Mật Thám Phong Vân

Chương 394: Q.2 - Chương 394: Cửu môn




Mã Chủng thôn, dưới màn đêm, cùng tiếng côn trùng rả rích là tiếng ai đó rầm rì.

- Thế lực này, tạm gọi là “Cửu môn” ...

Hóa ra có ai đó đang bàn chuyện “tình báo”.

- Tổng đà Cửu môn nhiều khả năng ngay tại phụ cận Thái Nguyên. Cửu môn có kết cấu vô cùng hoàn thiện, ngay cả đám chân rết cũng hoạt động chặt chẽ, không kém gì Mật Thám tự chúng ta. Tổng bộ theo dõi suốt một thời gian cũng chỉ len lỏi được phần vỏ bên ngoài mà thôi ...

Kịch bản thông thường mà nói, mỗi khi đến cảnh bàn bạc chuyện cơ mật trọng đại, cảnh phim vẫn nên là ánh nến mập mờ, bên bức tường những ký hiệu kỳ quái, một đám người ăn mặc thần bí làm ra bộ dạng serious như sắp lâm đại địch ...

“Bốp”

- Tiếu đại nhân, mấy anh em có mang theo nhang muỗi không? Hay là ta kiếm cái quán trà nào rồi hẵng trò chuyện?

- Khụ ... Giờ này làm gì còn quán trà nào mở chứ? Có muốn nghe tiếp không đây?

- A, có có.

“Bốp”

- Cái đáng sợ của Cửu môn, đó là thay vì giống những thế lực khác, lấy việc tụ tập nhân lực làm đầu, Cửu môn lại lấy kinh tế và tôn giáo làm chủ. Hai thứ này đều liên quan mật thiết đến dân chúng, cũng lại dễ kích động dân biến nhất ...

“Bốp”

“Sang”

Một vị nhân huynh chịu không nổi cảnh đập muỗi đôm đốp của ai đó, vội rút đao chặn ngang.

- Tiểu huynh đệ, ngươi cứ nghe Tiếu đại nhân nói đi, để ta lo mấy con muỗi kích động này cho.

- A, đa tạ vị đại ca này. Quả là tổ đặc chủng của tổ chức, giết muỗi cũng dùng đao pháp mới chịu. Bái phục bái phục.

- Quá khen, năm đó ta thực tập vào tổ, bài kiểm tra đầu tiên chính là dùng đao pháp gia truyền chém muỗi trong nhà xí. Đó là ngươi còn không biết, Tiếu đại nhân lúc thực tập ...

Vị ”Tiếu đại nhân” vội ho khan chặn lại :

- Khụ khụ ... Ta nói đến đâu rồi nhỉ?

- Thực tập, a ... không đúng. Dân biến.

Đại Tiếu liền chậm rãi :

- À, vậy nói về kết cấu. Vỏ ngoài của Cửu môn tạm chia làm ba nhóm người. Hai nhóm đầu, có thể gọi là “phán quan” và “giám quan”. “Phán quan” thi hành nhiệm vụ, “giám quan” giám sát.

- Nhiệm vụ thường rất đa dạng, lại rất nhỏ lẻ. Chúng ta căn bản không dự đoán khoanh vùng được. Trong mấy vụ hạ độc gần đây, về cơ bản chụp được rất nhiều tên thuộc hai nhóm này, sư gia, quản gia, thầy thuốc, võ sư, người hầu, ... đủ loại thân phận. Bình thường không có gì đáng nghi, chỉ khi án lộ ra bị phá xong chúng ta mới biết ai ra ai. Nhưng kể cả nắm được đối phương, tin tức cũng không nhiều.

- Quan trọng là nhóm thứ ba, “sứ giả”, hành tẩu bí mật, truyền đạt nhiệm vụ, đây chính là mắt xích duy nhất giữa bộ phận ngoài sáng và nội bộ Cửu môn. Cái lệnh bài ngươi giữ chính là của đám này.

Lăng Phong gật gù. Hắn kỳ thực cũng không hứng thú lắm với tổ chức của Cửu môn.

Đại Tiếu đột nhiên hỏi :

- Ngươi có biết vì sao lần này Tổng bộ chấp nhận đưa ra một cuốn Võ Kinh không?

Lăng Phong nhíu mày, lại đến Võ Kinh?

