Lưỡng Chiết, phủ Bình Giang Tô Châu.
Ở một góc Hậu viện Lăng gia, có hai người đang trò chuyện.
Một thanh niên chừng 25 tuổi, ăn mặc kiểu công tử gia. Diện mạo gã không đến nỗi khó coi, chỉ là vẻ mặt khá trịch thượng. Sau lưng gã là một lão già đang cúi người hầu chuyện.
Tên thanh niên giọng không chút cảm tình :
- Lăng Minh thế nào rồi?
- Bẩm Đại nhân, chắc chỉ còn thoi thóp vài tháng.
- Hừ, đừng vội đắc ý, tội ngươi không nhỏ đâu. Đây cũng không phải lần đầu ngươi dùng Đoạn Cân Nhẫn, lại sai lầm lên người một mụ đàn bà ...
Giọng gã khô khan, khiến cho người khác cảm thấy không tự nhiên.
Lão nhân kia ngẩn người, bên ngoài tỏ vẻ sợ hãi, nhưng xem ra trong bụng lại có tính toán, nói :
- Tiểu nhân có tội, sự sinh ngoài ý, tiểu nhân không kịp xoay chuyển. Chẳng hay ...
- Không cần nữa. - Tên thanh niên phất tay.
Lão nhân lại dè dặt nói :
- Đại nhân, tên Lăng Phong kia bây giờ có cơ nghiệp riêng, chỉ e không hề kém Lăng gia.
- Ngươi nổi lòng tham?
- Tiểu nhân ... không dám, chỉ hết lòng nghĩ cho Chủ thượng.
Tên kia giọng khinh bỉ thấy rõ :
- Nực cười, cái đầu heo của ngươi còn đòi nghĩ thay Chủ thượng? Chủ thượng phân phó, ngươi đã có thể rời Lăng gia.
- Vậy còn con trai tiểu nhân ...? - Lão nhân nén giận hỏi.
- Tạm thời để nó ở lại, nhưng ngươi cũng đừng mơ mộng. Một khi Chủ thượng cần đến, các ngươi đều phải cuốn xéo.
- Vậy ...
- Làm sao? Ngươi lưu luyến con tiện nhân kia?
- Đại nhân ngài hiểu làm, ả kia cũng chả tốt lành gì ...
- Haha, ăn no uống say, còn mở mồm chê? Cái thứ phân chó như ngươi còn đòi hỏi cao sao?
- Tiểu nhân không dám. - Lão nhân mặt mũi đỏ bừng, xem ra đã vô cùng tức giận.
Thanh niên chắp hai tay sau lưng, xoay người sang chỗ khác, hừ lạnh :
- Ngươi cũng thật sướng lắm. Sắp chết đến nơi, làm nhiệm vụ cho Chủ thượng còn được ăn được nằm, "đút vào đút ra" ...
Giọng gã dường như mang theo cả sự "GATO".
- Đại nhân, tiểu nhân chỉ biết vâng mệnh mà làm theo, nào có ý hưởng thụ.
- Ngươi còn dám nói không có? Nói cho ngươi biết, chút tính toán của ngươi Chủ thượng đều nhìn rõ trong mắt. Chẳng qua, ngài còn có việc lớn của ngài, ngươi và con trai ngươi chỉ là con kiến con gián, không dậy nổi cái gì phong ba. Cái mạng chó của các ngươi, chủ thượng muốn lấy lúc nào thì lấy, chỉ một cái phẩy tay mà thôi.
- Dạ, dạ. Điều này tiểu nhân biết rõ. Đại nhân xin cứ yên tâm, tiểu nhân trước sau như một, một lòng vì sự nghiệp của chủ thượng.
Tên thanh niên lắc mình rời đi.
