Mật Thám Phong Vân

Chương 249: Q.2 - Chương 249: Nửa đêm thâu hương




Tối om om.

"Đây rồi."

Lăng Phong lúc này một thân trang phục đi đêm, trên mặt bịt khăn, rõ ràng là bộ dáng ăn trộm. Trong tay hắn đang có một cuộn tranh, chẳng lẽ là Bát Mỹ Đồ?

Hóa ra, lúc chiều Lâm Hàm Uẩn mãi không chịu trả Bát Mỹ Đồ khư khư đòi tiêu hủy. Mãi về sau, bằng sức chín trâu hai hổ, Lăng Phong mới khuyên được nàng ta không đốt, bù lại vẫn bị nàng ta đem làm của riêng, mang luôn về phòng.

Mấy huynh đệ Phong Vân bang quá buồn chán, tính tới tính lui đành mua rượu về nhâm nhi. Rượu ở Hà Đông cũng không tính nặng, Lăng Phong đối với tửu lượng của bản thân cũng có chút tự tin, không nghĩ đem so với Bạch Ngọc Đường, quả thực rất hoảng sợ. Không hổ dân miền bắc, Bạch Ngọc Đường uống liền tám bát, Lăng Phong mới đến bát thứ tư đã da đầu tê dại, tiếp tục uống khẳng định úp sấp.

Trà rượu no say, về phòng Cố lão vẫn không cho hắn ngủ, nhất quyết đòi trong đêm lấy lại Bát Mỹ Đồ. Lăng Phong chịu không nổi càu nhàu rút cục phải đóng vai ăn trộm, canh lúc Lâm Hàm Uẩn đi ngủ lẻn vào chôm.

Cũng may bà cô này phòng bị kém cỏi, Bát Mỹ Đồ để sẵn trên bàn tắt đèn đi ngủ. Xem ra không giống như lời Cố lão đoán, nàng ta không hẳn đã biết bí mật của Bát Mỹ Đồ, đơn giản chỉ vì không thích tranh xx mà thôi.

Vừa nhón tay lấy được Bát Mỹ Đồ, Lăng Phong liền phát hiện có ánh sáng ẩn hiện từ gian sau, còn đi kèm vài âm thanh róc rách.

Lăng Phong hít nhẹ một hơi, xác thực có hương vị nhàn nhạt. Rất nhẹ nhàng dễ chịu, như có như không, cũng có chút quen thuộc.

"Đừng nói là ... đang tắm nha." Lăng Phong nín thở.

"Xem hay không xem?" Lăng Phong bấm đốt ngón tay suy nghĩ.

Nếu là trước kia, dám cá Phong ca đã tung thần thức từ đầu. Chẳng qua dạo này bị Cố lão nhắc nhở đến mòn cả tai, kẻ thù giấu mặt gì đó, Lăng Phong cũng thu mình hẳn lại. Không phải lúc thập tử nhất sinh hắn sẽ không tung thần lực ra.

"Rình coi nữ nhân tắm rửa là thiếu đạo đức. Vậy đi, xem nháy mắt rồi đi, như vậy đạo đức cũng chỉ khuyết một chút, không đáng kể."

Lăng Phong ra quyết tâm, liền rón ra rón rén lại gần, cả người dính sát vào tường. Đến nơi, dùng một con mắt ngó vào xem, vừa thấy nhất thời con mắt mở to.

"A đù, quả nhiên ..."

Ở phía bên kia.

Một thân ảnh trông như một đóa hoa thủy tiên giữa hồ nước, tố khiết thanh nhã, siêu phàm thoát tục.

Mái tóc dài đen thùi mềm mại, phủ lên hai bờ vai thon thon gợi cảm. Chiếc cổ tế nhu cong cong, đầu vai nõn nà sáng bóng như tơ lụa.

Lại thấy, nàng kia nâng đôi bàn tay lên cao, bọt nước cứ thế lan theo da thịt chảy xuống, giống như dòng sữa lăn trên tơ lụa. Trong suốt, nhẵn nhụi, linh lung, làm cho người ta có một loại cảm xúc vô cùng kích thích, "ướt át" khó tả.

