Mật Thám Phong Vân

Chương 209: Q.2 - Chương 209: Thổ phỉ trên sông




Trời đêm mùa thu, lạnh và buồn bã.

Ánh trăng chiếu lên mặt sông, sóng nước lăn tăn. Lúc này, nhờ ánh trăng có thể thấy, từ phía đối diện con tàu, một chiếc thuyền nhỏ đang áp lại gần. Loáng thoáng đứng trên đầu thuyền chừng 20 người mặc đồ tối màu.

Trần chủ thuyền đã có mặt, gã dẫn hai ba tên thuyền phu bước cạnh đến mép thuyền, vừa nhìn cảnh kia đã rùng mình, cố nén căng thẳng chửi tục một câu :

- Má nó, xui xẻo ...

- Chủ thuyền, sao vậy?

Vài người cũng đã thức dậy, tò mò đi ra.

Trần chủ thuyền hít một hơi nói :

- Thổ phỉ ...

Cũng không đợi khách đi tàu nói gì thêm, gã đã phân phó :

- Nhị Cẩu, Tam Cẩu, ra sau thu thập đồ vật ...

Lăng Phong nghe đến đây đã biết đám này muốn chạy, hừ lạnh nói :

- Ngươi cứ thế bỏ tàu?

Trần chủ thuyền vẫn nghĩ Lăng Phong là tên ăn mày, gã định phớt lờ bỏ đi, nhưng vừa ngước đầu đã gặp 5 6 cặp mắt khác đang trừng trừng, gã đành cố giải thích :

- Hừ, ta còn lạ gì. Đám thổ phỉ này cùng lắm chỉ cướp tài vật, tàu lớn bọn chúng sẽ không lấy. Muốn vận hành tàu lớn ở đây, phải có giấy thông hành của quan phủ. Chúng nếu tùy tiện lấy tàu, coi như tự mình làm mục tiêu cho quan quân tìm đánh.

Đại Đao Quan Thắng là kẻ thẳng tính, nhờ Lăng Phong nhắc mới nhận ra đám này muốn chạy trước, nghiến răng nói :

- Trên tàu có vũ khí không? Đem ra phân chia cho mọi người đi.

Quan Thắng là kẻ giết người không ít, giọng nói lại tràn ngập uy hiếp, Trần chủ thuyền bị dọa cho mắt không dám nhìn thẳng, run giọng nói :

- Đây là tàu ... chở khách, làm sao ... giấu vũ khí?

Quan Thắng cười lạnh :

- Vậy các ngươi cũng đừng hòng đi đâu, ở đó chờ chết luôn là vừa.

Lăng Phong thầm khinh bỉ theo.

Đây là vùng giáp ranh hai đạo, lại đang thời buổi loạn lạc, cả một cái tàu lớn không có vũ khí gì, nói ra có người tin mới lạ.

Nói lại, chiến tranh đang diễn ra, gì chứ riêng vũ khí và lương thực là hai món buôn lậu lời nhất. Đường thủy còn dễ lọt hơn cả đường bộ, Lăng Phong không tin đám này chỉ thật thà "chở khách" kiếm sống.

Trần chủ thuyền biết lần này khó lòng chạy trước, gã lại hít một hơi, vung tay nói :

- Nhị Cẩu, Tam Cẩu, đi lấy đao, liều mạng ...

Trong khoang tàu, đám khách nhân có lẽ đều đã biết tin, bắt đầu ồn ào hẳn lên, chưa gì đã có tiếng mắng chửi, thậm chí cả tiếng khóc.

Lăng Phong đi lại gần mép tàu, mắt nhìn về phía con thuyền đang lại gần.

- Ngươi không sợ à? - Là giọng Cố lão điên.

Gió thu mát rượi thổi vào người, Lăng Phong cũng đột nhiên mỉm cười. Hắn chẳng cảm thấy lo lắng gì, ngược lại còn hưng phấn hơn. Đối phương ước tính 20 30 người, Lăng Phong thầm nghĩ có khi chỉ riêng Đại Đao cũng đủ cân hết. Giả như có chuyện ngoài ý đi nữa, Lăng Phong vẫn tự tin mình sẽ không có chuyện gì. Hắn vừa suýt chết tỉnh lại, đối với cái chết không còn quá xa lạ hay sợ hãi.

- Thúc thúc, có chuyện gì vậy?

Lần này là giọng một bé gái.

Lăng Phong quay lại, chỉ thấy một cô bé đang đứng ở chỗ Đại Đao, đi ra theo còn có vài tên thanh niên mặc đồ xám. Lăng Phong định không để ý, nhưng vừa liếc qua một lượt thì miệng không khỏi nhếch lên.

"Ồ? Nếu cô bé này ở đây, vậy mỹ phụ kia chắc đang ở gian trong sao? Hàhà, lại có cái để nhìn lén rồi."

