Mật Thám Phong Vân

Chương 115: Q.2 - Chương 115: Chúng ta cùng đi




Lăng phủ.

Đang chuẩn bị đi Thông Thiên các thì Lăng Phong gặp Lăng Vân và Công Tôn Dao tới. Hai mỹ nữ một trưởng thành một nhỏ nhắn, quả thật làm sáng cả góc trời. Có điều Lăng Vân hình như gần đây bận rộn, khí sắc không tốt lắm.

- Ngươi sắp đi Hà Bắc? - Lăng Vân hỏi.

- A, đúng vậy. Tỷ có chuyện gì sao?

Lăng Vân nghĩ gì đó, nói :

- Ta cũng đi Hà Bắc. Tốt lắm, chúng ta cùng đi.

Lăng Phong choáng váng :

- Tỷ ... đi Hà Bắc làm gì?

- Kinh thành tạm thời yên ổn. Ta muốn xây dựng thương điếm mới ở Hà Bắc. - Lăng Vân nói bâng quơ, như thể nàng đang nói dối.

Lăng Phong nghĩ đến chuyện Yên Vương, khuyên :

- Tỷ tỷ, Hà Bắc rất nguy hiểm, không nên đi lúc này.

- Có gì nguy hiểm?

- Chuyện này ... - Lăng Phong không biết nói sao.

Hắn nghĩ ra gì đó, nói :

- Chẳng phải tỷ sắp xuất giá sao, đi xa thế này ...

- Hừ, không cần ngươi quan tâm. Ta quyết định rồi, ngươi chuẩn bị đi.

Lăng Vân hiện vẻ khó chịu, nàng không cho Lăng Phong nói tiếp, để lại một câu rồi rời đi.

Lăng Phong há mồm, bà cô này muốn làm trò gì đây?

- Huynh nhớ ... cẩn thận.

Công Tôn Dao xòe tay đưa cho hắn một vật rồi chạy theo Lăng Vân. Cô gái nhỏ rất biết cách tiếp cận, nàng thấy Lăng Phong gọi Lăng Vân là "tỷ tỷ", nàng cũng gọi "tỷ tỷ". Không biết Công Tôn Dao muốn làm quen "chị chồng" thật, hay vì muốn khẳng định "địa phận" với Lăng Vân. Dù sao Lăng Vân cũng rất xinh đẹp, lại chưa xuất giá, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Lăng Phong nhìn lại, vật kia là một túi hương. Hắn chỉ cười nhẹ, xem ra cô nương muốn chúc phúc cho hắn.

...

Phía nam Trường An, đường lớn dẫn ra cổng Minh Đức.

Con đường này có thể xem như đại lộ huyết mạch của Trường An, dẫn từ cổng Minh Đức xuyên thành nam đến cổng Chu Tước của Hoàng thành. Hàng ngày không biết có bao nhiêu người qua lại nơi đây.

Thông Thiên các là đại diện của Toàn Chân giáo tại kinh thành, người dân lui tới hàng ngày rất đông, nghe đâu đã vượt qua cả Sùng Thánh tự của Phật giáo cách đó không xa.

Lăng Phong nhìn Thông Thiên Các sừng sững mấy chục tầng không khỏi bất ngờ. Người xưa cũng thật tài tình, có thể xây một tòa các cao đến thế này. Kiếp sau người ta đua nhau xây nhà cao tầng, càng lên cao cứ tăng một tầng cũng phải thiết kế tính toán vô cùng chi li, chi phí cũng tăng theo cấp số nhân.

Hắn ngẩng đầu cảm thán :

- Cao như vậy? M* cái này không khéo phá kỷ lục tòa nhà cao nhất Nam Tống.

- Huynh nói cái gì "kỷ lục"? - Tần Quyền không hiểu lắm hỏi.

Lăng Phong không giải thích, nói :

- Vào thôi.

Vừa bước vào, một tiểu đạo sĩ chặn lại :

- Không biết hai vị đến cúng bái hay có chuyện gì khác?

Lăng Phong không thích đám Toàn Chân này cho lắm, ấn tượng với nhóm này của hắn khá xấu, nói :

- Chúng ta đến tìm người.

- Không biết hai vị tìm ai?

- Một năm trước, Thông Thiên các bắt muội muội của ta ...

Đạo sĩ kia nhăn mặt, kẻ này thái độ thật khó chịu, gã vẫn cố gắng nói :

- Thí chủ, mong ngài ăn nói cho đàng hoàng, Các của chúng ta tiếng tăm thiên hạ, không thể vài lời đã nói bừa ...

- Nói bừa? Muội muội ta bị bắt đi, còn có cả nhân chứng ...

Tần Quyền ở cạnh thấy tình hình không ổn, đứng ra giữa can :

- Ấy ấy, không có nhân chứng, không có nhân chứng.

