Mật Thám Thiếu Niên

Chương 10: Chương 10: Lại trong mê cục




Trong bóng đêm khôn cùng, Tiêu Nặc cùng Phong Thần Hi cứ như vậy đối diện bất thanh sắc, lát sau, Tiêu Nặc là người đầu tiên miễn cưỡng cười thành tiếng, rồi nói: “Đi thôi.”

Phong Thần Hi cũng không hỏi, đi theo bước chân hắn.

Gió đêm thổi thổi, men hồ mà đi, bất giác thấy trong hồ sóng nước lưu động, sen tàn rung rinh, ven hồ sương mù ảo diệu, trúc ảnh loang lổ, cách đó không xa hình như có đình đài lâu các, loáng thoáng nhìn không thực, ngay cả Tiêu Nặc đi ở phía trước, cũng phảng phất như dung nhập vào trong bóng đêm đen mực này.

Người đời đều nói Tiêu gia tam thiếu gia ngây thơ đơn thuần, là đứa trẻ vĩnh viễn không lớn. Có điều Phong Thần Hi lại phát hiện, chỉ cần hắn quay lưng lại, không để cho người ta nhìn thấy vẻ mặt hồn nhiên tươi cười thường trực của hắn, cảm giác này liền hoàn toàn thay đổi, giống như hồn nhiên chỉ là nụ cười của hắn, còn riêng chính bản thân hắn thì... Đương nhiên, cũng có khả năng đây hết thảy chỉ là do nàng tưởng tượng, ở trong tình huống không bình thường người ta hay suy nghĩ quá nhiều đi.

Lúc này, Tiêu Nặc đã dừng bước, chỉ vào một khối đá lớn nói: “Chúng ta ngồi một lát đi.”

Tảng đá cạnh hồ, ánh trăng từ nước chiếu rọi mặt hắn, trên mặt không nét cười, nếu như ở trong bóng đêm dùng đao tước đi vẻ bầu bĩnh của gương mặt sẽ phác họa nên đường nét cương nghị.

Ba huynh đệ bọn họ tuy rằng tính cách khác biệt dị thường, lại có một điểm giống nhau, đều là kế thừa dung mạo tuyệt mĩ của Tiêu Tả cùng Cung Phỉ Thúy.

Phong Thần Hi trên đá ngồi tĩnh tại, trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi có tâm sự?”

Tiêu Nặc lắc đầu, nói: “Đệ chỉ là cảm thấy có một chuyện rất kỳ quái.”

Phong Thần Hi lập tức hỏi: “Chuyện gì?”

Tiêu Nặc lại không nói, sau một lúc lâu nhìn mặt hồ mới nói: “Tỷ tỷ, tỷ có biết chuyện giữa sư phụ tỷ với cha mẹ đệ không?”

Hắn đột nhiên nhắc tới chuyện xưa ba mươi năm trước, Phong Thần Hi mặc dù có chút kinh ngạc, lại cũng hồi đáp: “Biết một ít.”

“Một ít là bao nhiêu?”

“Đại khái sáu, bảy phần gì đó. Sư phụ ta... không phải là người hay nhắc lại chuyện cũ.”

Tiêu Nặc nói: “Đệ biết toàn bộ.” Hắn quay đầu nhìn về phía nàng, “Để đệ nói cho tỷ nghe.”

Phong Thần Hi giật mình, hắn nói là “Để đệ nói cho tỷ nghe”, mà không phải là “Để đệ nói cho tỷ nghe ha?”... Hiển nhiên, hắn cũng không thèm để ý nàng muốn nghe hay không.

