Phủ Kinh Triệu, thành nam Trường An.
Đường Chu Tước có thể xem như đại lộ tấp nập nhất Đại Tống. Mỗi khi kinh thành có sự kiện lớn, đại khái Hoàng đế xuất binh, tướng quân khải hoàn, ngoại bang chầu kiến, tất cả cũng đều đi vào từ đường Chu Tước này.
Nơi đây tập trung những tửu lâu nhiều món ăn kỳ lạ nhất, những quán rượu bán rượu lâu năm nhất, liền ngay cả bánh bao vỉa hè cũng đắt đỏ dị thường. Thay vì bỏ tiền mua một cái trên đường Chu Tước, chỉ cần chịu khó đi tiếp vài con phố, đã có thể mua năm cái bánh bao ngon không kém.
“Choang choang”
Ở một góc cuối đường, xen lẫn tiếng hàng quán mời chào, có thể nghe thấy tiếng rèn sắt vang vang.
- Nông cụ Đinh gia mới ra lò đây, mời mua mời mua.
Chỉ thấy một đại hán lực lưỡng, ngực trần đổ mồ hôi nhễ nhại, vừa rèn vừa mời khách.
Ở loại địa phương chỉ dành cho du lịch như Chu Tước, xuất hiện một cái tiệm rèn có điểm hơi phá phong cảnh. Chỉ là nghe nói tiệm Đinh gia này đã hành nghề ở đây từ rất lâu, chủ tiệm dường như cũng không quan tâm đến lợi nhuận mà bám trụ vì yêu nghề rèn do ông cha để lại.
Khách qua đường tuy đông đúc, nhưng mãi mới thấy một thanh niên thong thả tiến vào tiệm.
Đại hán đưa tay quệt mồ hôi xởi lởi :
- Khách quan, ngài mua gì?
- Vũ khí. - Thanh niên nọ mặt không biểu tình đáp.
- Chỗ chúng ta rèn nông cụ, không rèn vũ khí đâu. Ngài cũng biết đấy, kinh thành mà, buôn bán vũ khí là phạm pháp đó.
- Nông cụ cũng có thể làm vũ khí vậy.
Đại hán nghe vậy cười lớn :
- Haha. Vậy mời vào trong xem, bên trong còn có rất nhiều nông cụ chất lượng tốt. A Quý, ra dẫn khách ...
Một đứa trẻ tầm chục tuổi vội chạy ra.
Thanh niên nọ gật đầu, nhoáng cái đã theo tiểu tử A Quý đi vào trong, còn có vẻ rất quen thuộc lối đi.
Đại hán thợ rèn chỉ cười nhẹ một cái, nhìn trước nhìn sau, lại tiếp tục gõ búa lên bệ rèn, chốc chốc lại nhúng đoạn sắt nóng hổi vào lò lửa phía sau, phát ra những tiếng xì xì xèo xèo như nướng thịt.
...
Lát sau, ngay bên dưới mặt đất.
Người thanh niên vừa rồi, lúc này đang cúi đầu nói gì đó, trước mặt hắn là một lão nhân đang chắp tay ra sau lưng.
Kha lão, Mật Thám tự Khanh.
Trong Mật Thám tự, tại kinh thành có bốn tổ đặc vụ. Ưng tổ của Nguyệt Dung, Khuyển tổ của Trương Sinh, Hổ tổ của Thạch Sơn, và tổ đặc biệt “tham như Lang Sói” của Lăng Phong.
Thực tế, ngoài bốn tổ trên, Lăng Phong biết còn có một tổ đặc biệt khác chỉ phục vụ riêng cho Kha lão, ngay cả Phó sứ như Cảnh Dương Chu Thông cũng không thể điều động.
Ngày trước, mỗi lần Kha lão cần truyền tin mật cho Lăng Phong đều thông qua những người trong tổ này. Chỉ là mấy vị này lần nào cũng chọn lúc Lăng Phong mất cảnh giác nhất mà xuất hiện, đưa thư thì toàn dùng phi đao ném thẳng vào mặt, làm Lăng Phong mấy lần suýt đột quỵ.
Thanh niên nọ có lẽ chính là thành viên của tổ bí mật này.
Kha lão cất giọng trầm thấp :
- Thế nào rồi?
- Bẩm đại nhân, đã bị mất dấu.
- Mất dấu?
- Đám nữ nhân này thâm nhập Đại Tống từ Tần Phượng, có thể là người Ngụy. Sau khi bắt cóc Lâm thị và Công Tôn cô nương, chúng không đi về phía tây, ngược lại đi về phía đông. Chúng thuộc hạ đuổi theo đến Đồng Quan thì mất dấu, đã báo cho mật thám Hà Nam thụ lý.
Hóa ra Mật Thám tự vẫn luôn âm thầm nắm bắt tin tức. Kha lão trước khi cử Lăng Phong đi Hà Bắc từng hứa hai chuyện, một là ngầm bảo vệ người thân của hắn, hai là tin tức Đoạn Cân Nhẫn.
Kha lão lại hỏi :
- Vậy còn danh tính?