Tiểu cô nương kia chính là Văn Như Ý, con gái của Thành Bích phu nhân. Đám thanh niên kia Lăng Phong cũng nhận ra không ít, đều là người quen. Có cả A Tam - đồng nghiệp một thời của Lăng Phong ở Nam phủ. Lăng Phong cũng không biết tên thật kẻ này, lúc đó tất cả đều chỉ đánh số để gọi tên nhau.

Đại Đao có mặt, vậy cô bé này có mặt cũng không có gì lạ, không biết chừng Thành Bích phu nhân cũng có mặt.

Rất tiếc, Lăng Phong không hề biết chuyện Thành Bích bị Mộc Hàm Yên và Thiên Nhẫn Hộ giáo sứ khống chế, đến nay tung tích không rõ. Còn cả chuyện Đại Đao phải bất chấp hiểm nguy mới cứu Văn Như Ý ra. Đám A Tam này tụ hội với Đại Đao ra sao, Lăng Phong càng không thể biết.

Đúng lúc này ...

"Ầm"

Chiếc thuyền thổ phỉ đâm thẳng vào mạn trái, cả con tàu chở khách nghiêng ngả, kèm theo đó còn có một chuỗi âm thanh.

"Viu"

- Ááá ...

Trên boong tàu, một gã thuyền phu đã nằm vật ra ngay lập tức bất tỉnh, đầu vai gã máu đang rỉ ra, hình như có màu đen, xem ra đã trúng ám khí của kẻ địch. Tiếng la cũng không phải của gã, mà của vài tên nhát chết đang run rẩy sau lưng Lăng Phong.

Thổ phỉ bắt đầu nhảy lên tàu, cũng đồng thời ra tay.

"Viu viu"

"Keng keng"

Lại có ám khí, lần này may có Đại Đao vung đao cản lại được.

Đại Đao cầm đao trong tay, lưỡi đao chống lên boong tàu. Lăng Phong không được chứng kiến màn bổ đao nứt đá của Quan Thắng, không biết cây đao này bộ dáng ra sao, nhưng hắn cũng dư sức đoán ra là bảo đao, bởi tuy vẫn còn lớp vải bọc quấn lấy phần lưỡi, nhưng sát khí tỏa ra từ nó vô cùng nặng nề.

"Ùm ùm"

Gần như ngay lập tức, phía sau có người nhảy xuống sông tìm đường sống. Lăng Phong chỉ biết lầu đầu.

Đại Đao quay đầu lại quát lớn :

- Các ngươi cũng đừng có ngu xuẩn mà nhảy như chúng. Sông này rất rộng, nước sông ban đêm đang rất lạnh lẽo, các ngươi dù bơi giỏi cỡ nào cũng chết chắc mà thôi. Muốn sống thì hợp sức lại. Người già nữ nhân trẻ em vào trong khoang hết, còn lại đã là nam tử hán thì ở lại đây hết cho ta.

- Đúng, đúng. - Trần chủ thuyền gật gù, lão là người hiểu rõ nhất điều này, nếu không đã nhảy từ lâu, còn không ngu đứng chôn chân ở đây.

Đại Đao quả nhiên phong phạm đại tướng, đám người phía sau không quen không biết cũng lục đục nghe lời gã.

Đại Đao lại nhìn Văn Như Ý, nói :

- Tiểu thư, đi vào trong đi. A Tam, bảo vệ cho tiểu thư.

Tiểu cô nương ngoan ngoãn gật đầu.

Tên thuyền phu lúc chiều châm chọc Lăng Phong, lúc này quay đầu nói móc :

- Này ăn mày, còn không vào trong với hài tử nữ nhân đi? Đừng ở đây cản chân cản tay ca ca, haha.

Nụ cười của gã rất yếu ớt.

Lăng Phong chỉ nhếch mép đáp trả, với sự tinh ý của hắn, thừa sức nhận ra tên kia đang run rẩy kịch liệt. Cũng khá khen cho tên này, còn chút dũng khí đi khích bác Lăng Phong, xem như gã đang tự an ủi mình, lấy lại tinh thần.

Tên thuyền phu còn chưa kịp ra oai lần hai, Đại Đao đã liếc Lăng Phong nói :

- Ngươi cũng có chút bản lĩnh, cũng không nên chỉ đứng đó xem.

- Ta? Đám kia Đao huynh chém một đao là rơi sông cả 20 thằng, còn chỗ cho đệ mới lạ đó. - Lăng Phong vuốt mũi cười cười, tự nhiên hắn thấy rất "vinh hạnh".

- Hừ, đừng khinh thường. Nếu chúng quả thật yếu như vậy, ta đã xông ra rồi, còn đứng đây nói nhảm lắm như vậy?

