Mật Thám Phong Vân

Chương 66: Q.1 - Chương 66: Không cho thở




Khung cảnh nhìn rất quái dị, một tên vò đầu bứt tai, một phụ nhân ngồi nhìn, bên cạnh là một thiếu nữ ngồi sụt sịt, loạn.

Lăng Phong vẫn xoa đầu suy nghĩ cách giải quyết.

Lâm Nghi Anh nghe chuyện, biết mình không giúp được gì, im lặng.

Vương Diệu Mai lúc này chả khác gì chủ nhà, ngồi suy nghĩ về cuộc sống trước kia, thi thoảng khóc một chút, cũng đắm chìm vào ký ức.

Mặc lão hớt hải chạy vào.

- Công tử, không ổn.

- Nương, dù có chuyện gì, ngài không được ra ngoài.

"Bọn chúng thực sự động thủ, không có đường lui nữa?"

Lăng Phong căng thẳng đến mồ hôi vã ra cả tay, nhưng vẫn cố ra vẻ trấn định. Hắn không muốn nói, cũng không biết nói gì với Vương Diệu Mai, quay lưng đi vội ra ngoài.

Đêm nay là lần đầu tiên, Lăng Phong cảm nhận được sự đe dọa đến tính mạng cả nhà hắn. Trước kia hắn đều sống rất cá nhân, lúc nguy cấp đều chỉ nghĩ cho mỗi bản thân. Hôm nay cách nhìn của hắn đã khác. Hắn có Lâm Nghi Anh, có Mặc lão.

Hắn cũng cảm nhận được sự bé nhỏ và sợ hãi. Lần trước bị Hà Mạch Dũng ra đòn uy hiếp, Lăng Phong cũng chỉ thấy như chơi trò mạo hiểm, mọi thứ lướt quá nhanh. Lần này khác hẳn, cảm giác đè nén cứ kéo dài, căng thẳng, lo lắng, suy nghĩ đủ thứ chuyện. Người ta nói cái gì thời gian càng dài cũng càng dễ sinh loạn là vậy.

Lăng Phong vừa đi vừa hỏi.

- Bọn chúng hành động?

- Đã lên tới hai chục người. - Mặc lão đưa một cây kiếm cho hắn, sau đó nói.

- Có thể phá đường ra ngoài không?

- Có thể. Nhưng không chạy được mãi.

"Chạy? Chạy đi đâu? Chạy thế nào?" Lăng Phong quả thật vô vọng, đối phương chưa hành động, không chạy đi tìm Kim Ngô vệ bảo an gì được. Chỉ sợ đám này mà ra tay kêu cũng không kịp. Nhị hoàng tử chưa bao giờ để lại cách liên lạc. Chỉ có tự lực cánh sinh.

Cũng may hình như Lăng Vân chưa về phủ, nhà của Lăng Phong ở gần chỗ luyện tập với đám thiếu niên, khá tách biệt với đám Khương Vũ Y Lăng Vân. Không biết mấy tên ngoài kia tính tấn công ra sao? Xử lý rộng cỡ nào? Nếu như kéo theo cả nhóm Lăng Vân theo, thì lần này Lăng Phong quả thật tội nghiệt quá lớn. Chỉ một chút vớ vẩn, bốc đồng, kém hiểu biết, vậy mà mang họa sát thân, lại họa dính đến người xung quanh nữa.

Hối hận cũng đã muộn.

- Tên công tử kia là Triệu Hanh, con trai Yên Vương. Hai tỷ muội trong kia là quận chúa bị xử phản tội lần nọ, bị tráo đổi. Chuyện lòng vòng ta không thể nói ngay. Chỉ biết đã chọc phải rắc rối. Tên Triệu Hanh kia muốn xử tất cả diệt khẩu.

Lăng Phong cố gắng tóm tắt tình hình. Mặc lão rùng mình thở ra, không ngờ lại đụng đến toàn nhân vật lớn như vậy. Yên Vương trong quân lão có nghe qua. Đúng là quá khủng bố.

- Không có cách trì hoãn? - Mặc lão hỏi.

- Gần như không. Ta còn tưởng chúng sẽ không đến mức làm ngay như thế này.

- Chúng ta chỉ có vài đứa trẻ.

- Điều này ta biết.

Hiện tại sau lưng hai người có khoảng chục thiếu niên. Mấy đứa còn lại đã phân phó ở chỗ khác. Đám thiếu niên này, kỹ thuật vẫn rất kém cỏi, đánh lộn với du đãng thì còn tạm được, trận kiểu này, sợ rằng vừa bước ra đã toi. Cộng thêm khoảng chục đứa mới mua về, nhưng chưa kịp vào khuôn, e là chả có tác dụng gì. Tên A Hổ vừa về đây, đang ở hậu viện, xem ra sẽ không liều mạng vì Lăng Phong, thứ hai cũng không biết hắn có cao thủ như vẻ điên cuồng của hắn hay không nữa? Chỉ có A Quyền, có điều quái lại, không thấy hắn đâu.