Vì thế Tiêu Nặc theo ba mươi năm trước Lạc Dương bắt đầu mở rộng châu báu kể lên, đem đoạn chuyện cũ kia êm tai nói ra hết, thậm chí bao gồm một vài tiểu tiết, một đám tên từ trong miệng hắn thốt ra, có cái Phong Thần Hi thật xa lạ, tỷ như Long Vương; có cái Phong Thần Hi lại rất quen thuộc, tỷ như Bách Lí Thần Phong... Thời gian chậm rãi chảy xuôi, lúc mặt trăng đã lên đỉnh đầu, hắn rốt cục vạch trần xong đoạn chuyện cũ phủ đầy bụi về chiếc khăn che mặt thần bí kia cho nàng.

Phong Thần Hi hoàn toàn bị câu chuyện xưa kỳ diệu kỳ dị kỳ lạ này làm rung động, rốt cục cũng hiểu được thâm ý trong lời sư phụ thì thào lúc say “Đã sinh Phong, sao còn sinh Tiêu”... Sư phụ, nàng thật sự là cảm thấy đáng buồn đáng tiếc cho sư phụ khả kính a!

Ánh mắt dịu xuống, lại dài thật dài thở một hơi, Phong Thần Hi quay đầu nhìn về phía Tiêu Nặc, nói: “Được rồi, hiện tại ngươi có thể nói ra điều ngươi thật sự muốn nói.”

Hắn cũng không phải đột nhiên hứng chí lên mới nói cho nàng câu chuyện xưa này, nàng tin chắc là thế.

Tiêu Nặc cười cười, nói: “Đệ chính là muốn nói, mẹ đệ, với cả cha đệ, đến nay đều chưa từng quên sư phụ tỷ. Mà sư phụ tỷ, cũng nhất định quên không được bọn họ.”

Phong Thần Hi thừa nhận, bất luận ai năm xưa đã từng trải qua chuyện đó, đều sẽ không thể nào quên được mỗi người trong câu chuyện.

“Đệ nghĩ lúc mẹ đệ thấy tỷ, trong lòng nhất định rất cao hứng. Dù sao sư phụ tỷ là người đã cùng mẹ lớn lên từ nhỏ.”

Phong Thần Hi nhớ tới ngày ấy ở trong Hiên có trúc có thịt xem ánh mắt của Cung Phỉ Thúy, gật đầu nói: “Hẳn là như vậy.”

“Mà cha đệ thì...” Tiêu Nặc cười nói, “Theo đệ được biết, chỉ cần là mẹ đệ để ý, cha đều sẽ lưu tâm, huống chi cha luôn luôn nói với bọn đệ, sư phụ tỷ là người con gái quyết đoán nhất đặc biệt nhất mà cả đời cha từng gặp. Cho nên, đệ nghĩ cha cũng có khả năng thực sự thích tỷ.”

Phong Thần Hi có chút không được tự nhiên ngoảnh mặt đi, nói: “Ngươi cuối cùng là muốn nói cái gì thế hả?”

Khẩu khí của nàng không được ổn lắm, mà Tiêu Nặc lại hồn nhiên không thèm để ý, thản nhiên nói: “Về tình, tỷ là đồ đệ cố nhân; về lý, tỷ là khách ở xa tới. Bất luận là về tình hay lý, cha đệ cũng không nên đối xử sơ xuất với tỷ như vậy, thậm chí đã quên bảo đại ca nhớ tận tình tiếp đãi tỷ thật tốt.”

Phong Thần Hi trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ quái vô duyên cớ, há miệng nói lại: “Vậy còn ngươi? Ngươi là con của ông ấy, ông ấy một câu cũng đâu có nhắc gì tới ngươi.”

Tiêu Nặc không oán giận, mà còn cười nói: “Đúng vậy, cha đệ cũng thật bất công, phải vậy không?”

Xem hắn như vậy, Phong Thần Hi tự nhiên thấy ngượng ngùng, miễn cưỡng cười nói: “Nói vậy cũng không phải, có thể cha ngươi chính là đều đem tâm tư đặt trên người mẹ ngươi, cho nên mới bỏ quên những người khác.”

“Ưm, nhất định là như vậy.” Tiêu Nặc kết thúc bằng cái gật đầu, “Nếu muốn thì ngay cả có nhị ca trở thành tội phạm giết người, cha cũng không quan tâm đâu.”

