Hậu sơn Vĩnh Lạc.
Vĩnh Lạc trấn nằm lọt thỏm trong Tần Lĩnh, xung quanh đều là rừng núi. Mặc dù không thể gọi “thế ngoại đào nguyên”, nhưng cảnh sắc cũng vô cùng xinh đẹp. Nghe nói hậu sơn còn ẩn chứa vài cái “kỳ quan thiên nhiên” chưa được công nhận di sản. Nếu có thể xây dựng một chút, tiềm năng du lịch “hướng về cội nguồn” là rất cao.
Lúc này, trước một cửa hang động tối om.
- Bảo tàng Chu Công, thật sự ở dưới này?
Người vừa nói là Bạch Ngọc Đường, hai mắt đã tỏa sáng.
Đứng cạnh có Lăng Phong, Long Bác Khôn, mấy huynh đệ Tần Quyền, còn cả Thiên Diện Tiêu Thiên Phóng.
Lăng Phong quyết định trước khi đi Đại Kiếm hội, thử vận may vào một lần xem sao.
- Mấy tháng rồi vẫn không vào được?
- Bên trong khắp nơi đều là cạm bẫy độc khí, thậm chí giống như còn có quái vật trấn giữ.
- Có cả quái vật? - Lăng Phong không khỏi hiếu kỳ.
Chỉ nghe Long Bác Khôn buồn bực :
- Ta đã mất rất nhiều huynh đệ vì cái động chết tiệt này. Có huynh đệ mất xác bên trong, đến giờ còn chưa thể đem ra. Có người lôi được xác ra thì vô cùng thê thảm. Có người sống trở ra được thì vài ngày sau cũng sưng phù toàn thân rồi chết. Sau khi chết đến người thứ mười, ta buộc phải phong tỏa nó lại.
Bạch Ngọc Đường trầm giọng :
- Nếu nó thực là bảo tàng Chu Công trong truyền thuyết. Thì Bạch gia chân thành khuyên ngươi không nên vào ngay. Ít nhất phải kiếm được mảnh bảo đồ trung tâm cái đã.
Lăng Phong lại liếc mắt nhìn Thiên Diện.
Nếu chiếu theo những gì hắn đoán, thì ở đây người biết rõ nhất về bảo đồ Chu Công, chính là Thiên Diện. Tuy nàng ta chưa bao giờ nói có liên quan đến vị Chu Xán kia, nhưng chỉ bằng việc từng trọng sinh nhiều lần giống Cố lão, dám chắc kiến thức phải hơn hẳn đám Lăng Phong.
Đáng tiếc, chỉ nghe Thiên Diện truyền âm :
“Ta biết có nghe đến bảo tàng này, nhưng cũng không rõ ràng!”
Xem ra Thiên Diện tuy sống nhiều kiếp, nhưng không có hứng thú với việc đào bới như Cố lão.
Nhân tiện nói đến Vĩnh Lạc.
600 năm trước, Minh Thái Tổ Chu Xán băng hà, Thành Tổ Chu Lệ thế ngôi, lấy niên hiệu là Vĩnh Lạc. Chu Lệ đặc biệt chọn một địa phương có “phong thủy tốt” đặt theo tên niên hiệu, cho dân cư tới sinh sống, nghe nói ước muốn triều đại trường tồn, chính là Vĩnh Lạc trấn ngày nay.
Theo lời Cố lão, Chu Lệ chọn Vĩnh Lạc, thực chất là vì Chu Xán được chôn cất ở đó. Lão còn nói, năm đó chôn mộ đóng lăng xong, nghe nói tất cả tùy tùng đều bị giết chết, khiến cho vị trí cụ thể của lăng mộ Chu Xán đi vào bí mật.
Chỉ là, giết thì giết, tin tức rút cục vẫn bị rò rỉ, tạo thành giai thoạt “bảo tàng Chu Công”.