Lăng Phong nghĩ rồi nói :

- M*, đánh thì đánh. Mặc lão, ưu tiên mẫu thân ta, có gì cứu bà đột phá ra trước nhất.

- Vậy còn công tử?

- Đừng để ý ta, chuyện này do ta gây ra.

Chuyện này hắn gây hắn chịu, trong kia ngoài mẫu thân ra, người khác hắn chả quản nữa, có quản cũng không nổi. Ngay cả Tô Đóa Nhi Lăng Phong cũng cho ra ngoài. Nói cho cùng, nàng ta là người của Hoàng tử, lúc này thực muốn chửi vị Hoàng tử kia, vứt người cho mình, bây giờ ngay cả sắp chết cũng không thấy giơ tay cứu, hắn mới chả rảnh đi cung phụng cho tên kia nữa, giận lây sang Tô mỹ nữ.

Vừa nói xong, đã thấy vài cái bóng phi lên tường phía trước, sau đó rớt xuống khoảng sân đối diện hắn và Mặc lão. Khinh công như vậy, chứng tỏ toàn cao thủ, ít nhất lúc trước đối mặt Hà Mạch Dũng, Lăng Phong cũng có cảm giác đối phương có thân pháp kiểu này.

"M* nó, bắt đầu rồi. Không cho anh em thở gì cả."

...

50 dặm phía nam Trường An, Chung Nam sơn, tổng đà Toàn Chân giáo.

Đạo giáo ở Nam Tống phát triển rất mạnh, cùng Phật giáo, Nho giáo thành tam đại giáo ở đây. Bản thân Đạo giáo lại chia thành nhiều tông nhánh nhỏ.

Toàn Chân chỉ mới xuất hiện cách đây hơn chục năm, nghe nói một đạo nhân tên Vương Viễn Tri gặp thần tiên ở chốn Bồng Lai, được truyền cho khẩu quyết tu tiên, có thuật trường sinh gì đó, sau đó người này trở về Nam Tống lập ra Toàn Chân giáo. Trong lúc truyền giáo, đệ tử Toàn Chân luôn nêu ra tôn chỉ tôn trọng sự thật, lại nhờ vào lời đồn về thần tiên kia, nhờ vậy thu hút giáo chúng khá đông.

Vào thời điểm ban đầu mới thành lập, Nam Tống đã có nhánh Đạo giáo rất lớn là Thiên Sư đạo, có lịch sử rất lâu đời cả ngàn năm.

Toàn Chân khởi nguồn là luyện đan, nhưng là nội đan. Khẩu quyết là bảo toàn tam bảo, gồm có toàn tinh - toàn khí - toàn thần, không để tư dục làm hao tổn, từ đó có thể sẽ trường sinh bất lão, thậm chí thành thần tiên. Toàn Chân giáo phản đối luyện ngoại đan dùng bùa chú kiểu Thiên Sư đạo. Cho rằng Thiên Sư đạo là Đạo giáo phù thủy, Toàn Chân mới là Đạo giáo thần tiên.

Chém gió quá như vậy thì mấy ai tin chứ, thiên hạ đều mù cả sao?

Cũng chưa chắc. Thời này mấy cái trò thần tiên này rất nhiều người tin. Mà kể cả dân chúng không tin thì đã sao, một người tin là đủ rồi.

Đó là lão hoàng đế.

Thực ra, Thiên Sư đạo tồn tại lâu trong dân gian, nhưng rất không được lòng triều đình. Bởi đạo này mang tính chất tụ tập dân chúng phản kháng lại triều đình, nhiều lần làm khởi nghĩa, đời này qua đời khác các triều đại đều không dẹp tận gốc nổi, vì bản thân triều đình cũng mâu thuẫn lẫn nhau, kẻ muốn diệt người âm thầm muốn giữ lại.

Đương kim hoàng đế nhận thấy Toàn Chân giáo xuất hiện, tiện tay hỗ trợ giáo này lên, chèn ép Thiên Sư đạo. Thứ hai lão cũng hy vọng chuyện trường sinh.

Thiên Sư đạo luyện kim đan, nhưng cũng chưa thấy ai uống thuốc của đạo này mà thực sự trường sinh, Hoàng đế không còn lòng tin. Toàn Chân mới xuất hiện, có tư tưởng mới trường sinh bằng luyện khí, Hoàng đế muốn thử.