Qua một lúc, nét mặt già nua của lão nhân mới giật giật, ánh mắt hiện vẻ lăng lệ. Lão nhìn theo hướng tên kia, nhổ một bãi nước bọt chửi :
- Phì. Ngươi là thứ chó gì? Lúc Cửu Mệnh Tổng quản ta đi theo Chủ thượng, ngươi vẫn còn mang tã lót. Làm khó ta? "Cá chết lưới rách", họ Phương ta cũng không ngại cho ngươi dùng thử Đường Môn Đoạn Cân Nhẫn, xem ngươi uy phong thế nào?
Nói xong lại ngẩng đầu thở dài :
- Ài, Cửu Mệnh, coi như cũng đủ rồi. Có lẽ cần phải nghỉ ngơi.
Lão ta đưa tay khép cửa.
Chút ánh sáng len qua khe cửa, nhờ đó có thể nhìn được khuôn mặt già nua của lão ta - chính là Phương quản gia của Lăng gia.
Khi cánh cửa đã khép lại, cách đó không xa, có một chiếc xe ngựa đang đỗ. Phía sau xe ngựa còn có bốn người cưỡi ngựa, ai nấy đều lưng hùm vai gấu, xem ra cũng không phải dạng dễ chơi.
- Đại nhân, vẫn chưa khử lão ta?
- Chưa cần thiết, chỉ e chúng ta chưa đụng vào lão ta đã tự lăn ra chết. Chờ khi Lăng gia hoàn toàn trong tay chúng ta, giết sạch cũng không muộn.
Tên mã phu phủi phủi bụi trên thùng xe, nói :
- Tiểu nhân nghe nói, vẫn còn một Đại Tiểu thư?
- Hừ, nếu không phải vì cô ta, chúng ta còn ở Tô Châu để chờ sao? Cô ta giữ một nửa sổ sách khế ước, không nắm được cô ta chúng ta không thể báo cáo Chủ thượng.
- Chẳng phải cô ta sắp thành con dâu Từ Thiên Trì sao, nếu chuyện này hoàn tất, chỉ e ...
- Haha, Từ Thiên Trì? Một con chó mà thôi.
Tên thanh niên cười lớn bước lên xe ngựa.
Mã phu chưa vội đánh ngựa đi ngay, nghiêng đầu hỏi ra sau :
- Đại nhân, đi Hổ Khâu ngay, hay ... giải trí một chút đã.
- Thèm lắm rồi hả? Haha, đến Phong Hà Tứ Các.
- Đi ngay đây. - Mã phu hồ hởi quát lớn.
"Híhí"
Chiếc xe ngựa dần khuất dạng, trực chỉ phố "đèn đỏ" số một Tô Châu - Phong Hà Tứ Các. Nghe nói Hoa khôi hội năm nay vừa xong, đã chọn ra được danh hoa mới, nàng ấy đang chờ các vị tân khách đến vung tiền.
...
Giang Nam.
Nếu Tô Châu có Thái Hồ, vậy Giang Ninh lại có Tần Hoài.
Bờ sông Tần Hoài tuy là đất "phong lưu ăn chơi", nhưng cũng không phải tất cả đều như vậy. Dọc sông Tần Hoài có thể chia làm hai phố. Hướng Tam Sơn Môn là phố Ô Nê, hướng ngược lại về Chính Dương Môn gọi Ô Y.
Tuy chỉ khác nhau có một chữ, môi trường lại khác biệt rất lớn. Ô Y, đó là nơi thanh lâu hoa phường tọa lạc, quan to quý nhân đêm đêm ghé chơi, thương gia giàu có xây dựng phòng xá. Ô Nê, lại là chỗ nghèo khổ, rác rưởi phế thải khắp nơi đều có, một khi mưa to thì trôi nổi trên mặt nước. Chỗ này, hai bờ sông chủ yếu là thuyền dân, nhà cửa thấp bé, đường đi lối lại quanh co, tam giáo cửu lưu, bọn lưu manh, dịch phu, dân nghèo khổ đều có.
Nói vậy không có nghĩa chỉ ở Ô Y mới có chỗ vui chơi. Tiền nào của đó, ngươi muốn "chơi" ở Ô Nê hoàn toàn có thể, chẳng qua dịch vụ sẽ "bình dân" hơn.