Bạch Ngọc Đường còn bổ sung. Theo tin tức ngầm trong nghề, bên trong lăng mộ đều do Chu Xán trước khi chết tự mình thiết kế, cơ quan vô cùng tinh vi cổ quái, kẻ nào phá được thì có thể xưng “đệ nhất giới ăn trộm”.
Năm đó Chu Lệ có lẽ muốn vào cũng không vào được, hai là sợ kẻ khác đánh hơi tìm ra bí mật gì đó của Chu Xán, vì vậy mới chọn luôn khu đất đó dựng thôn trấn, đặt hẳn tên niên hiệu, khiến người khác không dám khi quân tới tìm hiểu.
Lại trải qua mấy trăm năm tuế nguyệt, nhà Minh lụi tàn, tên tuổi Vĩnh Lạc không còn, người ta cũng quên sạch đoạn cố sự xưa.
Tại Vĩnh Lạc, bởi vị trí heo hút, dân cư trong trấn cũng dần bỏ đi. Đến nay chỉ còn lại vài hộ.
Lăng Phong dò hỏi mới biết, những gia đình này không chịu đi là vì có tổ huấn để lại, dặn dò tuyệt đối không được rời Vĩnh Lạc. Còn cụ thể vì sao thì tổ tiên bọn họ không nói.
Lăng Phong liền đoán, rất có thể tổ tiên những người này được Chu Lệ giao nhiệm vụ trấn giữ chỗ này. Lăng mộ Chu Xán, rất có thể là thật, và vẫn còn ở đó, đúng như lời Cố lão nói.
Không nghĩ đến, năm đó chọn bừa địa phương, lại có hẳn bảo tàng, cũng không đen lắm.
Lăng Phong thở hắt quyết định :
- Ta muốn vào thử xem sao!
- Ngươi vẫn muốn vào?
Cái gọi là nhìn tận mắt sờ tận tay mới biết thật giả, Lăng Phong cũng giống kẻ khác, chưa tự mình thể nghiệm sẽ không tin có cạm bẫy gì có thể khiến hắn chết ngay tức thì.
Dù sao, ở đây đều là cao thủ, không giống mấy người đào hầm trước.
- Biết bao giờ mới tim ra mảnh trung tâm? Thử một chút vận may.
- Ngươi có vận may sao? - Bạch Ngọc Đường chế giễu.
- Dạo này ... cũng có một chút.
Lăng Phong vừa nói vừa dứ dứ thanh Tuyết Tễ ra trước.
Tần Quyền lập tức vuốt cằm :
- Tứ ca, ngươi sợ người khác chôm, nên đúc hẳn một cây Tuyết Tễ giả sao?
Lăng Phong mặt đen thui, buồn bực nói :
- Nhìn lại đi. Nó chính là Tuyết Tễ, cũng là cây kiếm “màu đen” mà hôm qua ngươi hỏi đó.
Tần Quyền không khỏi trợn mắt.
Hôm qua trong lúc quẫn trí, Lăng Phong mới kêu Hồng Lăng lau Tuyết Tễ kiếm, chẳng ngờ ...
Tưởng nàng ta chỉ lau chơi thôi, ai ngờ nàng ta làm rất tận tâm.
Tuyết Tễ kiếm, bài danh thứ 6 Thập Đại Danh Kiếm, toàn thân màu xám “classic”, quý tộc là thế. Bị Hồng Lăng lau đến mức suýt thành màu trắng. Sau này kể cả người biết hàng có bắt gặp, cũng sẽ cho rằng Lăng Phong cầm hàng giả còn gì?
Lăng Phong lúc đó nhìn vẻ mặt mừng rỡ vì hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của Hồng Lăng, không biết nói sao cho phải.
Lúc này, Long Bác Khôn bực bội cái động này đã lâu, nói :
- Để ta tập hợp vài tên từng vào đó lại.
- Ai không muốn đi, không cần ép buôc họ.
