Lăng Phong khinh thường là có lý do.
“Nhất Thanh đạo trưởng” Công Tôn Thắng, tuy có hơi bốc phét, nhưng ít nhất vừa gặp liền nhận ra Lăng Phong “không phải người thường”. Trong khi tên “tiên trưởng” này lại căn bản không mảy may nghi ngờ Lăng Phong, đạo hạnh chắc cũng chả đâu ra đâu.
Phía bên kia, tên đạo sĩ cũng đang suy tư. Tiên phong đạo cốt đã quen, nay bị thằng khác cười đểu một cái, lại còn tự tin như vậy, gã không khỏi tự kiểm điểm lại mình.
Nghĩ gi đó liền phẩy phất trần một cái, làm cái đạo hiệu, từ “bản tiên” hạ xuống “bần đạo” nói :
- Bần đạo Xuất Trần Tử, Thiên Sư ngũ đẳng, không biết vị đây là ...?
- Thiên Sư ngũ đẳng? Là vật gì?
Bạch Ngọc Đường là cái “wikipedia giang hồ”, lập tức nhỏ giọng :
- Còn nhớ tên Công Tôn Thắng bên cạnh Triều Lam không? Nếu ta không nhầm thì là Thiên Sư tứ đẳng đấy.
- Tên đấy?
Sực nhớ ra trong mình còn giữ “danh thiếp” của Thắng ca, Lăng Phong liền lục lọi cầm ra nhìn thoáng một cái.
Xuất Trần Tử nhìn thấy tấm thiếp nọ, lập tức đổi giọng :
- Nhà ngươi cũng quen biết Nhất Thanh sư huynh?
- Ngươi là sư đệ của hắn?
- Đều là Thiên Sư. Nhất Thanh cao hơn bần đạo nhất đẳng, gọi là sư huynh cho ... khách sáo thôi.
- Thú vị, thú vị!
Lăng Phong lập tức ngứa ngáy, nếu lại là “đồng môn” với tên Nhất Thanh kia, nói không chừng sắp phải đánh tên này một trận.
Thuận tiện nói một chút về “Thiên Sư”.
Dị giới này, Đạo giáo cũng khởi nguồn từ “Đạo Đức Kinh” của Lão Tử. Nhưng vị Lão Tử này, không sống ở thời Chiến Quốc, mà tận thái cổ Hoàng đế.
Cái này Lăng Phong đọc qua biên niên sử ở Mật Thám tự, vì thấy thời gian kỳ quái mà còn nhớ mang máng.
Lúc Lão Tử còn sống, Đạo giáo vẫn chưa thành hình. Mãi thời Đông Hán, có một dị nhân tên Trương Lăng, tổng kết Đạo Đức Kinh cùng nghi lễ cúng bái dân gian, cộng thêm vài thứ tư tưởng khác, lập ra tôn giáo mới. Lấy dân làm trọng, chuyên trị bệnh cứu người, trừ hại trong dân, đặc biệt là trừ tà đuổi ma. Giáo này ban đầu xưng Ngũ Đấu Mễ Giáo, vì giáo đồ vào giáo nhất định phải nộp lên năm đấu gạo.
Tương truyền, Trương Lăng từng thu phục được rất nhiều đại ma đầu, xưng thành Trương Thiên Sư. Cũng chính từ đó mà truyền thuyết “Thiên Sư thu thập 108 Đại ma đầu” lan truyền, càng về sau lại càng thần bí.
Đến cuối thời Hán, Ngũ Đấu Mễ giáo thanh thế lớn mạnh. Cái tên “Ngũ Đấu Mễ” quê mùa đã không còn thích hợp, liền phải đổi thành Thiên Sư Đạo, Trương Lăng được nâng lên thành sư tổ, che luôn cả Lão Tử. Hai chữ “Thiên Sư” đã ăn sâu vào tiềm thức dân chúng, không khác nào hai chữ “Hoàng Đế”. Đến nỗi hiện tại chỉ cần là đạo sĩ, không cần biết có phải là Thiên Sư đạo hay không, đều xưng là Thiên Sư.
Thật ra, Ngũ Đấu Mễ giáo đổi tên, không đơn thuần chỉ vì tên không đẹp, mà vì đạo lý cũng đã đổi. “Lấy dân làm trọng”, đã biến thành “lấy trời làm trọng”. Hoàng Đế là thiên tử, Thiên Sư chính là dựa vào triều đình thiên tử.
