Mạt Thế Cam Đường

Chương 1: Chương 1: Trùng Sinh




Xung quanh âm thanh ầm ĩ, bóng người lay động, đầu óc Cam Đường tỉnh tỉnh mê mê, chẳng thể phân biệt xem những người đó đang nói gì, chỉ cảm thấy bên cạnh có người nói không ngừng nghỉ.

Thật ầm ĩ!

Cô đã chết rồi sao? Thế nên những người này mới xót thương cho cô vài giọt nước mắt?

Cô đã chết, nhưng chết không còn một chút hài cốt, không thể nào còn sống. Chỉ là, chết rồi còn có thể có cảm giác hay sao?

Trong lúc đầu óc tỉnh tỉnh mê mê, chỉ cảm thấy bờ vai trầm xuống, nhiều năm trong cửa tử chân tay đã hình thành phản xạ có điều kiện không cần đại não ra lệnh: Bắt, khoá họng, bẻ gãy cổ.

Xoay một cái, không gãy, vặn cái nữa, vẫn không gãy, ngược lại nghe thấy tiếng kêu điếc tai

Trong lòng khẽ nghi hoặc, cuối cùng cô thử mở hai mắt, chậm rãi ngẩng đầu.

Những sợi tóc dài rũ sang hai bên, lộ ra một khuôn mặt yếu ớt, đôi mắt trắng đen rõ ràng, không nhìn ra bất cứ tâm tình nào, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, khiến người đối diện cảm thấy không khí lạnh đánh tới, không nhịn được lạnh sống lưng.

Trong đáy lòng của Ngô Thần sinh ra một cảm giác mất mát, rõ ràng mấy phút trước còn là cô gái nhỏ tay trói gà không chặt nhu nhược tiểu bạch thỏ, như thế nào trong chớp mắt thay đổi đột biến, trở thành một người khiến người ta cảm thấy chả khác nào dã thú. Mặc dù thân hình vẫn nhỏ gầy, thế nhưng đôi cổ tay vững như bàn thạch giữ chặt lấy hắn, đặc biệt là đôi mắt đó, tràn đầy phòng bị nhìn bọn họ như những vật chết, một ánh mắt trầm lặng không hề tức giận nhưng đủ làm người khác sợ hãi như thế, Ngô Thần cũng những người khác chưa từng thấy qua, có lẽ ánh mắt đó, chỉ có thể so sánh với ánh mắt người chết.

”Dám động thủ, hôm nay bản thiếu không thể không cho cô xem một chút lợi hạị.” Kinh ngạc chỉ qua đi vài phút, kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn dễ dàng áp chế xuống đáy lòng khác thường, tay vung lên, bên cạnh nhiều người liền vây Cam Đường lại.

”Ngô thiếu gia, thỉnh cầu ngài đại nhân đại lượng, không cần so đo với Đường Đường, đây là lần đầu cô ấy đến đây, không hiểu quy củ, ngài tạm tha cho cô ấy có được không?” Chu Miểu ở bên cạnh khổ sở cầu khẩn, cô không thể nào đoán được mọi việc sẽ trở thành như thế này, chỉ là lợi dụng ngày nghỉ đến đây làm việc, cẩu huyết gặp gỡ tên thiếu gia nam lừa dối nữ ức hiếp này không nói, ngày thường cô bạn cùng phòng hiền lành trầm mặc này lại ra tay đánh người, chẳng lẽ do hôm nay ra khỏi cửa không xem lịch?

Hôm nay bên cạnh Ngô thiếu có một cô bạn gái, mắt nhìn chằm chằm Cam Đường đang thẫn thờ nhìn tay, cơ thể dán lên người Ngô Thần, lấy ngực cọ cọ thân thể hắn, miệng nũng nịu “Chẳng qua là mời cô ta uống ly rượu mà thôi, rượu Ngô thiếu mời không phải ai cũng có thể uống, ỷ vào mình có chút xinh đẹp, ở trước mặt Ngô thiếu cũng dám nhăn mặt, thật sự là cho chút mặt mũi mà lên mặt”

Theo lời nói của bạn gái, sắc mặt của Ngô Thần càng trầm xuống, điểm sợ hãi ban nãy đã tan biến hết, thậm chí nghĩ đến chính mình vừa mới bị một cái ánh mắt hù sợ, tức giận càng thêm dâng trào.

Ai cũng không có chú ý tới, Cam Đường đang nhìn chằm chằm hai tay mình đến ngẩn người, ánh mắt có biến hóa rất nhỏ, dường như một mảnh lá bị gió nhẹ thổi xuống bất động mặt nước, đánh vỡ cảm xúc bình tĩnh, đẩy ra tinh tế rung động.

Hai tay nhẵn nhụi, trắng nõn, vô lực, đây đâu phải tay cô, không, phải nói, là không phải tay của cô hiện tại. Trải qua vài chục năm sinh sống ở mạt thế, tuy có dị năng chữa khỏi, nhưng tay cô, không nên giống như bây giờ, không có chút nào sức mạnh, thậm chí cái cổ yếu đuối đều không thể bẻ gãy.

Không, không đúng, cô ở cuối đời chiến đấu cùng thây ma hoàng, tự bạo dị năng tới đồng quy vu tận, chết không thể chết lại, lại làm sao có thể giống như bây giờ đứng cùng một đống người xa lạ.

Kịch liệt nhức đầu, Cam Đường hai tay ôm đầu, thân thể lung la lung lay, mồ hôi lạnh trong nháy mắt che kín trán.

”Đường Đường, cậu làm sao vậy ?” Đột nhiên xuất hiện biến hóa khiến cho mọi người sợ hết hồn, Chu Miểu lo lắng không thôi, nếu như không phải là bị người ta đè lại không thể động đậy, sớm liền nhào tới.

Ngô Thần lại là sững sờ, còn chưa động thủ dạy dỗ, như thế nào liền một bộ suy yếu giống như bất cứ lúc nào sẽ chết đi.

Khủng hoảng đám người, quái vật, sở nghiên cứu, huyết nhục, giết chóc.

Dường như nhức đầu đến đỉnh điểm, nhưng dạng đau đớn này với phải trải qua hình phạt cắt da cắt thịt cùng với phải tự bạo mà chết, cũng không tính là gì, chỉ là theo đau đớn hiện lên trong đầu ký ức mảnh vụn, lại làm cô hai mắt thay đổi được càng ngày càng đen tối, trong mắt nhấc lên cơn sóng thần.

Vì cái gì sống lại? Vì cái gì không có chết? Trải qua như địa ngục như vậy, chẳng lẽ còn muốn lại ôn lại một lần sao?

Bởi vì là mẹ cô lâm chung nhắc nhở, mặc kệ gian nan thống khổ như thế nào, cô đều nhẫn nhịn sống sót, cuối cùng có thể chết, vì cái gì, vì cái gì lại muốn làm cho cô sống lại một lần nữa?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.