Hắn khó hiểu không phải vì chuyện Võ Kinh gì kia, mà là Đại Tiếu vì sao lại hỏi hắn? Trước nay Mật Thám tự đưa ra nhiệm vụ, đều là cấp dưới chỉ cắm đầu nhắm mục tiêu mà làm, đâu có hỏi nguyên do sâu xa? Cho dù có muốn biết cũng không được hỏi.

Nhưng Đại Tiếu vẫn tiếp tục :

- Cuốn Võ Kinh này được lấy từ Quốc khố, là bảo vật tiền triều. Chúng ta điều tra một thời gian, biết được một chuyện thú vị, “Cửu gia” có vẻ rất hứng thú với mấy thứ bảo vật triều Minh, thậm chí từng cho người nhập cung đánh cắp.

- Vì vậy, chúng ta dùng Võ Kinh để dụ rắn khỏi hang? - Lăng Phong liền tiếp lời.

Đại Tiếu cười cười, giống như đã biết trước Lăng Phong sẽ nói như vậy, gã thong thả nói :

- Ngươi đoán đúng một nửa. Lần này đúng là dụ rắn khỏi hang, nhưng lại không phải là “Cửu gia”. Kẻ này thần bí khó lường, ngay cả Tổng lĩnh đại nhân còn phải đau đầu. Ngươi nên biết, ngay cả con bài lớn như Yên Vương đánh ra, còn chưa kéo được hắn ra ngoài. Một quyển Võ kinh không thể nào khiến hắn trực tiếp ra mặt được.

Lăng Phong ngạc nhiên :

- Ý, Yên Vương? Yên Vương cũng là quân bài của Mật Thám tự?

- Cũng không hẳn là. Chẳng qua chúng ta biết Yên Vương sẽ phản, thay vì tìm cách ngăn lão ta, thì dùng lão ta làm quân bài.

Lăng Phong lờ mờ hiểu ra gì đó.

- Vừa rồi ngươi thắc mắc vì sao Mộc lệnh năm đó ở Lạc Dương liên quan đến vận lương cho phản quân Hà Bắc, đáng ra phải là lệnh bài của Yên Vương, lại trở thành Cửu Thiên lệnh của “Cửu gia”, đúng không?

- Không lẽ, Yên Vương và “Cửu gia” có quan hệ?

- Tính ngươi thông minh. Khó trách Tổng lĩnh đại nhân lại tin tưởng như vậy.

Lăng Phong không khỏi đỏ mặt. Còn may trời đêm không ai nhận ra.

Nói sao, vụ Yên Vương năm xưa, ấy là Phong ca dựa vào kiến thức lịch sử còm cõi trên phim ảnh mà chém bừa ra. Hình như cái gì Yên Vương Chu Lệ cướp ngôi cháu gái, An Lộc Sơn kéo quân thông dâm Dương Ngọc Hoàn loạn thất bát tao gì đó. Chẳng ngờ chém gió trước mặt Kha lão đại nhân lại đánh bậy đánh bạ trúng m* nó kế hoạch tối mật của Mật Thám tự, rút cục được Kha lão “xem trọng” kéo luôn vào hội.

Cho nên mới nói, biết chút lịch sử đúng là có lợi mà. Khó trách các đại thần xuyyên không chỉ cần giỏi văn sử địa một chút, trở về cổ đại chặt bừa cũng có thể lượm một cái chức Thừa tướng, không thì cũng Đại tướng quân. Nghĩ lại, biết vậy năm đó Phong ca đừng có ham cái gì thiết kế web với chả làm game, gắng thi vào khối Xã hội, không biết chừng giờ này đã là Hoàng đế.

Đại Tiếu lại trầm giọng :

- Theo chúng ta phân tích, Yên Vương Cửu gia biết rõ sự tồn tại của nhau, liền móc nối mượn lực lẫn nhau. Cả hai đều tích lũy lực lượng rất lâu, nhưng cũng đều chỉ án binh bất động, cốt chờ đối phương khởi binh trước, bản thân sẽ ở đằng sau. Có lẽ chúng biết rõ lúc này dân tâm vẫn đang rất vững, kẻ nào nóng vội làm trước tất bại. Rút cục Yên Thế tử Triệu Hanh lại bị ngươi chọc một nhát, coi như tạo cái cớ cực xinh đẹp cho Yên Vương. Yên Vương có lẽ e sợ về sau không còn cơ hội nào tốt hơn, liền bất chấp Cửu gia lập tức khởi binh, quả nhiên yếu thế sa lầy ...