Đạo lý thay đổi, bản thân giáo đồ Ngũ Đấu Mễ lập tức sinh tranh chấp. Trong đó có một giáo đồ tên Trương Giác, hắn lấy “Thái Bình Kinh” truyền đạo, lập Thái Bình Đạo khởi nghĩa chống lại triều đình, thực chất phản đối Thiên Sư đạo. Đó cũng chính là khởi nghĩa Hoàng Cân - Trương Giác cuối thời Hán. Khởi nghĩa thất bại, Thái Bình đạo suy yếu, loạn Tam Quốc nổ ra.
Từ đó về sau, Thái Bình đạo bỏ đi cờ hiệu, thậm chí trà trộn trong Thiên Sư đạo. Bản thân Thiên Sư đạo cũng dần biến chất, đạo lý không rõ ràng. Rút cục không phân rõ được đâu là Thiên Sư lấy trời làm trọng, đâu là Thái Bình lấy dân làm trọng.
Dân gian căn bản không quan tâm nhiều như vậy, đều gọi tất cả đạo sĩ là Thiên Sư đạo.
Đến thời kỳ Minh triều Vĩnh Lạc, Chu Lệ giành ngôi Chu Xán, lấy lý do tà đạo mê hoặc chúng sinh, mạnh mẽ áp chế Thiên Sư đạo, tiện thể thanh trừ phe chống đối. Chỉ là, đạo đã truyền ngàn năm, còn vững hơn cả triều đình, không diệt dễ như vậy, chỉ tạm thời bị phân tán đi.
Lại trải qua mấy trăm năm, đến thời Tống, bởi khu vực tôn chỉ khác nhau, Thiên Sư đạo cũng chia ra không dưới mười tông phái.
Chẳng qua, phân tán thì phân tán, Thiên Sư các nơi vẫn giữ một ít quy củ chung từ xa xưa, ví dụ giai thoại về các ma đầu, cùng hệ thống “đẳng cấp” cho Thiên Sư.
Chính Nhất giáo Long Hổ sơn là tông lớn nhất của Thiên Sư đạo hiện tại, nghe nói giữ trọng trách trấn áp đại ma dưới Phục Ma tháp, cho nên đệ tử Long Hổ sơn như Công Tôn Thắng có đi lại giang hồ, các tông phái Thiên Sư đạo khác có đụng phải cũng xưng hô khách khí hơn chút ít, đại khái “sư huynh” này nọ.
Bạch Ngọc Đường vừa nhìn sang Tiêu Thiên Phóng, vừa hắng giọng :
- Cũng giống như Cái bang. Cái bang đệ tử quá đông, chia thành Ngũ Đại Lục Đại đệ tử. Thiên Sư đạo lịch sử lâu đời, cũng chia đệ tử thành “đẳng”. Ngươi có nhìn thấy mấy đồng tiền ở kia không?
Lăng Phong lúc này mới để ý, quả thật tên kia bên hông đeo lủng lẳng năm đồng tiền cũ kỹ. Lúc đầu hắn còn tưởng là mang ngọc bội.
- Ngoài ra, có thể nhìn đạo bào. Cái hình bát quái kia mà càng to, thì đẳng càng cao. Đạo sĩ tầm Ngũ đẳng trở lên, đạo hạnh cũng ít nhất chục năm, trừ tà diệt ma phải chục lần. Ngươi đừng khinh thường, đám này dân chúng gặp đều xưng tiên trưởng, thành tâm kính bái. So với hòa thượng chỉ có hơn không có kém.
- Hừ, nghiệp chướng, A-di-đà Phật. - Lăng Hổ lầm bầm.
- Hóa ra vậy! - Lăng Phong lại gật gù.
“Khó trách tên Công Tôn Thắng kia đạo bào hình bát quái chiếm quá nửa. Cảm phiền là bát cơm của người ta, càng to thì càng dễ lừa bà con, phải khoe ra nha.”
Nhìn thấy đám Lăng Phong chụm đầu to nhỏ, xem mình như không khí, Xuất Trần Tử mặc dù trong lòng có bực bội, nhưng vẫn cố làm ra một bộ không tranh chấp hồng trần.
Gã là một Thiên Sư, biết vài chuyện bí mật trong giới.
Năm nay là năm tối âm, sao chổi rơi xuống, chướng khí mù mịt, chính là điềm báo ma quỷ phục sinh. Nghe nói đã có lời sấm truyền “ma quỷ tự tại” ở phương nam.
