người đang chơi bài ba nút chợt hét lên «ngươi nhìn nô tài Ngưu gia chúng ta đi, có khi nào dám lớn lối vậy không? đánh một trận là ngoan ngoãn liền, đảm bảo sau này hắn sẽ giúp ngươi nhìn chằm chằm nương ngươi»
«Lệnh Nhạc, tiểu tư kia thân mình như nữ nhân, sao có thể so với ngươi» nam tử mập mạp đắc ý cười «Lệnh Nhạc, cảm tạ ta đi, ta linh cơ vừa động, nói hôm nay ngươi uống nước hơi nhiều, thường xuyên đi ngoài»
“Đi ngoài?” Lệnh Nguyệt cảm giác khó thở «sao có thể nói vậy chứ» âm thầm kêu khổ không ngừng. Ba năm qua, vì giả làm nam nhân, nàng liền luyện thành thói quen mỗi khi ra ngoài, dù là mùa hè nóng bức hay tiết đông giá rét cũng không uống một ngụm nước nào. Nữ phẫn nam trang cũng không dễ dàng gì, đi ngoài nhiều quá, sớm muộn gì cũng lộ tẩy thôi
Triệu Thực nói muốn không để lộ sơ hở chính là vĩnh viễn không để xảy ra sơ hở, cho nên nàng ra ngoài luôn không uống nước, Thu Nương cũng biết điều này
«Sáng nay ngươi không tới học thật đáng tiếc nha» nam nhân đang đánh bạc cười nói «ngươi không nhìn thấy trò hay rồi, mặt của tiên sinh…»
«Đúng rồi, tiên sinh đâu?» Phó Lệnh Nguyệt nghi hoặc hỏi
«Tiên sinh bị Văn Khúc Tinh «sáng tạo nhanh nhẹn» làm tức giận bỏ đi rồi» nam nhân mập mạo nói
«Văn Cù?» Phó Lệnh Nguyệt có chút buồn bực, tên kia ngu như trâu mà
«Tiên sinh giảng Tấn sử, đến đoạn Phì thủy chi chiến thì thấy Văn Khúc Tinh ngủ gật» một học đồ khác nhảy vào góp lời «tiên sinh mắng hắn là gỗ mục không thể đẽo, bùn loãng không thể trát tường, còn bắt hắn lặp lại những lời tiên sinh vừa giảng, trả lời không được sẽ cho ăn roi mây»
«Chúng ta ở dưới có nhắc hắn là Tạ An, nhưng Văn Khúc Tinh luôn ngủ gật lại chưa từng đọc sách, sao biết được Tạ An là ai, may may hôm qua ngươi có giảng điển cố Tạ An cho hắn nghe, hắn lập tức nói cho tiên sinh nghe» học đồ mập mạp cười trộm
«Ah» Phó Lệnh Nguyệt trợn mắt há mồm «điển cố đó là nói tới bá phụ Tạ An của hắn, không phải là Tạ An này. Hắn…sẽ không nói là ta kể cho hắn nghe chứ?» nàng thảm thiết kêu lên,
Mọi người đồng thanh gật đầu «đầu óc của Văn Khúc Tinh kia không phải ngươi không biết? hắn sao mà biết xoay chuyển»
Học đồ đang chơi bài cười ngất nói “điển cố đồ đệ vô sỉ kia khiến tiên sinh tức giận, suýt chút nữa thì hôn mê”
Phó Lệnh Nguyệt cảm giác cả người vô lực, ai thán ngồi xuống. Hôm qua nàng nhiều chuyện giảng điển cố cho bọn họ nghe làm gì chứ
Bá phụ Tạ An của hắn kêu là Tạ Côn, khi còn trẻ nhìn thấy Cao cô nương hàng xóm bộ dáng xinh đẹp liền tiến lên chọc ghẹo, cô nương kia đang lúc canh cửi, nghe đượ vừa thẹn vừa giận, thuận tay cầm thoi dệt nặng trịch đập gãy răng cử a của hắn. Từ đó hắn trở thành Đồ đệ vô xỉ, bị mọi người đàm tiếu
Chuyện này vốn cũng không có gì nhưng xui cái là tiên sinh vừa vặn thiếu mất hai cái răng cửa, lại bị đồ đệ ngu dốt nhất lớp châm chọc, không tức giận mới lạ
Xong rồi, nàng coi như đã hoàn toàn đắc tội tiên sinh rồi. Phó Lệnh Nguyệt ảo não vô cùng
Một công tử mặc lam san mang theo một gã sai vặt đi vòa, nói “Lệnh Nhạc, thì ra là ngươi tránh ở học đường, làm hại ta dẫn Lai Phúc nhà các ngươi đi vòng quanh vài lần trong phạm vi hai dặm quanh nhà vệ sinh”
Phó Lệnh Nguyệt vừa thấy người này liền nhẹ nhàng thở ra. Hắn là Triệu Hoa Thác, bạn nối khố chuyên bao che giúp nàng
“Đã thấy ta rồi thì trở về đi” nàng ra vẻ thoải mái, lệnh cho cơ sở ngầm của Thu Nương là Lai Phúc trở về
Lai Phúc rời đi, Phó Lệnh Nguyệt liền kéo công tử lam sam đi ra hậu viện«Hoa Thác, thế nào? Lai Phúc nhà ta còn nói gì không?» hai người đi đến chỗ vắng, né tránh tầm mắt của mọi người
«Chỉ cần bổn thiếu gia xuất mã» biểu tình của Hoa Thác rất là tự đắc «không có việc gì khó, bản lĩnh nói dối của ta, ngươi còn không tin sao?»
Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhớ ra một chuyện, dò hỏi «hôm nay ta đi ra ngoài, nghe người ta bàn tán về Băng kình nha, nó là cái gì vậy?»
Hoa Thác sửng sốt «Băng kình nha là đồ tốt nha» hai mắt hắn mở to «ngươi nghe ở đâu? ở Kiến Dương thành có sao?»
Phó Lệnh Nguyệt run lên, xem ra xương cá kia không phải là vật bình thường, lập tức kiếm cớ nói qua loa «không có gì, ta tới Kim gia đổ phường chơi, nghe người ta nói Băng kình nha rất đắt tiền nên mới tò mò»
«Đương nhiên quý rồi» nhắc tới lĩnh vực mà hắn hứng thú nhất, Triệu Hoa Thác lập tức thao thao bất tuyệt «tổ tiên nhà ta buôn bán dược liệu, mà Băng kinh nha là vật hiếm lạ tuyệt thế. Ngươi có biết loài cá nào lớn nhất trên biển không? chính là cá voi»
Lệnh Nguyệt gật đầu.
“Ngươi nghe nói qua răng hàm cái voi dài thế nào chưa?» Hoa Thác nhếch miệng, giang hait ay « cỡ chừng như vầy»
Phó Lệnh Nguyệt trừng mắt, có loài cá quái dị vậy sao
«Loại cá voi này gọi là Băng kình, sống ở cực bắc, nơi quanh năm đóng băng, rất khó bắt được» Triệu Hoa Thác phổ cập kiến thức cho nàng «chỉ có cá đực mới có hàm răng như vậy, gọi là Băng kình nha. Băng kình nha quý hiếm, có giá trị liên thành đó»
«Cũng chỉ là một cái răng cá thôi» Phó Lệnh Nguyệt không cho là đúng «cho dù hiếm lạ cũng có tác dụng gì chứ?»
Triệu Hoa Thác nghiêm mặt trừng nàng «đây chính là bảo bối đó. Là linh dược giải độc, giải bách độc nha. Cả Đại Tề quốc này, thậm chí trong hoàng cung cũng chưa chắc có, đây chính là thánh vật giải độc đó»
Phó Lệnh Nguyệt âm thầm vui sướng, lão nhân kia không có lừa nàng, hắn muốn nàng giải được Mê hồn võng sẽ cho nàng một phần đại lễ, không ngờ là…
«Thứ tốt như vậy, chắc chắn đồ giả mạo rất nhiều» bản tính đa nghi của mật thám trỗi dậy, nàng vẫn chưa chịu tin đây là thật
«Không thể giả được» Triệu Hoa Thác khinh thường cười «Băng kình nha gặp nước liền rẽ, thử là sẽ biết, nhất định không thể làm giả được
Phó Lệnh Nguyệt ngây ngẩn cả người. Nàng chợt nhớ ra từ lúc rời khỏi Thành đảo, rồi khi nàng lặn dưới hồ ở biệt viện của ma men kia, thân thể của nàng không mệt lắm. Thì ra là do có bảo vật này hỗ trợ nàng đi lại tự nhiên dưới nước
«Là dược vẫn có ba phần độc, dù là linh dược cũng có chỗ không tốt chứ?» nàng vẫn chưa chịu tin mình gặp được chuyện tốt như vậy
«Không gì kiêng kỵ” Triệu Hoa Thác trừng mắt nói «nếu bụng ngươi có thể, ăn hết cái răng cá kia cũng chẳng sao, chỉ là lãng phí thánh vật mà thôi, có thể cứu bao nhiêu người nha»
Phó Lệnh Nguyệt cảm giác có chút ê ẩm, nàng thực sự thu được một bảo bối. Nhưng nàng cũng không còn lý do gì để lấy cớ nữa, lão nhân kia đưa thánh vật giải độc cho nàng cũng đã dập tắt hoàn toàn hi vọng của nàng
«Ngươi nghĩ gì vậy?» Triệu Hoa Thác thấy sắc mặt nàng không tốt, liền hỏi ‘sao sắc mặt khó coi như vậy»
Phó Lệnh Nguyệt gượng cười, đáp «ta đang nghĩ tới điển cố ngư vô xỉ ( cá không răng)»
Nửa canh giờ sau cũng đến giờ tan học, các học đồ lục tục ra về
Phó Lệnh Nguyệt vẫn như bình thường, xuyên qua cửa hông phía tây nối liền giữa Triệu phủ và Phó phủ, đi qua thạch kính uốn lượn, nhanh chóng đi vào phòng mình
Nha hoàn vừa trắng lại vừa béo có tên hiệu Bánh Bao từ xa đã cung nghênh nàng vào cửa, sau đó cầm một cái chậu đi ra ngoài, đưa tay đóng cửa lại
Đây là thói quen của Phó Lệnh Nguyệt, nàng thích ở một mình
Cẩn thận nhìn chung quanh, Phó Lệnh Nguyệt đi tới trước bồn nước, cẩn thận lấy xương cá kia, trong chớp mắt nàng đã có thể nhìn thấy kết quả nhưng lại có sự cố ngoài ý muốn.