Ở một nơi tục khí lan tràn như vậy, lại có một ngôi chùa rất lớn tọa lạc, cũng rất nổi danh.
Ở đất Giang Ninh, trước kia nếu nhắc đến chùa chiền, nổi danh có Đại Lâm Tự và Đại Báo Ân Tự. Chỉ tiếc Đại Lâm tự nay đã không còn, chỉ còn Đại Báo Ân Tự.
Nguyên cớ gì lại có Đại Báo Ân Tự, vậy phải nói một chút về hơn 500 năm trước.
Theo chính sử của thế giới này, Minh Thành Tổ Chu Lệ là một ông vua lỗi lạc. Tuy vậy, có một vết nhơ trong cuộc đời ông ta, đó là giết anh giết cháu cướp ngôi xưng đế. Bởi vậy ông ta có minh quân đến đâu vẫn bị đời sau phê phán là kẻ độc ác, vì ngai vàng quên cả tình thân.
Thế nhưng theo dã sử, nguyên nhân khiến Chu Lệ cướp ngôi Chu Xán lại rất hợp lý - đó là Chu Lệ căn bản không hề có chút máu mủ với Chu Xán.
Đại Báo Ân Tự này do chính Chu Lệ sau khi lên ngôi cho xây dựng, lấy lý do muốn báo hiếu, nhưng là báo hiếu với "vị nào" thì không ai biết. Chu Xán Chu Lệ khởi binh từ Sơn Đông, nếu có báo hiếu thì cũng nên xây chùa ở Sơn Đông mới phải, cớ gì lại cho xây ở Giang Nam. Người ta đồn rằng, bên trong Đại Báo Ân Tự có một "cấm địa", nơi đó không phải để xá lợi của Phật hay bí kíp võ công gì, mà là cất chứa bí mật thân phận thực sự của Thành Tổ Chu Lệ, cùng không ít chuyện động trời của 600 năm trước.
Lúc này, trước đại điện Đại Báo Ân Tự, một cái lư hương bằng đồng cực lớn đang bốc khói sương nghi ngút, nam nữ tín đồ cạnh đó đang hối hả cầu bái. Xem ra ai cũng có mục đích, có sở cầu, cũng không biết Phật Tổ có thể thỏa mãn hay không.
Lăng Vân mặc một bộ đồ màu xám rất đơn giản, nhưng làn da trắng nõn vẫn khiến vẻ đẹp thêm thanh tú.
- Đại sư, tiểu nữ có lễ.
- Thí chủ, tiết Vu Lan đã qua rồi. Không biết thí chủ ghé Báo Ân tự là để cầu phúc, báo hiếu, hay để ... cầu duyên?
Trả lời nàng là một nhà sư mặc cà sa màu đỏ sẫm, có điểm hơi quá "lộng lẫy" so với quy định.
Tiết Vu Lan của nhà Phật trùng với Trung nguyên "Địa quan xá tội" - một trong Tam nguyên của Đạo giáo, người ta cúng tế báo hiếu cha mẹ tổ tiên. Có điều, nghe nói khởi nguồn của lễ này không chỉ đơn giản như vậy, mà liên quan đến một nghi thức siêu độ vong hồn thời cổ đại nào đó. Nói cho cùng, tháng 7 là tháng cô hồn âm binh, ngày nào cũng phải cúng bái cả.
Lăng Vân ngập ngừng đáp :
- Tiểu nữ muốn ... cầu phúc.
Từ khi biết tin Lăng Phong mất tích, Lăng Vân ngày đêm lo lắng cho hắn, hôm nay quyết định tới chùa cúng bái, cầu an lành cho hắn, ngoài ra có lẽ còn cầu cho cả bản thân nàng.
- A-di-đà-Phật, thí chủ tựa hồ có chuyện trong lòng, nếu đã gửi lòng tin vào Phật pháp, vậy cũng không cần tự đè nén.