Có điều, thế gian đã có tà ma, khắc có người tìm diệt. Võ lâm nhân sĩ đều là phường rảnh rỗi không có việc làm, chỉ trông cho tà ma ngoại đạo xuất hiện để còn đại hội võ lâm, thế thiên hành đạo, trong phim đều là như thế cả.
Xuất Trần Tử nhìn thấy phe đối phương có hòa thượng, lập tức nghĩ đến là cao thủ võ lâm. Chỉ e không dễ mà hồ lộng như dân chúng. Làm căng quá, bị đối phương lật mặt, về sau hết đường làm ăn thì hỏng. Vì vậy gã mới phải nhẫn nhịn cười cười. Gã đương nhiên không thể tưởng Lăng Phong lại là một vong hồn, càng không thể biết Thiên Diện là thứ gì.
Lúc này, ở phía Lăng Phong.
Sau vài lần nhận truyền âm, Lăng Phong cũng đại khái biết “tần số” của Thiên Diện. Chợt nhớ đến một vấn đề đau đầu, Lăng Phong liền tung ra một lượng thần lực vừa đủ, đánh bạo truyền âm :
“Alo, Tiểu Nguyệt tỷ. Đám đạo sĩ này rất nhạy cảm với vong hồn này nọ, có cách nào tránh để chúng phát hiện không?”
Đây là lần đầu Lăng Phong chủ động truyền âm, hắn còn không rõ cái mạng di động “truyền âm” này dùng thế nào.
Đợi một lúc ...
“Hừm, tu vi đủ cao, tự khắc không bị phát hiện.” Thiên Diện lạnh nhạt đáp lại.
Quả thực có hồi đáp? Xem ra đây là số di động của chị Diện, có gì lần sau lại gọi.
Lăng Phong nghĩ tiếp, Công Tôn Thắng là “tứ đẳng”, có thể nhận ra hắn có bất thường, trong khi tên kia “ngũ đẳng” lại không nhận ra. Nói vậy “tu vi vong hồn” của Lăng Phong đang nằm ở mức giữa tứ - ngũ đẳng của đám Thiên Sư đi.
“Giả dụ tu vi chưa đủ cao, còn cách nào khác?”
“Thu liễm.” Thiên Diện đáp gọn.
“Giống như tỷ lúc này sao? Vậy, thu liễm ... làm như thế nào?”
“Ngươi cứ chăm chỉ luyện thần, sẽ đến cảnh giới đó.”
Lăng Phong chưng hửng, nói vậy cũng như không.
Nói đến “thu liễm”, Lăng Phong lại từng tự thể nghiệm qua, chính là Kha lão cùng với đám Long tổ của Đại Tiếu, mặc dù còn chưa hoàn thiện. Nghe đâu đây là cảnh giới thuộc hàng cuối cùng trong luyện thần, nếu kết hợp với luyện thân đến “thuấn di”, sẽ tương đương với “tàng hình” trong truyền thuyết.
Lăng Phong đương nhiên rất muốn luyện thần. Đến hiện tại, công pháp Lăng Phong học hầm bà lằng rất nhiều, nhưng riêng thần pháp sau khi đột phá lên choáng thì vẫn dẫm chân tại chỗ. Phong ca còn đang hy vọng làm mật thám tốt một chút, may ra được Kha lão chỉ cho. Cái món thần pháp này, ngoài chợ đen căn bản không ai bán.
“Vậy, luyện thần ...”
Thiên Diện dường như đoán ra ý tứ Lăng Phong, truyền âm chặn trước :
“Cửu Âm chân khí, bổn tọa có thể chỉ cho ngươi, vì thứ đó là căn bản của vong chúng ta. Nhưng thần pháp của ngươi, bổn tọa vô phương. Mỗi vong khác nhau chính là ở thần lực. Nếu biết rõ thần của ngươi là cái nào, bổn tọa đã biết nguyên thần của ngươi là ai rồi.”
Lăng Phong gật gù, cũng nhận thấy kỳ quái.
Thiên Diện hình như ... dễ tính hơn trước, rất chịu khó trả lời. Hoặc giả dụ tràng diện này, nếu Thiên Diện trước đây, gặp Thần Y bị một đám phàm nhân vây quanh lắm chuyện như kia, nàng ta đã vung tay một cái “Phá Cốt Trảo” giết sạch từ lâu.