Phong Thần Hi lại lần nữa ngớ ra, tuy rằng lời nói của hắn là tán thành suy nghĩ của nàng, nhưng lại khiến nàng cảm giác không hề đơn giản vậy, hơn nữa... Hơn nữa tựa như vừa rồi theo lời hắn nói: một bên là đồ đệ cố nhân từ xa đến, một bên là tiểu nhi tử bị thiểu trí lúc nào cũng cần người chăm lo, hơn nữa chưa kể đứa con thứ hai đang phải gánh huyết án, Tiêu Tả làm sao có thể cứ như vậy tất cả đều mặc kệ?

“Cha đệ là người như thế đấy!” Tiêu Nặc bĩu môi nói, “Chỉ cần cha đệ thích, khắp thiên hạ chuyện phiền toái nhất có tới cũng không làm khó được cha đệ. Cha đệ mà muốn buông tay, chớ nói mẹ đệ bị bệnh, cho dù không bệnh, cha cũng sẽ tìm cớ trốn đi khỏi...”

Phong Thần Hi hồ nghi nói: “Có điều, việc này không phải là nhỏ, làm không tốt nhị ca ngươi phải đền mạng đấy, cha ngươi cũng không sợ sao?”

Tiêu Nặc trầm mặc một lát, trên mặt hiện lên biểu tình tựa tiếu phi tiếu, nói: “Sợ cái gì? Cha đệ biết chỉ cần mình vẩy tay, tự nhiên sẽ có người...”

Không biết vì sao, hắn không đem lời nói cho hết đã đứng dậy, nháy mắt nói: “Đệ đói bụng rồi, tỷ có đói bụng không?”

Đói bụng? Phong Thần Hi trừng mắt nhìn hắn, đúng là không thể hiểu nổi, vừa rồi kẻ nói không có khẩu vị là hắn, hiện tại nói đói bụng cũng là hắn. Cái tên Tiêu Nặc này, đến tột cùng là biến hóa thế nào a!

Quy mô Tiêu phủ vô cùng lớn, do các khoảng sân lớn nhỏ khác nhau tạo thành. Theo cửa lớn tiến vào, bắt đầu từ phòng trước, tới phòng sau, hai bên cánh đối xứng có sương phòng. Phòng trước chủ yếu là kiến trúc, toàn bộ những người đứng đầu là ở đây, sau hai cánh sương phòng là sân rộng. Trái phải là xưởng, kho hàng và nơi ở kẻ hầu người hạ; chính diện hành lang dài đằng sau là sân khấu kịch, còn hậu diện là hoa viên. Mà phòng bếp, nằm ngay tại trong sân nhỏ sau hoa viên.

Đã qua giữa khuya, theo lý thuyết mọi người hầu đều đã đi nghỉ, vậy mà trong phòng bếp lại vẫn còn sáng đèn.

Thấy ánh nến tràn ra từ cửa sổ, trong mắt Tiêu Nặc giống như xẹt qua tia cười, một phen nắm chặt lấy tay Phong Thần Hi, nói: “Nhanh lên chút...”

Lời còn chưa dứt, tay đã bị Phong Thần Hi dùng sức dứt ra. Hắn không khỏi ngạc nhiên, quay đầu nói: “Sao vậy?”

“Ta...” Phong Thần Hi nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng hạ lông mi xuống, nói, “Không có việc gì.”

Nói xong nhịn không được đối bản thân nhíu mày, nàng thế là làm sao? Từ hồi quen biết tới nay, không biết hắn đã kéo qua tay nàng bao nhiêu lần, nàng luôn luôn xem hắn là tiểu hài tử, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới có gì không hợp tình. Có điều, vừa rồi hắn đột nhiên bắt lấy tay nàng, nàng lại tâm loạn một trận, là vì tay hắn rất ấm áp, hay là bàn tay hắn quá to lớn? Nàng không biết... Có lẽ, nàng chính là ý thức được: hắn, đã không còn là hài tử nữa.