- Bẩm, vẫn chưa rõ. Chỉ có thể đoán là đệ tử thuộc môn phái Tây Vực. Đám nữ nhân này võ công rất cao, đặc biệt là khinh công. Hiện tại ngườii của Giáo phường đang phân tích khinh công của chúng, hy vọng có thể xác định ra môn phái.
Kha lão định nói gì đó, phía ngoài có thủ hạ báo :
- Đại nhân, Cảnh Phó sứ đã đến.
Kha lão liền phất tay, người đưa tin nọ nhanh chóng rời đi.
Cảnh Dương ăn mặc chải chuốt tiến vào, Kha lão cũng không ngước lên nhìn hắn, trực tiếp hỏi ngay :
- Có tin tức gì của Ngũ Nương và Phi Long sao?
- Ngũ Nương thì vẫn chưa, nhưng còn Phi Long ...
Cảnh Dương lấp lửng, dường như cố ý để quan sát sắc mặt Kha lão. Đáng tiếc lão nhân dày dặn kinh nghiệm, một chút ý tứ cũng không để lộ ra, bình thản chờ Cảnh Dương nói hết.
Cảnh Dương rút cục nói :
- Hắn đến Thái Nguyên xong, lại cố ý chậm trễ liên hệ với tổ chức, còn tự ý lập bang phái, tham gia vào một nhóm gọi là Hạo Khí Minh. Chỉ là nhóm này theo như Hà Đông báo lên, không chỉ có ý định cướp bóc cống vật, còn liên quan đến âm mưu phản loạn.
- Dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?
Cảnh Dương lúc này mới đưa ra một tờ ghi chép gì đó :
- Mời đại nhân xem.
Kha lão cầm lấy, đọc lướt qua, sau đó cũng không bày tỏ nhiều, chỉ nói :
- Được rồi, ta đã biết.
Cảnh Dương bóng gió gán Lăng Phong vào tội có ý đồ riêng, muốn cướp cống phẩm của triều đình. Gã lại không biết rằng, Kha lão còn trông cho Lăng Phong cướp thành công.
Chuyến đi sứ ở Thái Nguyên, bề ngoài là lưỡng quốc ngoại giao, những tưởng cũng là đấu trí giữa hai nước Kim - Tống mà thôi. Thực tế, nó còn là cuộc đấu giữa các phe cánh trong triều đình, Triệu Cát và Kha lão đều âm thầm có bàn bạc, nhưng những chuyện này Kha lão không thể nói hết ra, kể cả là với Phó sứ như Cảnh Dương.
Kha lão chuyển chủ đề :
- Lão Nhị thế nào rồi?
Trong tự, “Lão Nhị” là bí danh của Tả sứ Chu Thông, “Lão Tam” chính là Hữu sứ Cảnh Dương.
- Đã tạm bình phục. Gián điệp Ngụy càng lúc càng lộng hành, dám cả gan ám sát ngay tại Trường An.
Xem ra hai người đang nhắc lại chuyện Triệu Cát và Đế Cơ bị người ám sát trên Chung Nam Sơn lần trước.
Cảnh Dương bỗng nói :
- Đại nhân, có điều này ta thấy cần phải nói. Quan Gia bây giờ không tin Điện tiền Thị vệ, lại giao cho đám Vũ Lâm quân làm hộ vệ, đám đó đều toàn là công tử thiếu gia lượt là, hoàn toàn vô dụng. Có chuyện thích khách ám sát chỉ e lại như lần trước, trơ mắt đứng nhìn. Đến lúc đó Tự chúng ta lại phải chịu tội thay cho chúng, quá bất công. Chi bằng Đại nhân thỉnh ý Quan Gia, cho phép mật thám chúng ta cử người ở cạnh.
Kha lão lắc đầu :
- Quan Gia ngay cả Thị vệ còn không tin, làm sao chấp nhận đề nghị của chúng ta. Ngươi cũng rõ ràng, tự chúng ta từ lâu đã không còn được Quan Gia nhớ đến.
- Nếu vậy, hay là liên hệ với các vị đại nhân Khu Mật viện ...
Kha lão ngắt lời :
- Tuyệt đối không nên. Làm không tốt sẽ biến thành gia nhập đảng phái, đến lúc đó chỉ sợ quyền thu thập tình báo cũng không được làm nữa.
- Đại nhân, ngay cả một giáo phái giang hồ như Toàn Chân giáo cũng có toan tính. Chúng ta không thể ngồi yên được. Đến khi có chuyện, bằng vào lực lượng hiện tại, chúng ta không khác nào dân chúng, tin tức biết thì đã muộn.
- Chuyện gì của Toàn Chân giáo?
Cảnh Dương nói :
- Đám cung nữ vào cung nửa năm trước, chẳng phải đều là đệ tử Toàn Chân sao? Người khác không nhìn ra, chúng ta chẳng lẽ không nhìn ra, thực chất đó chính là “mật thám” của Toàn Chân muốn cài bên cạnh Quan Gia?
- Là chuyện này? Đám cung nữ đó liên quan đến Lý mỹ nhân, đã là việc của hậu cung, chúng ta không can thiệp vào nổi.
