Mật Thám Phong Vân

Chương 35: Q.1 - Chương 35: Kinh thế hãi tục đã là gì?




- Ngươi là Lăng Phong?

Đang ngơ ngác thì có người gọi. Lăng Phong nhìn lại, trước mắt là một nha hoàn khá xinh xắn.

- Tại hạ chính là Lăng Phong. Không biết cô nương đây ...

- Lão phu nhân muốn gặp ngươi, mau theo ta.

- Ấy, không biết là vị nào lão phu nhân, ta trước nay cũng không có tán qua vị nào lão phu nhân.

- Ngươi ... hỗn láo. - Nha hoàn kia trừng mắt.

Khương Vũ Y bước vào nói, giọng nhỏ nhẹ :

- Lăng Phong, đây là nha hoàn của ta, ngươi có thể ra ngoài một lát chứ.

- Nha hoàn của cô? Ý ...

Lăng Phong đang đầu óc lộn xộn, nhìn Khương Vũ Y hắn còn loạn thêm mấy lần. Bởi vì, bộ đồ Khương mỹ nữ đang mặc chính là bộ đồ hắn mua lần trước, ngay cả trang sức đi kèm cũng không sai.

"Hóa ra tặng cho nàng ta, hừ. Đã vậy sao không gọi nàng ta đi, còn bắt ta phơi nắng cả ngày?" Lăng Vân đứng sau tấm rèm đang tức giận.

Lăng Phong dĩ nhiên vô tội, đầu toàn nước. Bộ đồ này hắn tặng cho mẫu thân, tại sao lại trên người Khương Vũ Y?

Nghĩ lại hắn thấy mình cũng tệ, hôm đó không chịu mua hai bộ, tặng Vũ Y một bộ mới phải. Lăng Phong tư tưởng phóng khoáng hiện đại, hắn thấy Lâm thị bên ngoài vẫn rất trẻ trung, liền lấy luôn Lăng Vân ra làm mẫu chọn đồ. Chả phải thời của hắn, phụ nhân 30 40 vẫn đi thẩm mỹ viện, tắm trắng mát-xa đủ trò sao, thậm chí ăn mặc cũng chả khác gì thiếu nữ.

Lâm Nghi Anh thì không nghĩ vậy, bà sống khổ cực quen, thấy con trai mua tặng cũng rất cảm động. Nhưng lúc đưa ra thì thấy lạ, vì thứ này không hợp tuổi, bà là góa phụ, làm sao còn mang đồ lụa màu tươi sáng thế này được? Thậm chí còn có cả trang sức. Nghĩ thế liền đưa qua chỗ Khương Vũ Y. Lâm Nghi Anh vẫn chưa từ bỏ ý định tác hợp con trai với Khương Vũ Y, làm mẹ ai cũng thế, đặc biệt vì cô gái kia thực sự rất tốt, vừa xinh đẹp vô cùng, lại thông minh hiểu biết, còn tìm đâu xa xôi làm gì?

Khương Vũ Y xem Lâm thị như người nhà, không hỏi gì nhiều. Nữ nhân ai cũng thích làm đẹp. Lâu nay nàng ít ra ngoài, không có cơ hội mua sắm, nên tuy ngại vẫn nhận lấy. Nàng còn thấy bộ này chọn rất hợp ý mình.

Khương Vũ Y mặc bộ váy lụa này, khiến Lăng Phong cũng ngẩn ra nhìn. Bấy lâu nay nàng ăn mặc rất tiết kiệm, cả người không chút trang điểm, mà đã rất đẹp rồi, bây giờ trau chuốt lại, vẻ đẹp tỏa ra.

...

- Ngươi là Lăng Phong?

"Lại câu này? Chẳng phải vừa lúc đã hỏi rồi sao? Tên ta có gì không ổn?" Lăng Phong bực mình nghĩ.

- Chính là tại hạ. Không biết lão phu nhân đây là ...?

- Ngươi có mục đích gì với Vũ Y nhà ta?

- Vũ Y? Khương Vũ Y là ...?"

- Nó là cháu gái ta.

- Trời, tiểu chất rất hân hạnh được Khương lão phu nhân đại giá quang lâm. Hay là ta vào quán nước bàn chuyện cho nó dễ. - Lăng Phong ngay lập tức đổi giọng.

"Tốt, cuối cùng thì người nhà cũng tới. Chắc là quà cáp gì đó, trả ơn ta coi sóc cháu gái đây."

- Hừ, không cần. Ta hỏi nhanh rồi đi thôi.

- Ài, thế này sau này tiểu chất cũng khó ăn nói với Khương cô nương.