“Tỷ tỷ?” Thấy nàng tự nhiên đứng ngây ngốc, Tiêu Nặc nhịn không được vươn tay đến trước mắt nàng quơ quơ, “Tỷ rốt cuộc bị làm sao a?”

Phong Thần Hi kinh ngạc ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt hắn dưới ánh trăng trong suốt sáng ngời, như nước xanh sâu thẳm, nhìn thấy cả bóng người, trong lòng không khỏi nhảy dựng, vội lấy lại bình tĩnh, nói: “Ta không sao, ngươi không phải đói bụng? Kia là phòng bếp phải không?”

“Đúng vậy, chúng ta nhanh đi tìm gì đó ăn đi!”

Tiêu Nặc e đã thật sự đói bụng, cơ hồ lẳng lặng chạy chậm lẻn đến phòng bếp, đẩy cửa, đến xem cũng chưa kịp xem, đã kêu lên: “Du Lê tỷ tỷ!”

Phong Thần Hi vừa nhìn vào, đứng cạnh bục bếp, chẳng phải chính là hồng y thị nữ Du Lê gặp ở ngoài cửa phòng Tiêu Tiệm kia à... Tiêu Nặc này, ánh mắt cũng quá tinh nhanh đi?

Du Lê trên tay đang cầm cái sàng, mặt trên là mấy viên sủi cảo sắp xếp chỉnh tề, xem ra đang chờ nước sôi, gặp Tiêu Nặc tiến vào, mới đầu cả kinh, lập tức cả cười: “Tam thiếu, cơm chiều chưa ăn, giờ chắc đói bụng rồi?”

“Đúng đó.” Tiêu Nặc lảo đảo đi vào phòng bếp, “Nhị ca cũng không ăn cơm chiều, đệ đoán nhất định Du Lê tỷ tỷ sẽ tới đây làm bữa đêm cho huynh ấy, hì hì.”

Du Lê quay đầu cười nói: “Cho nên cậu mới tới đây, phải vậy không?”

Tiêu Nặc đắc ý dào dạt nói: “Đương nhiên. Ai chẳng biết tay nghề Du Lê tỷ tỷ so với đầu bếp nhất phẩm ở kinh thành chỉ hơn không kém.” Đột nhiên nhãn tình sáng lên, nhìn chằm chằm hộp thức ăn ba tầng đặt ở trên bàn con, nói: “Du Lê tỷ tỷ, trong này là cái gì?”

Nói xong, liền tiến lên mở hộp.

Du Lê biến sắc, vội la lên: “Tam thiếu, cậu chớ động đến cái kia...”

“Oa!” Tiêu Nặc mạnh mẽ hét to một tiếng, hóa ra hộp thức ăn đã bị hắn mở ra.

Mà thứ làm hắn kêu sợ hãi, bất quá chỉ là một mâm chân giò.

“Chân giò thạch anh Giang Tô!” Nước miếng Tiêu Nặc dường như đều nhỏ xuống cả, “Món đệ thích ăn nhất!”

“Tam thiếu...”

Tiêu Nặc lại mở ra tầng thứ hai của hộp thức ăn, lần này hắn không hét lên, mà là than dài một tiếng, nói: “Vịt hồ lô, trong các món ăn ngon đệ thích nhất chính là vịt hồ lô này...”

Trong tiếng thở dài, hắn lại mở ra tầng thứ ba, trong không khí chợt tỏa ra một chút mùi vị mê người.

Tiêu Nặc mặt không biểu tình nhìn chằm chằm hộp thức ăn, nói: “À, hóa ra là canh bí đao. Nói thực ra, đệ không thích đồ ăn Quảng Đông... Du Lê tỷ tỷ?”

“Gì chứ?” Du Lê cảnh giác theo dõi hắn.