- Ta ...?
Nhà sư kia giọng điệu cổ quái :
- Thí chủ xem ra muốn ... cầu duyên đi.
Lăng Vân người hơi run lên, nhà sư đã tiếp tục thở dài :
- Ài, thiện tai, lại một đoạn nghiệt duyên ...
Ngươi nói không biết vô tình hay cố ý, nhưng người nghe lại hữu tình. Chẳng lẽ Phật nhãn quả thực cao thâm đến vậy, có thể nhìn ra tình cảm nghiệt ngã của mỹ nhân. Lăng Văn không khỏi tự hỏi, liệt Phật pháp có giúp được nàng hay không?
Lăng Vân trong lòng lộp bộp, không khỏi ngước mắt nhìn nhà sư kia. Dung nhan xinh đẹp đến động lòng, khiến muôn người muốn nâng niu.
Trước vẻ đẹp của Lăng Vân, ánh mắt của nhà sư kia đột nhiên hiện vẻ ... tham lam, rất nhanh biến mất.
Lúc này, ở bên ngoài đại điện.
Từ Tử Lăng đang khoanh tay ôm kiếm, kể ra Từ ca cũng rất có tác phong "chuyên nghiệp" của vệ sĩ, đã nhận việc là làm đến nơi đến chốn. Đứng bên cạnh còn có cả Cao Diệp.
Cao Diệp và huynh đệ đã quyết định ở lại chỗ Lăng Vân một thời gian. Dù sao cả nhóm mấy anh em đã hết tiền ăn ở rồi, nếu không gặp Lăng Vân chỉ e phải chuyển qua cướp đường sống qua ngày.
Từ Tử Lăng từ khi gặp Cao Diệp đến giờ, gần như không rời mắt khỏi lão Cao, không phải đề phòng mà là nghiền ngẫm gì đó. "Lão Cao" mấy lần nổi da gà, thầm lo sợ tên đẹp trai này có sở thích kỳ lạ nào.
Từ lúc Lăng Vân vào bên trong, Từ Tử Lăng vẫn im lặng. Lúc này hắn đột nhiên hỏi :
- Kiếm của ngươi tên là gì?
Cao Diệp bình tĩnh đáp :
- Một cây kiếm thông thường thôi, không có tên.
Từ Tử Lăng không cho là đúng, giọng điệu vô cùng tự tin nói :
- Thật không? Bổn công từ nhỏ mê kiếm, nghiên cứu rất rõ về danh kiếm trong thiên hạ. Tuy ngươi đã cố ý bọc nó lại, nhưng chỉ cần nhìn viên ngọc trên cái chuôi kia, ta cũng đủ nắm chắc sáu phần.
Quả thật cây kiếm của Cao Diệp, dù trên chuôi kiếm có một hạt châu, nhưng cũng không hề "phát ra ngọc khí" nào, nhìn sơ qua rõ ràng là một cây kiếm sắt thô lậu. Lâu nay Lăng Phong, kể cả Tần Quyền, cũng không để ý mấy.
- Nếu ta nói không sai, cây của ngươi chính là ...
Tay cầm kiếm của Cao Diệp đã run lên không ít.
- ... Dịch Thủy Hàn Kiếm ...
Vẫn chưa đủ oanh động, câu sau của Từ Tử Lăng mới khiến Cao Diệp mặt mày tái mét.
- ... bội kiếm của Chiến Quốc Cao Tiệm Ly, đúng không?
"Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn,Tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn."(Trích cổ nhạc, Cao Tiệm Ly)
Cao Tiệm Ly, kiếm khách nước Yên thời Chiến Quốc, nổi danh cầm nghệ đệ nhất, ưu nhã bất phàm, cũng là bằng hữu thân thiết của Kinh Kha. Bản thân Cao Tiệm Ly nghe nói cũng từng ám sát Tần Thủy Hoàng Doanh Chính.
Lại nói, Cao Diệp, Cao Tiệm Ly, có lẽ nào ...