Hoàng đế tuổi già, quyền lực nắm trong tay bao nhiêu năm, muốn làm gì cũng được. Như vậy thôi đủ rồi, chết đi cho con cháu lên không được sao?

Dĩ nhiên không được. Chẳng phải ông ta muốn sống lâu vẫn không được đó sao?

Cầm được quyền lực chí cao trong tay, chả ai muốn nhả ra, đặc biệt vì chết già. Một chuyện nghe chừng tự nhiên, nhưng chỉ có những kẻ sắp chết mới biết nó tức tối thế nào, nhất là người như hoàng đế. Lúc nào cũng thấy đám cận thần hoàng nhi đang cầu cho lão chết sớm đi, bức bối vô cùng. Là hoàng đế, bất kỳ thằng nào cũng ảo tưởng mình gần thần tiên nhất, khủng bố nhất, cần phải sống mãi với trời đất, chết là chết thế nào được.

Từ sau khi hoàng đế muốn luyện thuốc trường sinh gì đó, tin tưởng Toàn Chân. Giáo này càng ngày càng phất, giáo chúng tăng không nói, đạo quán xây liên tục, tiền bạc tài vật cũng được bổ sung, tân đệ tử liên tục gia nhập. Từ một giáo phái nhỏ dần chuyển sang tạo dựng thế lực thực sự, xem ra mấy lão đạo sĩ ở trên cao sắp đến lúc làm việc lớn.

Toàn Chân giáo đạo quán ở khắp nơi, đặc biệt phía bắc Tống vô cùng nhiều, Trường An Thông Thiên các là lớn nhất, nhưng không phải đại doanh. Núi Chung Nam giữa mạch Tần Lĩnh mới chân chính Toàn Chân giáo đầu não. Núi này rất cao và hùng vĩ, khí thế huyền ảo. Núi này còn được gọi là Thái Ất sơn. Thổ phỉ cường đạo vì vậy phía nam Trường An gần như không có, miễn cho thành đối tượng của đạo sĩ Toàn Chân hành hiệp trượng nghĩa lại khổ ra.

Tiểu Uyển mấy tháng qua cùng đám tân đệ tử Toàn Chân đi lại khá nhiều, từ trong thành ra ngoài rừng, hết rừng lên núi, hết núi ra sông Vị, đến bây giờ đã xuống phía nam. Nàng cũng không biết ý tứ sư thúc là gì nữa. Mãi đến hôm nay mới chính thức đặt chân lên Chung Nam sơn. Nàng bây giờ đã có chút võ công, không còn yếu ớt như trước.

14 tuổi thiếu nữ, chỗ cần nở cần cong cũng đã bắt đầu lộ ra rồi. Nhìn qua, làn da trắng bóng, mái tóc đen mượt, đặc biệt đôi mắt lung linh, lại một cái họa quốc ương dân mỹ nữ sắp xuất thế.

Còn "tiểu ăn mày" Tiểu Hoa, cái tên này có lẽ cả thiên hạ chỉ có Lăng Phong còn nhớ, có lẽ về sau không cần nhắc đến. Không còn Tiểu Hoa, chỉ có Tiểu Uyển.

Một tiểu cô nương mặt mũi khó chịu nói :

- Uyển sư tỷ, tỷ nói đi lòng vòng mãi cũng chỉ thấy rừng với núi, bao giờ mới được tới chỗ đông vui a?

Tiểu Uyển chỉ cười không đáp, trái lại có người khác ghé vào nói.

- Sư muội, nghe nói trên núi có rất nhiều sư huynh đệ khác, chắc chắn sẽ vui vẻ. Có điều, chúng ta mới tới, kiểu gì cũng có chuyện. Có gì nhớ đứng sau ta, sư huynh sẽ bảo vệ cho.

Người nói là một thiếu niên 16 17, mặc đạo bào màu nước biển, lưng đeo kiếm, rất có phong cách tiểu đạo sĩ. Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Tiểu Uyển. Trong cả mấy chục nữ đệ tử ở đây, Tiểu Uyển tiến bộ nhanh nhất, lại dễ thương xinh đẹp nhất, mấy thằng mới lớn này thằng nào cũng để ý cả.

- Hứ, ai cần ngươi quản. Có Uyển sư tỷ ở đây, chả ai dám đụng đến bổn cô nương.

- Để rồi xem.

Tên kia bị dìm, dĩ nhiên tức tối. Nhưng nhắc tới Tiểu Uyển, hắn không phát tác gì thêm được. Hắn thầm mong tốt nhất lên núi sinh chuyện gì đó, để còn thể hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.