Quay sang Lăng Phong nháy mắt liên tục, nói nhỏ :

- Tứ ca, bình tĩnh, hỏi tin tức, chứ không phải đòi người mà.

Lăng Phong hử nhẹ.

Tần Quyền quay qua tên đạo sĩ, tay dúi dúi :

- Đây là ít tiền cúng bái, haha, xem nào, ài năm trước có phải có một nhóm ăn mày được Thông Thiên các thu nhận?

Kẻ kia nhận tiền, mặt hòa hoãn đôi chút, nghĩ rồi nói :

- Chuyện này ta không chắc ...

Tần Quyền mặt méo xệch, thằng nhãi này rất hay, tiền cầm trong tay ra vẻ suy nghĩ, rút cục nói không chắc.

Kẻ kia hình như cũng thấy xấu hổ, cố nói :

- Nhưng đúng là năm trước là đợt tuyển ký danh đệ tử, nếu có đứa ăn mày nào may mắn được sư thúc bá để ý cũng không chừng?

- Vậy bây giờ chúng ở đâu? - Tần Quyền hỏi, Lăng Phong ở sau cũng ghé tai vào.

- Đệ tử như vậy đều về tổng đàn cả, không còn ở đây.

- Tổng đàn ở đâu? - Lăng Phong ở sau vòng ra trước hỏi.

Gã kia hơi lùi ra sau, không dám nhìn Lăng Phong đáp.

- Chung Nam sơn.

Lăng Phong vỗ vai Tần Quyền :

- Đi thôi.

- Đi đâu? - Tần Quyền mờ mịt.

- Chung Nam sơn.

- Hả? - Không chỉ Tần Quyền, ngay tên đạo sĩ kia cũng há mồm.

"Tên này, ngay cả Chung Nam sơn ra sao cũng không biết?" Tên đạo sĩ kia lắc đầu lánh đi.

Tần Quyền cười méo miệng :

- Tứ ca, đệ biết huynh lo cho Tiểu Hoa. Nhưng Chung Nam sơn không giống cái Thông Thiên các này, muốn vào là vào ...

Lăng Phong không quan tâm, hắn đang muốn nói gì đó thì phát hiện một vài kỳ hiệu lạ trên các tòa lâu bên kia đường.

"Ký hiệu tập hợp?" Đây là chuỗi ký hiệu Mật Thám tự quy ước.

...

Mật thất thành nam.

Kha lão triệu tập họp nội bộ, xem chừng có chuyện gấp.

- Mật thám Kim đột nhập? - Mã Đại hỏi, gã xem chừng có thù hận sâu nặng với người Kim.

Cảnh Dương đáp :

- Hà Bắc truyền tin, có một nhóm người Kim được Yên Vương mời sang, mật sứ của chúng ta ở đó phát hiện dấu vết mật thám của chúng ẩn giấu bên trong.

- Yên Vương muốn mượn lực Bắc Kim? - Lăng Phong nói.

- Có khả năng này. - Kha lão gật đầu.

Cảnh Dương đột nhiên gầm nhẹ :

- Hừ, gian tặc, dẫn rắn cắn gà nhà.

Lăng Phong thấy vậy cũng nhìn lại tên họ Cảnh này. Tính khí không hợp nhau, nhưng xem ra Cảnh Dương cũng không tệ lắm.

Riêng Lăng Phong thì không thấy khó chịu mấy, hắn không xem Nam Tống là "quê hương", không xem Kim là ngoại bang, tương lai sau này người Kim người Tống cũng như nhau cả, tộc Nữ Chân chẳng qua thành một tộc thiểu số. Lăng Phong đứng trên phương diện này nghĩ, Yên Vương muốn tạo dựng cơ nghiệp, mượn chút thế lực bên ngoài là điều rất dễ hiểu, nói theo ngôn ngữ hiện đại là nhờ vả "cộng đồng quốc tế" lên tiếng. Có lúc dân chúng chửi rủa, nhưng cũng có lúc dân chúng ủng hộ, chẳng qua ấn tượng của kẻ "ngoại bang" kia thế nào. Nói cho cùng, người Kim hiện tại vẫn là "đồng minh trên biển" với Tống.

Xem ra lão Yên muốn bắt tay với Kim, nói đúng hơn là thỏa thuận.

Nhìn trên bản đồ, Hà Bắc của Yên Vương ở vị trí xoay lưng về nước Kim, ngay phía nam 16 châu Yên Vân. Nếu Yên Vương kéo quân xuống Trường An, sẽ hổng nguyên cả cái Hà Bắc. Nếu Kim nhân cơ hội nhảy vào, lão Yên sẽ rơi vào thế không nhà, "lưỡng đầu thọ địch". Lão Yên muốn khởi binh, buộc phải có "mua bán" trước với quân Kim. Khả năng người Kim chơi sau lưng ngay khi Yên Vương làm phản không cao lắm, bởi Kim mong người Tống tự đánh nhau còn không kịp. Nhưng nếu tình hình phản loạn biến động, Yên Vương thắng hay thua, quân Kim cũng chắc chắn nhảy vào.