- Ngươi chỉ là chưởng quầy nhỏ, ngươi sẽ lo lắng cho Vũ Y thế nào?

"Chả phải bà tới dẫn cô ta đi sao? Sắp xong chuyện, còn lo lắng cái gì." Lăng Phong lại mù mịt. Hôm nay không biết ngày gì, từ sáng tới giờ toàn chuyện khó hiểu.

- Vũ Y sắp tới vẫn tiếp tục ở đây, cho nên ...

- Cho nên ...?

Khương lão phu nhân cố ý để lửng nửa câu. Chả ngờ thằng kia cũng nhìn lại bà hỏi tiếp, căn bản không hiểu ý nhau.

- Hừ. Đầu óc kém cỏi. Thật không hiểu ngươi có cái gì tốt.

- Lão phu nhân, tại hạ rất tốt, đẹp trai phong độ, tài năng thiên bẩm, còn có ...

- Được rồi. Cháu gái ta ở đây, vô thân vô cố, ngươi đi theo nó từ đầu, có chuyện gì thế để tâm một chút, nếu không thì ... hừ.

- Chuyện này không khó, xem như làm thêm chút việc thôi.

Khương lão phu nhân còn chưa nói hết câu dọa nạt, Lăng Phong đã nói giúp.

Nhìn bộ dạng của Lăng Phong, bà ta cũng đoán mình hiểu lầm. Cháu gái thiên kim của bà, không thể nào để ý tên này được. Nhìn dáng vẻ của hắn, chắc chắn không biết Khương gia to nhỏ ra sao, mà có biết cũng không nhìn ra sâu rộng. Những kẻ thấp bé như thế này trong xã hội, Khương lão phu nhân nhìn cũng quen rồi. Rõ ràng bộ dáng tiểu nhân, đã vậy nói năng còn không hề giỏi ý tứ, thua xa đám người làm trong Khương phủ. Một tên chưởng quầy, người như Khương lão phu nhân, chưởng quầy với hạ nhân cũng chả khác gì nhau. Còn muốn khoe khoang tài năng? Ba cái trò khôn vặt, Khương lão phu nhân chả thèm để mắt tới.

Tốt nhất đừng lộ thân phận vẫn hơn. Tránh để hắn ta lẽo đẽo bám lấy.

Nếu cháu gái tuổi trẻ bồng bột lại đi thích người thế này, Khương lão chắc chắn phải đem Vũ Y về Danh Châu, tách chỗ này ra cho bằng được.

- Tiểu Yến.

- Dạ, có nô tì.

Nha hoàn kia chạy vội lại, tay cầm một túi tiền.

Lăng Phong nhìn thấy, cười thầm.

Hắn không quá ngu. Chẳng qua trải qua vài chuyện, hắn cũng dần biết nên giả ngu chút.

Lăng Phong biết bối cảnh của Khương Vũ Y không tệ, ngay từ đêm chém giết kia đã đoán thế. Sau đó Lâm thị cũng từng nói qua, dáng vẻ cử chỉ của nàng ta thậm chí còn đoan trang hơn cả Lăng Vân. Nay bà lão này tới đây, vô duyên gọi hắn ra. Lăng Phong cũng đoán vì lý do gì đó, Vũ Y vẫn chưa về nhà được, Lăng Phong nhìn thái độ bà lão này, muốn thuê hạ nhân cho cháu bà ta, lại sợ hạ nhân quá nhân, vừa không muốn lộ thân phận.

"Thuê thì thuê, cháu của bà căn bản từ đầu cũng không cần ta lo. Có điều, nếu ta có ý đồ xấu, cháu bà còn ở đây chắc." Lăng Phong thầm nghĩ.

- Ngươi tốt nhất biết thân phận mình đi.

Khương lão phu nhân trước khi rời đi còn cố nhắc nhở.

Lăng Phong vẫn cúi người, chả thèm nói thêm. "Thân phận? Lại là cái thứ này. Quan trọng vậy sao?"

- Ta cứ không biết thì đã làm sao chứ? - Sẵng giọng một câu, Lăng Phong đành thở dài.

Hắn đột nhiên muốn trở nên lớn mạnh, đứng trên cao nhìn xuống, để cho mấy kẻ lúc nào cũng "thân phận" này biết, thế nào mới là thân phận.

...