Lăng Phong cười gượng. Hồi đó hắn mới xuyên không, có biết ai là ai, làm sao biết mình nửa đêm “chọc” một cái, thế là kéo cả một phương làm phản, lại kéo thêm một đám ngồi sau xem.

Đại Tiếu lại phân tích :

- Nhưng đây cũng là lý do, phản quân Yên vẫn còn đó, Tổng bộ vẫn ưu tiên Hà Đông, trăm vạn quân Bắc nha vẫn bám trụ kinh thành không xuất binh.

- Vì Cửu gia mới là mối lo chính? - Lăng Phong nói.

Đại Tiếu gật đầu :

- Chúng ta không chắc “Cửu gia” ngoài Yên Vương còn móc nối với Vương gia tướng lĩnh nào khác, nhưng ít nhất hiện tại phân nửa cự phú thổ hào ba đạo phương bắc đã vào tay hắn. Ngoài ra, Giang Nam Lưỡng Chiết cũng đã bắt đầu có dị động.

Tiện đây lại nói, Tô Châu đang loạn lên vì một vị “Hoàng Trạng ngu” đòi thi hành văn hóa mới. Kỳ thực, đây chỉ là bề nổi mà dân chúngg nhìn thấy, phần chìm chính là triều đình đang muốn chỉnh đốn Tô Châu, e sợ thế lực của Cửu gia kiểm soát. Có lẽ triều đình cũng rõ ràng, không phải cứ nắm cường binh trong tay là mới đáng lo. Tô Hàng là huyết mạch kinh tế Đại Tống, chỉ cần nắm được chỗ này, Đại Tống tất lung lay.

Kẻ “Cửu gia” này, không lẽ muốn nuốt hết tiềm lực của triều Tống mới lộ mặt? Nếu Lăng Phong đoán không sai, Lâm gia nhà ngoại hắn, Dương gia, Hạo Khí Minh, ... có khi cũng nằm trong kế hoạch của người này.

Quay lại chuyện cũ, Lăng Phong lại hỏi :

- Vậy, tung ra Võ Kinh cùng sứ đoàn rút cục để dẫn dụ ai?

- Nội gián.

- Nội gián?

Đại Tiếu giọng lạnh nhạt hẳn. Xem ra đám nội gián này đã gây không ít tổn thất cho Mật Thám tự.

- Lâu nay Hà Đông phát sinh rất nhiều vụ án, nhưng không có vụ nào có thể điều tra đến cùng, luôn luôn bị mất đầu mối ở thời điểm trọng yếu nhất. Chúng ta đành ném hẳn ra Võ Kinh, mặc dù chắc chắn Cửu gia sẽ không tự mình đi đoạt, nhưng hắn rất thèm muốn nó, chắc chắn sẽ huy động thực lực. Nửa đường thì ngươi lại xuất hiện. Chính vì vậy Đại Ưng mới năm lần bảy lượt nghi ngờ ngươi.

- Khụ khụ ...

Chuyện nội bộ mật thám có kẻ hai mặt, Lăng Phong chẳng lấy làm bất ngờ. Tổ chức tình báo chính là một ổ toàn dân “hai mặt”. Anh em đều là ban ngày diễn một vai, ban đêm diễn một vai. Nếu thế về đêm lại diễn thêm vài ba vai nữa cũng không có gì phải kỳ quái. Không nói đâu xa, Lăng Phong chính là một ví dụ điển hình. Chẳng qua, nếu cho hắn chọn, hắn sẽ không chọn Cửu gia, đơn giản là kẻ này liên quan đến Đoạn Cân Nhẫn.

Đúng lúc này ...

- Đại nhân, đã dọn dẹp xong.

Một nhóm áo đen từ trong Phí y quán đi ra, mang theo ... chính là xác Phí Tiền.

Lăng Phong không khỏi tò mò :

- Người đã chết rồi. Mật Thám chúng ta còn phụ trách cả khâm liệm kia à? Hay là lo sợ quan phủ tra án?

- Chết? Hắn ta còn chưa chết đâu. Trước kia chúng ta đã bị trò này qua mặt vài lần. Mãi sau vụ nội gián Thái Nguyên kia, ta và Đại Ưng mới rút ra được kinh nghiệm.

- Gì? Lão này chưa chết?

Lăng Phong quá đỗi bất ngờ, nhìn lại Phí Tiền lần hai. Rõ ràng vừa rồi hắn đã xác nhận mạch đập hơi thở các kiểu, chết không thể chết hơn.