- Được!
...
Lát sau.
Long Bác Khôn quay lại, nhưng lại càng bực bội hơn trước.
- Chuyện gì vậy?
Một thủ vệ đi cùng chắp tay nói :
- Bên ngoài một đám nhân sĩ, đòi vào đây tìm hiểu hang động. Nói nếu lần này không cho vào, chúng sẽ đi báo quan, nói chúng ta giấu diếm ngân lượng vũ khí muốn tạo phản.
- Có những ai?
- Cái bang, Toàn Chân, và vài kẻ không rõ tên tuổi ...
Long Bác Khôn bực dọc :
- Lại là đám đó thôi. Chúng thám thính ở Vĩnh Lạc cũng không phải ngày một ngày hai rồi, ta đã tận lực đánh lạc hướng. Chỉ không biết là tên nào để lộ tin ra. Hừ! Để ta ra đuổi chúng đi.
- Nhị ca, cứ để chúng vào. - Lăng Phong ngăn lại.
- Vì sao? Chúng ta tìm ra nó, đây cũng là đất của chúng ta. Để bọn chúng vào hóa ra hai tay dâng ra sao? Hơn nữa, để vào, lần sau tin tức bị lộ ra, dẫn tới càng đông người thì làm sao?
Lăng Phong cười nói :
- Nhị ca, chắc gì một mình chúng ta có thể lấy được gì? Chẳng phải đang sợ tổn thất người sao? Bọn chúng cũng ham muốn bảo tàng, vậy cứ cho chúng vào thử cạm bẫy giúp chúng ta. Kể cả thực có bảo tàng, chia ra cũng không sao cả.
Thấy Long Bác Khôn vẫn không chịu buông, Lăng Phong liền khuyên :
- Nhị ca, của trời cho mà thôi. Lỗ một chút có thể kiếm lại, nhưng huynh đệ thì không thể sống lại ...
Một câu thức tỉnh rất nhiều người.
Mấy người Bạch Ngọc Đường đều thay đổi ánh mắt, đăc biệt là Thiên Diện.
Con người ta, một khi thấy lợi thì sẽ nổi lòng tham, chỉ muốn mình lấy hết. Long Bác Khôn vì mất nhiều huynh đệ, càng không muốn ai khác có thể vào cái sơn động này. Đây là tâm lý chung.
Có câu “người chết vì chim” ... à không đúng, là “người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn”. Vì muốn ôm hết tiền tài mà phải hy sinh nhiều huynh đệ như vậy. Ai khác làm được, Lăng Phong sẽ không làm.
Đây cũng chính là tiêu chí của Lăng Phong bấy lâu. Cho nên hắn luôn hướng Phong Vân đoàn đi kiếm tiền đúng nghĩa, chứ không phải rủ nhau lên núi làm sơn đại vương đánh giết, chết lúc nào không biết.
Có bảo tàng, cũng tốt. Nhưng thử được thì thử, không được thì thôi.
...
Đám nhân sĩ bên ngoài, thế nhưng lại đều chỗ quen biết.
- Trương chân nhân, háhá, mũi ngươi cũng thính quá, chỗ nào có kho báu liền có mặt ngươi.
- Ồ, cũng là ngươi sao?
Nhóm đạo sĩ Toàn Chân, hóa ra là nhóm Trương Quân Bảo.
Bên phía Cái bang thì Lăng Phong không quen, nhưng vẫn có người nhận ra nhau.
- Tiêu đại ca?
- Vưu Vị?
Ra là người quen với Tiêu Thiên Phóng. Vưu Vị là đại đệ tử Cái bang, đi theo một vị trưởng lão đến hội ý với Toàn Chân vấn đề Ma môn, đồng thời tìm cách phát triên phân đà Cái bang ở kinh thành.
- Nghe nói đại ca đã rời bang?