Lăng Phong sắp xếp tên Quyền vào làm trông cửa tiệm. Công việc nhẹ nhàng. Lúc đầu Lăng Phong còn sợ kẻ này khó chịu, dù sao ngày trước cũng từng mạt hạng như nhau, bây giờ mình thành lão bản, tên kia chỉ là trông cửa. Có điều ngoài ý là giao việc xong, Quyền rất vui vẻ, còn dẫn Lăng Phong đi tửu lầu cảm ơn, khiến Lăng Phong cũng không suy nghĩ nhiều thêm.

Còn tên Trình từ khi đến kinh thành liền được phân phó sang tiệm khác, Lăng Phong lâu không gặp, cũng không rõ công việc gì.

Lăng Phong đang loay hoay tính toán sổ sách thì có tiếng nữ nhân. Hắn biết là ai, giọng nói mỹ nữ hắn luôn luôn ghi nhớ. Lý Minh Nguyệt Lý đại tài nữ, cũng mấy hôm không gặp rồi.

- Này này.

- Trời, tiên nữ hạ phàm sao, chẳng hay ... - Tên Quyền thấy có mỹ nữ, liền săn đón.

- Tránh ra. Này, nghe không? Tên vô lại.

"..."

- Uây, tên háo sắc kia.

"..."

- Ngươi, muốn ta đánh mới chịu trả lời?

- Vị cô nương này, tại hạ có tên có họ, gọi Lăng Phong, dòng dõi thư hương học hành đàng hoàng, không phải vô lại. Tuy có chút yêu thích mỹ nữ, cái này nam nhân đều như nhau, không thể gọi háo sắc. Lần sau vui lòng gọi Lăng công tử, vậy mới tạm được.

- Hừ, ngươi luyên thuyên cái gì đấy?

"..."

- Này, rảnh không? Ta có chuyện.

- Tại hạ tên Lăng Phong, không phải này kia. - Lăng Phong vẫn cố cúi chọc tức bà cô này.

- Hừ, không muốn nói? Vậy được, xem như mấy cái cải tiến trang phục này, đem về đốt vậy.

- Ấy ấy, Lý đại mỹ nữ, vừa rồi là tiểu sinh tập trung tính toán có chút thất thần, ngài đại nhân đại lượng, mời vào trong, haha.

- Hứ, dẻo mép.

Mấy hôm nay, Lý Minh Nguyệt có thể nói là nhào vào luyện vẽ quên ăn quên ngủ, làm cả lão cha Lý Thiên Tường cũng phải nhắc nhở nàng giữ gìn sức khỏe mấy lần.

Nàng quyết tâm dùng trí tưởng tượng của mình thử cải tiến vài chỗ trên thiết kế trang phục mới. Lý Minh Nguyệt muốn hắn phải sáng mắt ra, đại tài nữ đây tài năng ngập trời, không thể nào ngồi nghe tên kia chỉ đông chỉ tây mãi thế được, rất mất thể diện. Hôm nay tạm thời mới xong một ít, nàng liền vội vội vàng vàng đem sang khoe với hắn.

Lăng Phong nhìn vào, không thể không phục vị tài nữ này, nàng thế mà nghĩ ra tách màu. Vẫn kiểu hở vai nửa ngực, nhưng thêm phần vai bằng lụa mỏng, như vậy có vẻ như cổ vuông, nhưng thực ra vẫn đảm bảo ngực ẩn hiện. Thế nhưng lão Phong làm gì có chuyện khen mỹ nữ, vẫn ba hoa.

- Chỗ này, kín quá, chả phù hợp ý tưởng nửa kín nửa hở gì cả?

- Chỗ này nữa, thế này chả phải quá bó sao?

- Hừ, ngươi có biết thế này đã là kinh thế hãi tục lắm rồi không? Ta lúc vẽ mà còn thấy đỏ mặt.

- Cái này mà gọi là kinh thế hãi tục. Ở quê của ta, thế này đã là gì?

- Còn có thứ hơn nữa sao?

- Dĩ nhiên có. Ví dụ nàng mặc mỗi yếm và nội y ra đường chẳng hạn. - Lăng Phong cười haha.

- Vô sỉ như vậy. Ngươi ... quê ngươi là chỗ quái quỷ nào? Thảo nào sinh ra một tên như ngươi?

- Ta nói thật.

- Ngươi ... muốn đả kích ta cũng không cần tổn thương người khác chứ?

- Ôi, thế đạo kiểu gì, Nói thật không ai tin, nói láo thì ai cũng tin.

Lăng Vân không biết xuất hiện từ lúc nào, cũng chen vào nói :

- Minh Nguyệt à, ta thấy nếu là ta mặc cái này, e là có chút hơi chật thật.

- Vân Vân, ngươi ... từ lúc nào chuyển sang chống đối ta rồi.

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.