Phải chăng là vì đang bị thương, tâm tính mềm yếu hơn trước?
Rất tốt, mặc kệ là gì, xem ra công cuộc cảm hóa ma nữ của Phong ca có chút tiến triển.
Ngay lúc này ...
- A, tiên trưởng, tiên trưởng, lại có quỷ hại chết người rồi ...
Một tên nông dân hớt hải chạy đến kêu lớn.
Xuất Trần Tử trầm tĩnh hỏi :
- Chuyện xảy ra ở đâu?
- Một nhà mấy mạng, còn ngay dưới Thanh Vân quán của ngài.
- Vô Lượng Thiên Tôn!
Xuất Trần Tử nghe xong hô cái đạo hiệu, nhưng Lăng Phong tinh mắt để ý thấy tay gã lại hơi run run.
“Hừm, có cổ quái!”
Dù sao huynh đệ trong đoàn cũng hay đánh đấm bị thương, đúng là khuyết thiếu một đại phu có nghề. Bình thường đều tốn tiền thuốc thang băng bó không ít.
Trọng yếu là độc của mẫu thân. Mẫu thân đang mất tích, giả sử tìm được, thì vẫn còn một vấn đề khác.
Bà vẫn đang trúng độc.
Mặc dù Lăng Phong đã có phối phương thuốc giải của Phí Tiền, nhưng chính Phí Tiền cũng nói đến 6 phần không hiệu quả. Nay có một Tạ Phi Yến là truyền nhân của “Thần Y”, nếu có thể đem về, nói không chừng ...
Lăng Phong lập tức quyết ý, bằng mọi giá cứu Phi Yến ra khỏi chỗ này.
Liền nhân đó nói :
- Thế nào? Chẳng phải các ngươi nói cô bé là yêu tinh hại người sao? Bây giờ người đang đứng ở đây, án mạng vẫn xảy ra đó thôi?
- Ài, chỉ e nó dụ bản tiên ra đây, để đồng bạn kia hại người. - Xuất Trần Tử thản nhiên đáp.
Đúng lúc này, lại có một tên đạo đồng vừa chạy tới vừa la :
- Sư phụ, sư phụ, Thanh Vân quán xảy ra chuyện rồi ...
- Lại có chuyện gì? Làm sao mà hốt hoảng như vậy?
- Sư phụ, có người tới phá quán.
Xuất Trần Tử hai mắt trợn trắng, bộ dáng tiên trưởng mất sạch :
- Cái gì? Dám phá cả Thanh Vân quán? Là kẻ nào ăn gan hùm mật gấu?
Tên đạo đồng lắp bắp, nhìn nhìn xung quanh hạ giọng :
- Sư phụ, bọn họ cũng là ... Thiên Sư. Còn nói ... nói Thanh Vân quán chúng ta chứa chấp ...
- Được rồi.
Xuất Trấn Tử dường như cố ý chặn câu nói của tên đạo đồng lại, vờ nói to :
- Mau cùng ta trở về. Chắc là một đám mạo danh mà thôi!
Nói xong vội vàng rời đi.
Lăng Phong đang vuốt mũi mũi lấy làm kỳ, bỗng có tiếng Thiên Diện truyền âm sang :
“Mau theo hắn đến Thanh Vân quán.”
“Vì sao? Dù sao cũng là đạo quán, chỉ sợ có bùa chú trừ tà gì đó, đến tận nơi đối với chúng ta không tốt nha.” Lăng Phong không hiểu ra sao.
“Trên người hắn có tử khí.”
“Ồ? Có điều hắn ta trừ tà, trên người vương một chút tử khí thì sao?” Lăng Phong phân tích.
“Không đúng. Tử khí này là một đạo ấn ký theo dõi, tên đạo sĩ này chấp nhận để nó trên người. Nếu đám Thiên Sư khác tìm tới, Thanh Vân quán nhất định có vấn đề.”
“Ấn ký? Lại trò gì đây?” Lăng Phong bóp bóp trán.
Có điều, nếu nhân đây bắt được điểm yếu của tên đạo sĩ “Xuất cái gì rồi Tử” này, nói không chừng sẽ giải oan được cho Phi Yến.
Nghĩ vậy, Lăng Phong liền để mấy người Tần Quyền Bạch Ngọc Đường ở lại bảo hộ Phi Yến, còn hắn dẫn Tiêu Thiên Phóng Lăng Hổ và Thiên Diện đi theo Xuất Trần Tử.