Cố lão điên cũng trầm giọng nói nhỏ :

- Mấy tên thổ phỉ kia, không đơn giản.

Lăng Phong dừng nụ cười lại, bắt đầu nghiêm túc.

Tên thuyền phu bên cạnh há mồm im bặt, mắt không dám tin. Tự dưng vị "đại hiệp cầm đao" lại đi yêu cầu hợp tác với tên "ăn mày yếu ớt", chuyện gì đang xảy ra? Dạo này ăn mày có giá như vậy?

Lúc này, một giọng nói thô lỗ vang lên từ đầu tàu :

- Trên tàu nghe đây, chúng ta chỉ cần tiền tài, không cần người. Dĩ nhiên tên nào thấy chán sống, ông đây cũng không cản.

Đám thổ phỉ dần xuất hiện đầy đủ, trang phục thuần một màu đen, tất cả đều che mặt.

Phía sau Lăng Phong, đám "nam tử hán" chỉ mới nhìn thấy cảnh kia đều vô thức lùi lại, chỉ còn đúng ba người Đại Đao, Lăng Phong và Cố lão điên đứng ở tuyến đầu.

"Ủa?" Lăng Phong bỗng phát hiện một điều rất kỳ lạ.

Tên trùm thổ phỉ kia vừa rồi nhìn lướt qua chỗ mấy người Lăng Phong, nhưng có một khoảnh khắc vô cùng ngắn, có lẽ chỉ trong một cái nháy mắt, ánh mắt của gã không phải uy hiếp, không phải khát máu, cũng không phải thèm thuồng, mà là ... lo lắng. Giống như gã ta đang tìm một thứ gì đó rất quý trọng trên tàu.

"Hay mình đói bụng hoa mắt?" Lăng Phong lắc lắc đầu, dù hắn lâu nay vẫn rất tin tưởng vào khả năng quan sát của mình.

Cố lão đột nhiên buột miệng :

- Dịch dung.

Lăng Phong quay đầu lại :

- Cái gì dịch dung?

- Bên trong khoang thuyền, có người đang dịch dung, ta cứ ngờ ngợ, mãi mới nghĩ ra.

Lăng Phong đến chán với lão già này, thảo nào từ lúc đến giờ lão ta chả nói gì nhiều, khác hẳn mọi khi. Hóa ra lão ta đang nghĩ chuyện tận đẩu tận đâu.

Nhớ đến mấy chi tiết "dịch dung" trong phim chưởng kiếp trước, Lăng Phong phán bừa :

- Dịch dung kiểu gì? Dùng một lớp da giả đắp lên mặt?

- Không phải. - Cố lão lắc đầu.

- Vậy chứ là gì?

- Hừm, từ từ để ta xem ...

"Ài, lão này lại bốc phét rồi." Lăng Phong che mặt, rõ mất thời gian.

- ... Cứ theo độ minh mẫn của lão tổ tông mà đoán, hình như dùng thần lực.

- Lại thần lực? - Lăng Phong nửa tin nửa ngờ.

Hồi trước Lăng Phong khá tự mãn với thần lực của mình, cứ nghĩ ta đây độc nhất thiên hạ, gần đây càng ngày càng mất hy vọng, cứ đi một ngày lại đụng một cao thủ luyện thần, trong khi bản thân thì cứ dậm chân tại chỗ.

Thật không biết thằng nào tuyên truyền bậy, làm Phong ca cứ nghĩ xuyên không là phải lên level ầm ầm, đi một ngày đánh chết một boss. "Phi Long Sát thủ" Lăng Phong đây, hai năm trời toàn bị boss đánh, đến khổ.

- Ngươi cũng biết vợ ngươi tuy mặt mày cháy đen ...

- Khoan, vợ nào của ta bị cháy đen? Vớ vẩn. - Lăng Phong mặt mày xám xịt.

- Hềhề. - Cố lão cười cười rồi lại nghiêm túc - ... Vợ ngươi dùng thần lực để hóa trang, nhưng chỉ thi triển được trong thời gian ngắn, hơn nữa rất bị động. Còn cô gái trước mặt này lại có thể tự do thoải mái mà dùng. Ta thật không nghĩ, qua 600 năm luyện thần lại đến mức độ này, hậu sinh khả úy a ...

Đang nói dở, Cố lão bỗng nhíu mày :

- Ý, không đúng ...

Lăng Phong thở dài :

- Lại "từ từ để ta xem" à?

- Ngươi chưa nghe câu già thì lẩm cẩm sao? - Cố lão tỉnh bơ.

"V*, vừa rồi còn cái gì minh mẫn." Lăng Phong lại che mặt. Lão già này sống lâu da mặt siêu dày, lật mặt như đi vệ sinh, câu trước câu sau đá nhau bôm bốp.

Không có thời gian cho hai người tán gẫu, hai bên đã bắt đầu động thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.