Cái này đem so với cái gì Bát Mỹ Đồ trong tay Lăng Phong, thật là vượt xa một vạn tám ngàn dặm. Lăng Phong kinh ngạc thất thố, sẵn rượu trong người vẫn chưa tan, huynh đệ phía dưới liền dựng thẳng, hô hấp cũng bất giác thô dần, hận không thể lập tức phi vào bồn nước chơi trò "tắm uyên ương" gì gì đó.

"Xem ra là Thanh Vân kia, có lẽ đợi Hàm Uẩn ngủ xong mới đi tắm muộn thế này. Xú nữ Lâm Hàm Uẩn nhất định không thể có làn da dáng người như này." Lăng Phong thầm đoán.

Thảo nào Tần Quyền lúc tối cứ săn săn đón đón cô gái này, không nghĩ thằng kia có mắt nhìn gái như vậy.

Tưởng chừng chỉ thêm chút nữa, đợi lúc nàng kia đứng lên thay đồ, Phong ca có thể chiêm ngưỡng trọn vẹn thân thể man diệu kia, thì ...

"Cạch."

"Đệch, gì đấy, không phải ông làm ..."

Oan uổng, rõ ràng Phong ca đã rất cẩn thận.

Còn chưa kịp hiểu rõ nguyên do, Lăng Phong đã cảm nhận một luồng sát khí vô cùng khủng bố đè lên người.

"Bỏ m*, bị phát hiện. Có điều ... làm sao sát khí lại mạnh như vậy?"

Kỳ thực, Lăng Phong rất muốn đứng lại giải bày một chút. Đại khái, dùng phong cách lãng tử, nói cái gì "tại hạ nửa đêm khó ngủ ra ngoài ngắm trăng. Vừa rồi không thấy, thực sự không thấy, cô cứ tiếp tục tắm rửa.” Hoặc là dùng phong cách quân tử, nói "cô nương, ta nhìn lén thân thể ngươi, ta sẽ phụ trách, sẽ chịu trách nhiệm".

Chỉ tiếc, đã nghe nữ nhân kia kêu to :

- A. Có tặc ...

Chuyện xấu rồi, Lăng Phong nhấc chân liền chạy, hắn cũng không ngốc ở lại chờ người ta bắt được. Nhìn trộm nữ nhân tắm rửa mà bị tóm, kết quả dùng đầu ngón chân cũng đoán được, không bị lột da cũng bị cạo lông.

Lăng Phong trong lòng nhưng thật ra cũng muốn ở lại phụ trách. Dáng người thế kia, nếu hàng đêm đều phụ trách "tắm uyên ương", quả là ...

Khả con m* nó tầng sát khí kinh hồn kia cứ bám theo không buông, đại ý ngươi cứ đi mà phụ trách, ta sẽ giúp ngươi chôn sống.

Trăng sáng vằng vặc, dưới mặt đất có một bóng đen lao đi.

"A-di-đà Phật. Hoàn hảo, không đuổi theo."

Lăng Phong thả chậm cước bộ, hít vào từng ngụm từng ngụm khí, trong lòng dần thả lỏng. Nói cũng phải, người kia đang tắm, chắc sẽ không cứ thế trần truồng mà đuổi theo đi.

Lúc Lăng Phong vừa lao ra khỏi phòng, tầng sát khí kia cũng đột ngột tiêu giảm không ít. Sức ép cỡ này, Lăng Phong có thể nói là lần thứ ba gặp phải. Lần đầu là khi Thần Cung Liễu Thanh Nghi thình lình uy hiếp hắn. Lần thứ hai là trong tâm cảnh, trong sát na Cố lão muốn nuốt thần lực của hắn.

Nói như vậy, trong phòng có kẻ thực lực ngang ngửa với Liễu Thanh Nghi và Cố lão?

Là ai?