Không chờ Cảnh Dương phản bác, Kha lão đã nói :
- Được rồi, những chuyện này bàn đến đây thôi.
Cảnh Dương có vẻ hết chuyện muốn nói, định rời đi, Kha lão đột ngột nói :
- Lão Tam, ta biết ngươi nghi ngờ năng lực của Phi Long. Ngươi để mắt đến hắn không có gì sai, nhưng không nên để tình cảm chi phối.
Kha lão xưng hô lão Tam, ý tứ chuyện tiếp theo không còn là giữa thuộc hạ và thượng cấp, mà lấy tư cách huynh đệ ra để bàn.
Chỉ là Cảnh Dương vẫn cố ý nói :
- Đại nhân nói gì vậy, đều là mật thám, công bình như nhau, ta đương nhiên không để ngoại vật chi phối công việc.
- Ngươi thắc mắc vì sao ta lại để hắn vào tổ chức dễ dàng quá đúng không?
Cảnh Dương không động, nhưng sắc mặt đã cho thấy quả đúng gã đang muốn nghe lời này.
Kha lão thong thả nói :
- Cứ coi như ta nhìn ra tiềm năng của hắn, muốn đào tạo một chút vậy. Ngươi cũng biết, gần đây không chỉ Ngụy, mà Kim cũng bắt đầu khai chiến ngầm với Tống, nhu cầu tăng gấp đôi, Giáo phường không thể cung cấp đủ người. Tuy lúc này hắn thiếu kinh nghiệm, hành sự ngẫu hứng sơ hở sai sót ở khắp nơi, nhưng làm mật thám có ai không mắc sơ hở mà trưởng thành dần?
Tuy Kha lão nói lời chân thành, nhưng Cảnh Dương lại đoán đây không phải là giải thích, mà là Kha lão muốn giảng hòa hắn với Lăng Phong mà thôi. Còn nguyên do vì sao Kha lão ”chấm” Lăng Phong, chắc chắn không đơn giản như vậy, nhất định còn còn vì bí mật khác.
Thấy Cảnh Dương vẫn thản nhiên như không, Kha lão liền nói nốt :
- Hắn có chuyện, ta sẽ chịu trách nhiệm.
Ánh mắt Cảnh Dương xẹt qua một tia cổ quái, rất nhanh liền chắp tay nói :
- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ đã hiểu.
Ý tứ lại như là “đại nhân nhớ nói lời giữ lời”.
- Vậy thì tốt.
Chờ cho Cảnh Dương rời khỏi mật thất, Kha lão mới tiến lại gần kệ tài liệu cao ngất ngưởng.
Lão mở một ngăn nhỏ, lấy ra một chiếc hộp cẩm, kỳ quái là không hề thấy ổ khóa. Bàn tay lão thao tác gì đó thì chiếc hộp đột nhiên tự bật nắp, bên trong có không ít ghi chép.
Kha lão lấy ra một tờ, nhíu mày đọc.
Chỉ thấy trên đó ghi giản lược vài dòng.
“???, tên hiện tại Dương Uyển Nhi.”
“Ít nói, hướng nội. Khả năng đặc biệt chưa xác định.”
“Thân thế không rõ, lúc nhỏ phải đi ăn xin, đang muốn tìm một người đại ca kết nghĩa.”
“Dung mạo giống Vệ Cơ lúc trẻ, cần đặc biệt chú ý.”
“Tháng x năm y niên hiệu Bảo Nguyên, gia nhập Toàn Chân giáo, trở thành đệ tử nội tu. Luận kiếm bài danh thứ hai.”
“Tháng x, theo mật dụ của Quan Gia, nhập cung làm cung nữ, trù bị cho phủ đệ Lý mỹ nhân.”
“Ngày x tháng y, thăng lên nữ sử.”
“Ngày x tháng y cùng năm, tìm gặp Khâm Thiên Giám Giám chính Yến Thất, không rõ nội dung cuộc gặp.”
Bên cạnh dòng này, còn có một dòng li ti khác ghi bằng mực đỏ :
“Khi đối tượng đi ngang qua trận đồ Bát Quái, xác nhận có dị tượng phát sinh.”
Đúng lúc này, có tiếng bẩm báo từ ngoài :
- Đại nhân, có khẩu dụ của Quan Gia, truyền đại nhân vào cung gấp.
- Được rồi.
Nói rồi lão lại nhìn tờ ghi chép lẩm bẩm :
- Hừm, Vệ Cơ, dị tượng ...
Nghĩ gì đó một lúc, Kha lão mới cất tờ ghi chép về Uyển Nhi vào hộp cẩm.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, có thể thấy ngay bên dưới là nhiều tờ ghi chép khác.
Trùng hợp là, tờ nằm trên cùng lại ghi hai chữ ... Lăng Phong, còn lộ ra một đoạn không rõ nghĩa :
“Khả năng đặc biệt là dùng thần gây choáng, phục hồi thương thế.”
Bốn chữ “dùng thần gây choáng” đã bị gạch một đường, chì có “phục hồi thương thế” là nguyên vẹn, xem ra vừa được sửa lại.