Dùng qua bữa tối, mỗi người chúng tôi tiến vào túi ngủ, tầm mắt thoáng liếc thấy Tiêu kéo lên khóa túi ngủ, dáng vẻ “Xin chớ quấy rối”, tôi có chút bận tâm thân thể của nàng, nhưng do dự ở tại chỗ không dám tiến lên quan tâm. Gặp phải vấn đề liên quan tới Tiêu tôi luôn dễ sợ đầu sợ đuôi, trước kia tôi giao du với Sở Mạch Lăng cũng chưa từng có loại xoắn xuýt lo được lo mất này, tôi sợ để Tiêu phát hiện tôi có ý nghĩ không nên có với nàng, cũng như tôi sợ chính mình sẽ càng ngày càng khó khống chế trầm luân mà không nhịn được nói ra. Tôi thậm chí có thể dự đoán được cục diện cuối cùng không thể cứu vãn.
Tôi không muốn bị nàng chán ghét, đến cả ràng buộc của hai chữ “bằng hữu” trên danh nghĩa này cũng bị chém đứt. Chỉ có thật sâu, thật sâu giấu đi cái phần vượt ranh giới kia, không được tiếp nhận, nghĩ đến cũng sẽ không cần... lưu luyến si mê.
Thoáng nhìn Mặc Mặc ném và đỡ một đống hòn bi nhỏ ở giữa ngón tay để luyện tập tốc độ phản ứng, lại nhìn qua Ngô Phóng Ca tập trung suy nghĩ điều khiển bút chì vẽ tranh trên giấy để luyện tập độ chính xác, trong lòng tôi xấu hổ một hồi, cũng bắt đầu ở trong tay ngưng tụ lửa và băng. Nữ nhi tình trường vô vọng, ở trong tận thế chỉ là gánh nặng. Bọn họ nỗ lực như vậy, sao tôi có thể dừng bước không tiến?
Túi ngủ của Tiêu luôn không có động tĩnh, cho đến khi tôi không nhịn được cơn buồn ngủ nghỉ ngơi mấy tiếng, đột nhiên giật mình tỉnh lại, cũng không hề phát hiện khí tức của nàng.
Tôi mơ hồ cảm thấy không ổn, không khỏi tới gần túi ngủ của nàng, ngón tay mới vừa chạm vào khóa kéo. Bỗng nhiên, tiếng của Nhị Bảo ở ngoài lều vang lên, tràn đầy ý cảnh cáo uy hiếp.
Tôi lập tức kéo ra lều vải mang nó vào trong, động viên vỗ vỗ đầu của nó, sau đó đi ra ngoài. Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca cũng bị thanh âm này đánh thức, đi theo phía sau tôi ra ngoài tìm tòi thực hư. Túi ngủ của Tiêu vẫn không có động tĩnh, trong lòng tôi bị lo lắng lấp kín, nhưng chỉ có thể cố đè xuống.
Hai chiếc đèn xe sáng rực từ nơi xa rọi thẳng vào đây, tôi nheo mắt lại, chỉ có thể nhìn thấy một đường viền mơ hồ. Chiếc xe tải cao bằng hai người, mang một cái thùng chứa nước cực lớn...Là xe chứa nước?
Chiếc xe tải kia lái thẳng đến phía lều vải của chúng tôi, dừng lại chỗ cách tôi còn hơn mười mét, hai người đàn ông từ trên xe nhảy xuống, ánh mắt trắng trợn đánh giá tôi khiến tôi không nhịn được nhíu mày.
“Thủ lĩnh, ở đây có một cô em... À không, là hai cô em!” Một người đàn ông trong đó quay đầu rống lớn một câu, hơi có ý khinh thường, tôi nghe thấy Mặc Mặc phía sau cười lạnh một tiếng, ý thức được trong lòng nàng không vui, không khỏi thầm than một tiếng, xem ra một trận xung đột là không tránh được. Dù sao cũng là đối phương nói năng lỗ mãng, tôi cũng bỏ bớt ý nghĩ muốn làm người hòa giải.