Có điều ngẫm lại rõ oan uổng, quá oan uổng. Phong ca đã thấy được cái gì đâu? Mới chỉ nhìn mỗi vai lưng cổ mà thôi, liền số đo ba vòng còn chả rõ. Lại nói, cái âm thanh "cạch" kia là ai làm, chắc chắn không phải hắn. Đừng nói do con chuột chết dẫm nào đi ăn đêm làm ra. Xong chuyến này bình an, Phong ca thề không làm thịt hết chuột ở Thái Nguyên không được.

Chỉ là, còn chưa kịp thoải mái, hắn lại cảm giác có ai đó tiếp cận.

"Gì? Mặc xong đồ rồi, tiếp tục đuổi? Nhanh như vậy? Không phải chứ?" Lăng Phong hoảng hốt.

Lăng Phong ngoái đầu nhìn một cái, không khỏi mắt trợn trắng.

Một bóng người trên dưới trắng tinh, bộ pháp chập chờn, cười nhe răng lao về phía trước.

"Đệch m*, cô hồn? M* nó tháng 7 qua rồi cơ mà ..." Cả người Phong ca lông tóc dựng đứng.

Lăng Phong quay đầu muốn chạy, bỗng nghĩ đến gì đó, cả người khựng lại ...

"Ý, không đúng."

Phong ca liền Diêm Vương còn chửi cả vào mặt, nào có đạo lý sợ cô hồn?

Vừa rồi, chẳng phải có tiếng động sao? Không lẽ trong phòng ngoài Lăng Phong còn có thằng khác? Nghĩ đến đó Lăng Phong liền vỗ đầu. Quên mất, lúc chiều tuyển vào bang một tên chuyên hành nghề "hiếp dâm", nói không chừng chính là hắn.

- Dừng, ngươi là ... Lăng Phong?

- Bạch ... Ngọc Đường?

Lăng Phong suýt nữa rơi khỏi lan can, còn tưởng là ai, thảo nào cả người trắng toát như ma trơi. Phong ca vuót vuốt ngực, lẫm liệt phê bình :

- Thật sợ ngươi quá, đi thâu hương mà ăn mặc như đi hội.

- Cẩm Mao Thử ta quang minh chính đại, không như ngươi lén lén lút lút.

Bạch Ngọc Đường cũng không để Lăng Phong phản bác, liền đổi luôn đề tài :

- Lấy được chưa?

- Lấy cái gì được chưa? - Lăng Phong tỉnh bơ đáp.

- Đừng có giả vờ, Bát Mỹ Đồ. Ta còn không tin ngươi lại chủ ý vào phòng nữ nhân chỉ để xem lén.

- Vậy thì ngươi sai rồi. Ta chính là muốn xem lén đấy.

Nhìn bộ dáng nhởn nhơ của Lăng Phong, Bạch Ngọc Đường cũng không hỏi vặn nữa, chỉ liếc liếc vài cái rồi nói :

- Không nói thì thôi vậy. Có điều, không biết ngươi có cảm nhận giống ta hay không? Vừa rồi có kẻ nào đó ra tay, ép cho ta thở không thông.

- Có sao? - Lăng Phong ra vẻ ngạc nhiên.

- Không có vì sao ngươi lại chạy?

Lăng Phong trách móc :

- Còn không phải vì con chuột chết nhà ngươi gây tiếng động sao? Nếu không, ông đã có thể ngắm đủ ba vòng ...

Bạch Ngọc Đường gượng cười, thấp giọng nói :

- Lâm cô nương kia nhất định thân phận không đơn giản, ta đoán đi cùng cô ta có cao thủ hộ tống.

- Ta thấy, ngươi mới là không đơn giản. Rõ ràng đã tặng đồ cho ta, có lấy lại cũng là ta đi lấy, ngươi lẻn vào phòng làm gì? - Lăng Phong cười u ám.

Bạch Ngọc Đường chỉ phẩy tay nói qua loa :

- Ta thấy ngươi say như chết mới ra tay giúp mà thôi. Đồ đã tặng đi là tặng đi, Cẩm Mao Thử ta còn phải lăn lộn giang hồ nữa, không đến mức tệ hại như vậy. Mà thôi, Bạch mỗ cũng mệt rồi, hôm khác nói tiếp.

Dường như sợ bị Lăng Phong hỏi đến tận cùng, nói xong gã quay lưng đi thẳng.

