Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 7: Chương 7: Tạ: KẾT BẠN




Ánh mắt phức tạp đó lóe lên một cái rồi biến mất, lại khiến tôi khiếp đảm trong chớp mắt.

"Chúng ta... đã gặp qua sao?" Tôi nhỏ giọng, chần chờ hỏi. Trên thực tế, đã từng thấy, ngay ở mấy ngày trước, nhìn thoáng qua.

Lúc đó chỉ có tôi không chớp mắt nhìn chằm chằm người ta, người ta cũng không quay đầu liếc tôi một cái, tôi cảm thấy nàng không chú ý tới tôi mới đúng; lúc trước tôi cũng không có đi qua bệnh viện số ba thành phố lại không phải người nổi tiếng gì, đường đường Tiêu đại bác sĩ, làm sao sẽ biết tôi chứ?

Huống hồ, tôi tự đánh giá không phải mỹ nhân thiên tư quốc sắc, không có mị lực khiến người ta sáng mắt lên; cũng không phải ẩn sĩ nào đó tài hoa hơn người, lại có năng lực để cho giai nhân vừa gặp đã thương, ánh mắt của nàng làm tôi nghĩ mãi mà không ra.

"Chúng ta chưa gặp nhau" nàng khẽ mỉm cười, như băng tuyết tan chảy, phá lệ động lòng người. "Nhưng tôi cảm thấy cô rất quen thuộc... như là đã gặp ở trong mộng."

"Như vậy à.." Tôi gật gù, tránh khỏi ánh mắt sáng quắc của nàng, trong lòng hơi mất tự nhiên, "Cẩn thận, có xác sống lại đây!"

Tôi bảo vệ nàng ở phía sau, cẩn thận mà thò đầu ra nhìn xung quanh, hai con xác sống đang loạng choạng đi tới khúc quanh này, đầu không ngừng chuyển động xung quanh, thật giống như ngửi theo mùi mà tới. Tôi theo bản năng mà khẽ ngửi thử — là mùi nước hoa dior của mình.

Quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Minh Dạng, nàng cười khanh khách mà nhìn tôi, thu hết mờ ám của tôi vào tầm mắt.

"..." Tôi quay đầu đi, mặt hơi nóng, trong lòng thầm nghĩ: Lẽ nào xác sống cũng yêu thích mùi hương nước hoa sao?

"Không phải nước hoa đâu..." Đột nhiên, một hơi thở thơm dịu luẩn quẩn bên tai tôi, tiếng nói nhu mị dẫn theo một nụ cười, "Chúng nó là theo mùi máu tươi mà tới... mùi xử nữ thơm ngát.."

"Xítttt—" tôi hít vào một ngụm khí lạnh, sau lỗ tai run lên từng hồi. Giọng điệu của Tiêu bác sĩ này sao giống như ma cà rồng nuốt sống người ta. Nếu không phải tôi can đảm không nhỏ, chắc cũng bị nàng dọa sợ thét chói tai, đưa tới nhiều xác sống hơn thì tốt thế nào?

Tôi lườm lại một cái, nhưng không thể chỉ trích nàng như đối xử với Mặc Mặc, chỉ là tránh khỏi hai tay nàng chẳng biết ôm eo tôi từ lúc nào, làm một động tác cấm nói với nàng, cầm lên ống nước, kề sát vào vách tường khúc quanh, lẳng lặng chờ hai con xác sống kia đến.

Hết sức chăm chú, lòng bàn tay trái kết ra một ngọn lửa, trong lòng tôi thầm đếm: Ba, hai, một... chính là bây giờ!

Thoáng cái ném ngọn lửa trong tay, sau khi ngọn lửa kia lao thẳng tới mặt một con xác sống thiêu nó hét thảm, chờ đúng thời cơ, đập một ống lên đầu con khác, nhất thời máu thịt tung tóe, não văng khắp nơi. Tôi buồn nôn đồng thời cũng vui mừng, một chiêu này đơn giản nhưng có hiệu quả.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, ngọn lửa kia chống đỡ không được bao lâu, tôi cũng quên lau sạch vết máu trên mặt, hai tay nắm ống nước quét ngang tới đầu của nó, lần này dùng gần tám phần mười sức mạnh, đầu của nó vỡ vụn như dưa hấu nổ tung, đình chỉ gào thét, "Phù phù —" thoáng cái ngã xuống mặt đất.