“Tên kia! Đúng, nói chính là ngươi! Đêm hôm khuya khoắt nói linh tinh cái gì đấy! Muốn ăn đòn à!” Mặc Mặc đi tới bên cạnh tôi, ôm cánh tay khiêu khích trừng mắt với người đàn ông vừa lên tiếng kia, kiêu ngạo phách lối, đáp trả lại nguyên thái độ khinh miệt của hắn.
“Này tôi nói cô...” Người đàn ông kia còn chưa nói hết, liền bị hai người đàn ông khác phía sau ngắt lời, “Cương Tử!”
Bọn họ đi xuống từ trên một chiếc xe con khác theo đuôi chiếc xe tải, một kẻ âu phục giày da nhưng khắp người côn đồ, một kẻ vóc người cường tráng mà mặt mũi tục tằn, theo tôi quan sát, đều không phải loại hiền lành gì.
Người đàn ông mặc âu phục hình như là thủ lĩnh, cái người tên “Cương Tử” bị hắn quát lớn cúi đầu khom lưng gọi: “Anh Thành.”
Ba người thoáng lui về phía sau nửa bước, tỏ rõ địa vị lãnh đạo của người đàn ông kia. Mà phía sau tôi, Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca áp sát hai bên trái phải, hình thành tư thế bảo vệ xung quanh, hai phe cùng đối lập, bầu không khí có chiều hướng gay gắt.
Đang lúc ngươi tới ta đi tiến hành công kích lời nói thì phía sau lều vải truyền đến tiếng động nhỏ bé. Bất luận thế cuộc trước mắt ra sao, tôi vẫn luôn phân ra một luồng tinh thần chú ý lều vải phía sau, đây cũng là nguyên nhân tôi có thể ngay lập tức phát hiện Tiêu.
Giây phút trông thấy nàng, trái tim lúc này mới thả lỏng, tôi khống chế lại kích động muốn nhào tới phía nàng như tiểu nữ sinh của mình, nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng:“Tiêu!”
Một chữ độc nhất của nàng quanh quẩn tại đầu lưỡi, bồi hồi ở bên tai, đóng dấu ở trong lòng, trở thành Kim Cô chú của tôi. Xóa bỏ không được, cũng không muốn xóa bỏ.
Khóe miệng Tiêu mang ý cười trước sau như một, biết rõ thói quen của nàng, tôi cảm nhận được lạnh buốt bên trong ý cười. Sau giao thiệp ngắn ngủi, Tiêu quyết định cùng bọn họ đi đập chứa nước, tôi biết, nàng nhất định có mục đích khác.
Xe bốn người kia vây Land Rover của chúng tôi vào giữa, không nhanh không chậm hướng về đập chứa nước, ở trên đường, Mặc Mặc không nhịn được tiến đến phía trước, nhìn chung tiểu Ma vương này còn biết che giấu, vịn vào lưng ghế thấp giọng hỏi: “Ôi, tại sao chúng ta phải cùng đi với bọn chúng chứ? Bốn tên này rõ ràng không có ý tốt...”
Tiêu mỉm cười từ kính chiếu hậu liếc nhìn chiếc Honda theo ở phía sau, nhíu mày với Mặc Mặc: “Có bọn họ dẫn đường, đi đập chứa nước càng thuận tiện.” Xác thực, chúng tôi chỉ biết đại khái phương hướng của đập chứa nước, thế nhưng vị trí cụ thể, đối với mất vệ tinh dẫn đường như chúng tôi mà nói, vẫn phải mò mẫm một quãng thời gian mới có thể tìm được, nếu như có bọn họ dẫn đường, có thể tiết kiệm không ít thời gian sức lực.
“Vậy cô cố chấp muốn đi đập chứa nước thành phố K đến cùng là vì cái gì? Vì nước? Ngộ nhỡ bị ô nhiễm thì sao?” Mặc Mặc nhíu lại lông mày mặt đầy nghiêm túc hỏi, tôi không khỏi kỳ quái nhìn nàng một cái: Quả là rất hiếm thấy dáng vẻ thật tình như vậy của nàng.
“Vì nghiệm chứng một ít suy đoán.” Môi Tiêu cong lên mấy phần, nụ cười hơi có chút bí hiểm, tôi liếc trộm gò má của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng run sợ một hồi, mặt cũng theo đó hơi nóng lên.