- Đúng vậy, hiện tại ta đã là người của Phong Vân đoàn. Đây là Lăng thủ lĩnh của Phong Vân.
Vưu Vị chắp tay khách sáo, đánh giá Lăng Phong một lượt.
Lăng Phong cũng cười đáp lại. Hắn nhận ra đối phương có thiện ý với mình, xem ra gã từng là huynh đệ tốt của Tiêu Thiên Phóng.
Đám Lăng Phong là chủ nhà, lại còn tốt bụng cho Cái bang Toàn Chân tham gia cùng, đương nhiên đám người Cái bang Toàn Chân phải trở thành tiên phong dò đường, có chuyện gì thì chịu trước tiên.
Chúng nhân cũng không dông dài thêm. Chuẩn bị một ít công cụ vũ khí, dụng cụ phòng độc, ít thức ăn nước uống, ba nhóm bắt đầu xuống hang.
...
Hang động này, không chật hẹp khó đi như cái ở Thanh Vân sơn. Ngược lại, sau khi thả dây leo xuống, Lăng Phong mới phát hiện bên trong rộng rãi thoáng mát, thậm chí cạnh lối đi còn có một con suối nhỏ.
Nước chảy róc rách, cạnh bờ suối cây bụi mọc san sát.
Chỉ nghe Long Bác Khôn nói :
- Chỗ này vẫn còn bên ngoài, chưa có gì nguy hiểm. Lúc trước, chúng ta phát hiện trong động có vàng, thậm chí còn lợi dụng con suối này đãi vàng tại chỗ. Chỉ là đến khi hết vàng, cũng là lúc có vài tên bị bệnh kỳ lạ, bọn ta tò mò đi sâu vào trong, sau đó thì ...
Long Bác Khôn nói đến đó thì trầm mặc.
Cả đoàn người im lặng nối đuôi đi vào bên trong.
Đột nhiên, có âm thanh cổ quái, giống như ai đó ... đang hát.
- Gì đấy?
- Không cần lo lắng, là tiếng gió thổi qua khe đá mà thôi. - Một người có kinh nghiệm nói.
Chỉ là, càng đi vào trong, “tiếng hát” càng lúc càng to rõ, mặc dù vẫn không nghe ra ca từ rõ ràng.
Rút cục, có ai đó cất tiếng :
- Ngươi muốn gì?
Chúng nhân không khỏi bàng hoàng. Kia là giọng của ... Thiên Diện.
Ở trong đây, chỉ cần có chút kinh nghiệm, đều nhìn ra Thiên Diện võ công khủng nhất. Thế nhưng từ đầu nàng ta chẳng nói một câu, lại bất thình lình hỏi vào trống không như vậy. Là ý gì?
Không lẽ tiếng hát kia ...?
Thực sự có quái vật?
Chúng nhân liền cẩn dực dực quay lại nhìn ...
- Nguyệt tỷ, tiếng hát kia làm ta ... sợ.
Chỉ thấy Lăng Phong cả người dựa sát vào Thiên Diện, một tay còn ôm lấy cánh tay nàng ta, vờ co rúm làm nũng.
Chúng nhân đều lắc đầu, báo hại anh em sợ toát mồ hôi.
Thiên Diện hừ lạnh, đẩy Lăng Phong ra, mặc kệ hắn cười giảo hoạt.
Tâm hồn Thiên Diện là một xử nữ, thể xác Triều Nguyệt Nga cũng là của xử nữ. Nhưng Thiên Diện sống quá nhiều kiếp, trải qua quá nhiều chuyện, tâm tính cũng dần khô cứng. Thân thể, đối với nàng ta chỉ là một cái túi da, không hơn không kém. Cho nên Lăng Phong muốn đụng chạm, nàng ta cũng không buồn phản ứng.
Chẳng qua, nếu là kẻ khác đụng vào, vậy thì còn chưa biết được.
Đúng lúc này, phía trước có chuyện.
- Aaa ...