Đại Tiếu nhìn bộ dáng Lăng Phong cười mỉm :

- Vừa rồi chắc ngươi cũng nhận ra vết châm dưới cổ hắn đi?

- Đúng vậy, nó giống với ...

Đại Tiếu cũng không buồn chờ nghe hết câu đã nói :

- Cái vết đó, căn bản là ngụy tạo. Bọn chúng dùng một loại mê dược cao cấp, chỉ bị chết giả chừng vài canh giờ. Chỉ chờ chúng ta bất cẩn chốc lát, bọn chúng sẽ tìm cách trốn thoát.

“Còn có thủ thuật tài tình như vậy?”

Lăng Phong sực nhớ ra, Triển Chiêu từng kể cho hắn một chuyện tương tự, liền nói :

- Từ từ. Nói như vậy, nội gián mà Tổng bộ nghi ngờ, không lẽ chính là ...

Lăng Phong lúc trước vẫn luôn lấy làm xấu hổ, nghĩ rằng làm siêu cấp điệp viên thì đầu tiên phải một lòng trung thành quốc gia, tận tụy công việc, giống như huynh đệ gõ mõ ... Hoa An.

Chỉ là, không thể tưởng được ...

“Nội gián chính là ... Hoa An?”

Hoa An là mật thám kỳ cựu, thế nhưng mãi vẫn không được đề bạt thăng cấp, vẫn phải ở Thái Nguyên im lặng chờ nhiệm vụ. Theo lời Bạch Ngọc Đường, là do bị Chu Kinh Cảnh Dương trù dập nọ kia. Hóa ra căn bản đều do Hoa An tự thân đóng kịch, muốn ở lại Thái Nguyên làm nội ứng.

“Ài, xem đi. Nhà người ta làm mật vụ, diễn xuất đúng là như thần. Đáng học hỏi a.” Lăng Phong than thở.

...

Đợi cho Lăng Phong đi khỏi, một người thân pháp như bóng ma vội tiến sát Đại Tiếu :

- Tiếu Đại nhân, vì sao cơ mật lại nói cho hắn hết như vậy? Biết đâu Đại Ưng nghi ngờ là đúng, hắn cũng là nội gián?

- Đây là căn dặn của Tổng lĩnh đại nhân, hết sức tạo điều kiện cho hắn.

- Tổng lĩnh đại nhân vì sao lại ...?

- Ngươi nghi ngờ Tổng lĩnh đại nhân? - Đại Tiếu gằn giọng nhắc nhở.

Tên kia vội vàng chắp tay :

- Thuộc hạ không dám. Long Tổ chúng ta là đại nhân ngài ấy chính mình lập ra, chúng thuộc hạ nguyện trung thành trọn đời.

Hóa ra tổ hành động đặc biệt của Mật Thám tự là Long tổ. Khó trách năm đó Lăng Phong xin lập tổ riêng, lấy ngay “Long tổ” lập tức bị Kha lão ngăn lại, còn nói cái gì phạm húy Hoàng đế, mới phải đổi thành Sói tổ.

Đại Tiếu lúc này lại thở ra một cái, “trung thành trọn đời”, bốn chữ này, rất xa xỉ.

Cũng không phải hắn đã nghi ngờ huynh đệ nào trong Long Tổ, bọn họ đều cùng hắn dưới tay Kha lão kinh qua vô vàn sóng gió. Chẳng qua có nhiều chuyện, không phải cứ cùng nhau sống chết sẽ bảo chứng vĩnh viễn không phản bội nhau.

Người kia dường như vẫn còn vướng mắc, lại nói nhỏ :

- Vậy, còn chuyện người nhà của hắn đã bị mất tích, vì sao ngài không nói cho hắn biết.

Đại Tiếu nhìn theo hướng Lăng Phong, ung dung một chốc nói :

- Sớm muộn hắn cũng sẽ biết mà thôi. Ta đang muốn xem, hôm sau hắn sẽ quấy tung cái Hạo Khí Minh kia lên thế nào trước. Tiểu tử này xem chừng rất có duyên với đám Cửu gia. Ba năm nay cứ hễ hắn đi đâu, ở đó “Cửu gia” sẽ ngẫu nhiên bị lộ một chút đồ vật ra. Rất thú vị ...

Nói xong Đại Tiếu lấy ra một chiếc mặt nạ mặt cười che mặt, phẩy tay ra hiệu rút quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.