“Hửm?” Nàng bỗng nhiên quay đầu sang nhìn tôi, đuôi mắt khẽ nhướng lên, con mắt hơi hẹp dài mở tròn trịa, trong suốt thâm thúy, như mèo con tao nhã, trong vẻ thanh thuần hàm chứa quyến rũ, tự nhiên mà thành.
“Khụ khụ...em, á...” Tôi đột nhiên rời ánh mắt, động tác quay đầu quá dùng sức, dường như nghe thấy tiếng vang lanh lảnh của xương gáy.
Để che giấu lúng túng, tôi chỉ vào ngoài cửa sổ nói rằng: “Đến, đến rồi!”
Đối diện với đôi mắt đẹp cong như vầng trăng non của Tiêu từ kính chiếu hậu, tôi ảo não cắn cắn môi, chỉ cảm thấy hai gò má nóng hừng hực, trong lòng giống như đun một nồi nước chè, đang sôi “ùng ục ùng ục“.
Chiếc xe chở nước hạng nặng đỗ ở gần miệng núi, Land Rover chúng tôi vòng qua nó, liền nhìn thấy một cái đập nước khí thế hùng tráng. Hồ nước trong con đập diện tích hơn ngàn mẫu, dưới ánh trăng thanh lãnh hiện ra ánh sáng sóng nước lăn tăn, vốn là cảnh sắc vô cùng xinh đẹp, nhưng bởi vì lúc nửa đêm tịch liêu thê lương mà tăng thêm cảm giác âm u, khiến tôi lập tức mất đi tâm trạng thưởng thức.
Bốn người chúng tôi ai nấy đều cầm một cái đèn pin tiết kiệm năng lượng, ôm bình nước uống đã rửa sạch đến gần bên hồ - một chỗ phân cách gần khe núi nhất.
Bốn gã đàn ông kia cũng từ trên xe chở hàng chuyển xuống thiết bị bơm nước, đặt vào vị trí cách bên bờ hơi xa một chút, máy móc vận chuyển lực mạnh, rút nước trong hồ, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy tiếng ồn “ầm ầm”, vô cùng vang dội trong bóng đêm yên tĩnh này. Mà loại tạp âm tương phản với yên tĩnh này, làm trong lòng tôi xẹt qua một chút bất an, hồ nước này, quá mức yên tĩnh.
Tôi nhớ rõ, công trình thủy lợi nơi này nổi tiếng bởi tiết kiệm năng lượng xanh, không chỉ duy trì cung cấp điện và trữ nước cho mấy tòa nhà cỡ nhỏ và vừa lân cận thành phố, mà còn nuôi dưỡng hàng loạt thực vật thủy sinh cùng với các loại cá giàu giá trị, thường xuyên có thôn dân gần đây sẽ đến thả câu, bắt cá, thu hoạch rất dồi dào. Nhưng, từ khi tôi tới gần mặt hồ này, không hề nhìn thấy một con cá, dù cho mặt nước gợn sóng như có như không, cũng bình thường đến mức bất thường...
Đang ngẫm nghĩ, lại nghe thấy máy bơm phát ra âm thanh khác thường, “hồng hộc hồng hộc” giống như tiếng kêu ai thán của con bò già không thể cày ruộng — một giây sau, máy mắc kẹt.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía miệng ống của bộ máy bơm cắm sâu trong hồ nước, người đàn ông âu phục gọi là “Anh Thành” phất phất tay, lập tức có một thuộc hạ chạy vội qua, trước tiên tắt máy, sau đó cởi giầy lội nước đến gần miệng ống, cúi người xuống đưa tay đi mò, nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, hắn ta dường như bị thứ gì kéo lại hai tay, lập tức ngã vào trong hồ nước, “ào ào ào” khơi dậy từng tảng lớn bọt nước.
“A a a —— a, ư ối...ối...” Tiếng hét sợ hãi liên tục của hắn bị bọt nước nhấn chìm, trước khi mọi người kịp phản ứng lại, cả người hắn đã chìm vào trong hồ nước, vẽ theo một đường sóng gợn đến giữa hồ, giống như một con cá bị dây câu tha đi.