Cảnh Dương tiếp tục nói :

- Lần này mục tiêu của chúng ta là theo dõi, nếu có cơ hội thì phá rối vụ này, nếu giết được người Kim càng tốt.

- Sao không tìm cách khử lão Yên? - Lăng Phong hỏi.

Cảnh Dương ra vẻ khinh thường Lăng Phong còn non, gã nói :

- Thứ nhất, không dễ như vậy, Hà Bắc là đất của lão ta, chúng ta theo dõi không bị phát hiện đã là khó. Thứ hai, lão Yên mặc dù muốn làm phản nhưng cũng là người Tống, nhờ có hắn mà Hà Bắc lâu nay yên ổn, không đến lúc vỡ lỡ không thể manh động. Thứ ba, khử đám Bắc Kim, có thể nhân đó đổ vấy lên cho quân Yên, khiến Kim - Yên trở mặt, lúc đó lão Yên sẽ không thể khởi binh được.

Lăng Phong gật đầu, tên họ Cảnh này cũng có tí thông minh.

Thực ra Lăng Phong lại nghĩ, lão Yên đằng nào cũng sẽ phản, đây chẳng qua là biện pháp "câu giờ". Yên Vương nếu chết đi, chuyện phản loạn có thể dễ dàng bị dập tắt là một, người Kim cũng sẽ không có cớ thọc tay vào. Xem ra đây là ý chỉ của Hoàng đế, muốn giữ lại Yên Vương, dù sao hai lão này cũng là anh em.

Kha lão phân phó :

- Lần này rất quan trọng, Cảnh Dương cũng sẽ đi Hà Bắc.

"M*, thằng mặt trắng này cũng đi?" Lăng Phong nhăn nhó ra mặt.

Cảnh Dương liếc mắt thấy Lăng Phong khó chịu, gã nói bâng quơ :

- Lần này nhiệm vụ lớn như vậy, nếu không có kinh nghiệm, nhất thời hỏng việc, chỉ e ảnh hưởng đến quốc gia đại sự.

"Vẫn cái bài này." Lăng Phong buồn bực, không biết tên kia có phải đang nói hắn không. Có điều cũng không sai, Lăng Phong vẫn rất non.

Thấy không ai có ý kiến, Kha lão giải tán, riêng Lăng Phong nấn ná ở lại.

Kha lão hỏi :

- Có chuyện gì?

- Đại nhân. Lần này thuộc hạ chỉ e không đi cùng Cảnh Phó sứ được.

- Vì sao? - Kha lão hơi phật ý, nghĩ tên này vì chút tính khí mà muốn thoái thác chăng?

- Ài, ngài cũng biết Lăng Đại tiểu thư của Lăng phủ đấy?

- Thì sao?

- Nàng ấy không hiểu thế nào cũng đi Hà Bắc, thuộc hạ e rằng phải đi cùng nàng ta, dù sao thuộc hạ cũng vẫn là hạ nhân Lăng phủ ...

Lăng Phong làm ra vẻ "lực bất tòng tâm" nói, thực tế hắn không muốn Lăng Vân đi Hà Bắc, ngoài ra Lăng Vân có đi đi nữa với hắn chả liên quan gì nhau. Nhưng nay đột nhiên lọt ra một tên Cảnh Dương, khiến Lăng Phong "hóa vụng thành khéo", đã vậy đi luôn với Lăng Vân, đỡ phải thấy mặt nghe tên kia chỉ trỏ suốt ngày.

Kha lão thở ra, cười nói :

- Được, như vậy cũng đỡ phải đổi thân phận bí mật vào Hà Bắc, cứ thoải mái mà đi cũng tốt. Nhớ bàn bạc với Nguyệt Dung cách thức gặp mặt.

Lăng Phong vui vẻ đáp :

- Vậy thuộc hạ cáo lui.

Kha lão đột nhiên nói :

- Chuyện Đoạn Cân Nhẫn, ta sẽ lưu tâm giúp ngươi.

- Đa tạ đại nhân.

Lăng Phong biết Mật Thám tự có sở Mật Thám khắp nơi, tại phủ Thành Đô gần Đường Môn cũng có, nếu có thể nhờ họ hỏi thăm, vậy đỡ hơn rất nhiều.

Kha lão giúp được đến đâu chưa biết, thực ra lão đang chơi đòn tâm lý. Thủ hạ ra trận, tướng soái đều phải nói vài câu hứa hẹn để "an quân tâm", "tăng sĩ khí", đây là điểm hơn thua của một kẻ làm tướng, không phải cứ treo tiền thưởng là đã xong việc. Lăng Phong xem chừng vẫn thiếu kinh nghiệm chỗ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.