Lăng Phong nheo mắt nhìn theo, trong lòng không khỏi dấy lên đủ loại nghi ngờ.

Ngay lúc hắn định quay đầu về phòng, Lăng Phong bỗng rùng mình một cái, một cảm giác kỳ quái lan tràn khắp thân thể.

...

Kinh thành Trường An, Thất Tú các.

Trong một căn phòng đầy màu tím, một nữ nhân áo vàng đang bế một đứa bé cuộn tròn trong khăn. Đôi mắt nàng ta long lanh không rời khỏi đứa trẻ, miệng cười nói :

- Đứa bé thật đáng yêu, muội nhìn mãi không thấy chán a, thích quá đi mất.

Từ bên trong tấm rèm, một giọng nói ấm áp vang lên :

- Muội thích thì sinh lấy một đứa là được ...

- Hì, muội cũng muốn nha. Chỉ là ... Tỷ đã đặt tên cho nó chưa vậy?

- Vân Nhi.

- Vân Nhi? Tên cũng thật đáng yêu. Tương lai Vân Nhi chắc chắn cũng là đại mỹ nữ rồi. Nhưng mà, làm sao tỷ lại đặt tên Vân Nhi vậy?

"..."

Nữ nhân kia chìm vào im lặng.

- Hay là có liên quan đến ...

- Quân Như. Ta nhắc muội lần cuối. Kể từ nay trở đi, không được nhắc đến kẻ kia, đặc biệt là trước mặt Vân Nhi.

Trong giọng nói kia có gì đó lãnh khốc, lại có gì đó căm hận.

- Tỷ tỷ, chúng ta có thể không nói. Nhưng đứa trẻ này lớn lên, chắc chắn sẽ thắc mắc. Đến lúc đó ...

Nữ nhân kia chỉ im lặng chốc lát, rút cục cất tiếng :

- Coi như đã chết.

Trác Quân Như lắc lắc đầu, đây không biết là lần thứ mấy câu chuyện dừng ở chỗ này.

Nàng cúi đầu nhìn đứa bé trong tay. Nó vừa được sinh ra mấy ngày trước, đôi mắt còn chưa mở hết, vô cùng mong manh đáng yêu.

Kỳ thực, Trác Quân Như xuất thân Tây Vực, cũng đoán ra chút ít.

Liễu Thanh Nghi không muốn nhắc tới người kia, có thể còn nhiều nguyên do. Nhưng một trong số đó, có lẽ vì nàng muốn bảo vệ con gái Vân Nhi.

Cung chủ không thể bị vấy bẩn, đó là quy tắc tối thượng của Thần Cung. Một khi Cung chủ vi phạm, ngôi vị Cung chủ sẽ bị tước là điều không tránh khỏi, đứa con của họ cũng sẽ chịu chung số phận. Còn kẻ khiến Cung chủ mang thai, sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ Thần Cung.

Thần Cung là thế lực bí mật nhất nhì võ lâm, nhờ vào y thuật cao minh còn hảo hữu cùng đủ loại siêu thế lực. Một khi Thần Cung có chuyện, chỉ e chưa có lời đã có người chạy đi làm trước. Bởi thế, nghe đến Thần Cung, ngay cả Thiếu Lâm Toàn Chân cũng vô cùng e ngại, cũng chỉ cỡ Ma Môn Ma Giáo siêu cấp thế lực mới dám sờ vào Thần Cung.

Nói ngắn gọn, đã bị Thần Cung truy, coi như chữ chết đã viết sẵn lên người, thậm chí chết rất thảm.

Tên kia, nếu không muốn chết, có lẽ chỉ còn một con đường. Nếu hắn có thể trước khi bị tóm trở thành cự đầu võ lâm, một tay che trời, đủ khả năng chống lại Thần Cung, nói không chừng có thể lật ngược quy tắc, biến không thể thành có thể.

Không biết chừng, chính Liễu Thanh Nghi cũng đang âm thầm chờ điều đó.

Chỉ là, hắn, liệu có thể không?

Nói lại, tên kia còn chả biết mình đã có con đầu lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.