“Cương Tử!” Người đàn ông âu phục hét lớn một tiếng, lập tức chạy tới bên hồ, đại hán cường tráng kia không nói hai lời, cởi áo khoác trên người, ngụp đầu lặn xuống nước.
Qua mấy phút, chỉ thấy bọt nước cuồn cuộn, nhưng không nhìn rõ động tĩnh dưới nước.
“A Sinh, ngươi cũng đi!” Người đàn ông âu phục ở tại chỗ lo lắng đi đi về về mấy bước, quay đầu quát gã đàn ông sợ hãi rụt rè đi theo bên cạnh hắn ngó dáo dác.
“Hả, hả? Tôi tôi tôi, tôi sợ...” Người đàn ông gọi là A Sinh run cầm cập một trận, lùi về sau hai bước, nhưng đành cắn răng tiến vào trong nước dưới con mắt đe dọa của gã đàn ông âu phục.
“Nhanh đi! Đừng lề mề!” Gã đàn ông âu phục tàn bạo đạp vào lưng hắn một cú, đá hắn vào sâu trong hồ nước, đồng thời quay về trong hồ hô to, “Tiểu Cường! Trở về!”
“Ha—” Nỗi lo lắng bất an của tôi bởi vì tiếng kêu gào của hắn mà phá công, không nhìn ra, đại hán khôi ngô cường tráng như vậy không ngờ lại có, có... biệt danh thú vị như vậy, khiến người ta không khỏi tức cười. (Cho bạn nào không biết thì Tiểu Cường là con gián đó.)
“Chậc, tình gay bắn ra bốn phía.” Mặc Mặc nhíu nhíu lông mày với tôi, có ý ám chỉ chép chép miệng.
“Đừng nghịch!” Tôi liếc nàng một cái, nhưng không kiềm được bản thân bật cười, tâm trạng căng thẳng lúc trước tiêu tán không ít.
Ánh mắt bất giác nhìn về phía Tiêu đang im lặng không nói, nhưng phát hiện nét mặt nàng tựa như cười mà không phải cười, đáy mắt có vẻ trào phúng, da thịt trắng hơn tuyết, như pho tượng tạo thành từ băng sương, mỹ lệ làm rung động lòng người nhưng cũng... làm người cảm thấy rùng mình.
Tiêu, làm sao vậy?
Tôi đang muốn mở miệng hỏi, thì nghe thấy nước bắn tung tóe càng ngày càng cuồn cuộn dữ dội, dường như có thứ gì ở bên trong kịch liệt giãy giụa. Tôi muốn tiến lên nhìn kỹ một chút, trên tay mát lạnh, nhưng lại bị một luồng sức mạnh dịu dàng mà đáng tin kéo lùi lại mấy bước.
Không cần quay đầu lại tôi cũng biết, người kéo tôi, là Tiêu.
Tôi siết chặt tay bị nàng nắm, nhưng không nỡ lòng buông ra, chỉ làm bộ không để ý đến, dõi mắt nhìn ra xa mặt nước. Tiêu cũng giống như không có để ý, chỉ là vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt nước, lông mày đẹp đẽ nhíu lại.
Bỗng nhiên, bên trong bọt nước màu trắng nổi lên một chút màu máu, cho dù ở trong màn đêm không có ánh sáng cũng vô cùng dễ thấy, vết máu nồng đậm mà tươi đẹp, lan ra hồ nước như màu mực, vạch trần một ít sự thật nhìn thấy mà giật mình: Có người bị thương!
“Ào ——” Đại hán cường tráng kia nhô người ra từ trong nước, nhọc nhằn giẫy giụa bơi về bên bờ, đầy mặt sợ hãi mà cấp thiết, dường như sau lưng có thứ gì đáng sợ đang truy đuổi hắn.
Khiến chúng tôi đều lạnh cả tim, là hắn chỉ dùng cánh tay trái liều mạng vùng vẫy mặt nước, toàn bộ cánh tay phải của hắn đều đã biến mất rồi, chỉ có vết thương lởm chởm không đều với dáng vẻ máu thịt be bét tỏ rõ chuyện hắn gặp phải.
Lỗ hổng dữ tợn khủng bố đó, giống như là một tờ chiến thư, thông cáo tử vong đến từ trong hồ.