Tiêu Nặc hít một hơi sâu thật sâu, đột nhiên gục mặt xuống một phát, nói: “Đệ không xong rồi, tỷ để cho đệ ăn một ngụm đi, chỉ ăn một ngụm thôi được không?”

“Không được!” Du Lê xông lên trước, ba chân bốn cẳng chộp lấy hộp thức ăn, ngữ khí đông cứng cự tuyệt nói, “Một ngụm cũng không được! Đây là để cho nhị thiếu gia, ai cũng không thể động tới!”

Nói xong, nhìn Tiêu Nặc mặt đầy ủy khuất, lại mềm giọng dỗ dành nói: “Nước cũng sắp sôi, tam thiếu cậu ráng nhịn một chút, lát ta nấu sủi cảo cho cậu ăn.”

Tiêu Nặc dùng ánh mắt ẩn chứa nỗi hận nhìn nàng, buồn bã nói: “Tỷ làm cho nhị ca nhiều thức ăn ngon như vậy, mà chỉ cho đệ ăn sủi cảo thôi sao?”

Đột nhiên quét miệng một cái, cư nhiên phát điên lên, hô to “Đệ không ăn đệ không ăn” rồi chạy ra cửa.

Phong Thần Hi cùng Du Lê đồng thời giật mình ở đương trường, nửa ngày mới hồi phục lại, nàng hướng Du Lê cười cười, lắc đầu đuổi theo.

Vừa ra khỏi cửa, màn đen bao phủ, chẳng thấy bóng dáng Tiêu Nặc đâu, không khỏi lại một hồi lắc đầu, cúi mặt đi ra tiểu viện, đột thấy trước mắt nhoáng lên một bóng người, ngẩng đầu liền thấy, chính là Tiêu Nặc, tức thì nở nụ cười: “Hóa ra ngươi vẫn chưa bị Du Lê tức chết?”

“Thiếu chút nữa thôi.” Tiêu Nặc phụng phịu nói, “Kia đều là những món đệ thích nhất, hừ!”

Phong Thần Hi cố ý chọc giận hắn, nói: “Đó là người ta làm cho ý trung nhân ăn, nếu là ta, cũng không cho ngươi.”

Tiêu Nặc nheo mắt liếc nàng nói: “Tỷ biết nấu cơm à? Đệ thật không dám tin tưởng... Lại nói, không cho đệ ăn đệ cứ ăn thì đã làm sao? Tỷ xem đây là cái gì——” hắn thần thần bí bí mở bàn tay ra.

Phong Thần Hi tập trung nhìn vào, suýt chút cười to thành tiếng——trong lòng bàn tay Tiêu Nặc, nằm nguyên một mẩu da vịt.

“Trời ạ!” Nàng tuy gắng sức nén cười, có điều ý cười vẫn là tự bên môi phát ra, “Ngươi muốn trộm cũng trộm một mẩu lớn một chút nha, cái này đủ làm gì chứ?”

“Làm đầy bụng tất nhiên là không đủ, bất quá...” Tiêu Nặc khoan thai nói, “Để làm thứ khác, vậy là đủ rồi.”

Phong Thần Hi nghe trong lời nói của hắn có cớ sự, bất giác thu nụ cười lại, nói: “Ngươi có ý tứ gì?”

Tiêu Nặc mở tay nàng ra, đem da vịt đặt vào lòng bàn tay nàng, thực sự nghiêm cẩn nói: “Tỷ tỷ, mẩu da vịt này so với trong tưởng tượng của tỷ trân quý hơn nhiều, hiện tại đệ lấy nó tặng cho tỷ, tỷ cần phải dùng thứ gì đó để trao đổi a.”

“Dùng cái gì?”

“Một lời giải.”

Phong Thần Hi khóa mi: “Lời giải gì cơ?”

Tiêu Nặc gắt gao nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi nói: “Lời giải cho việc làm thế nào nhị ca đệ ăn phải hàn phục tán.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.