Chống ống nước, tôi cúi người xuống giảm bớt khó chịu trong ngực, cánh tay khẽ run rẩy, cho dù nhiều lần kiến thiết tâm lý hơn nữa, cũng không bằng Mặc Mặc giết chết loại quái vật này dễ như ăn cháo, dù sao hai mươi năm làm thư sinh lý luận suông, lập tức làm võ tướng chuyên trách, thực sự là cần một quãng thời gian bước đệm. Tuy rằng tôi biết, ở bên trong tận thế, cũng sẽ không đủ thời gian để tôi thích ứng tàn khốc — ngay sau nháy mắt chần chờ, nghênh tiếp bạn chính là Tử Thần cười lạnh.

Bỗng, trên lưng được nhẹ nhàng vỗ về, Tiêu Minh Dạng dịu dàng nói rằng: "Không sao rồi, cô đã làm rất khá...đừng quá miễn cưỡng chính mình."

"Kỳ thực, lúc công kích chúng nó, tôi sợ muốn chết, nhưng tôi sợ chết trong tay chúng nó hơn." Thấy nàng cười, tôi không khỏi bật thốt lên.

"Tôi biết, quen dần là tốt rồi." Nàng nói rất tùy ý, cười rất tự nhiên, nhưng tôi dường như lại cảm giác được một ít cay đắng.

Xem ra nàng vô cùng trấn định, không chút nào sợ hãi khi nhìn thấy xác sống, điều này làm cho tôi hơi nghi hoặc, nghĩ đi nghĩ lại, lại bình thường: Người ta là bác sĩ ngoại khoa mà, nhìn quen tình cảnh máu thịt be bét, tố chất tâm lý có thể tốt hơn so với loại văn thanh như tôi. Có điều, nhìn thân thể sạch sẽ mảnh mai của nàng, tôi vẫn tự giác coi mình là người bảo hộ.

"Tôi tới nơi này kiếm chút vật tư, cô..." Một chốc nơi này rất an toàn, tôi vừa khôi phục thể lực, vừa tùy ý tung một đề tài tránh khỏi trầm mặc lúng túng.

"Cô cần cái gì?" Nàng lại đột nhiên ngắt lời hỏi tôi.

Tôi nghĩ nghĩ, trả lời: "Lều vải, túi ngủ, ấm nước, phương tiện giao thông..."

"Cô muốn rời khỏi nơi này? Đi nơi nào?" Nàng lại hỏi, tựa như vấn đề này đối với nàng vô cùng quan trọng.

"... Đúng, tôi muốn đi thành phố B." Tôi không hiểu nàng bị làm sao, theo lý thuyết cô gái như nàng phải là vô cùng chú ý ăn nói và lễ nghi, chắc chắn sẽ không tùy ý đánh gãy lời của người khác, thế nhưng ——

"Thật là khéo, tôi cũng muốn tới thành phố B, cùng đi đi." Nàng cười híp mắt rồi kết luận, khi tôi há hốc mồm định phản bác thì nàng chặn trước lời tôi nói, "Đừng vội từ chối nhé~ "

Ồ, sao nàng biết tôi muốn từ chối? Chỉ là, nàng không khỏi hơi quá bá đạo...

Tôi oán thầm, lại nghe nàng nói: "Cô thức tỉnh dị năng rồi sao, là hệ hỏa à?"

Tôi sững sờ, trong lòng nổi lên phòng bị với nàng, chỉ gật đầu, không dự định nói rõ tôi là thủy hỏa song hệ dị năng. Nàng khiến tôi nhìn không thấu; cho dù không cảm giác được một chút ác ý từ trên người nàng, nhưng tôi vẫn không dám dễ dàng tin tưởng.

"Biết chưa, tôi là hệ không gian." Nàng dịu dàng cười, bàn tay trắng nắm lấy ống nước mà tay tôi đã nắm chặt, một giây sau, ống nước kia liền biến mất không còn tăm hơi.

Tôi trừng lớn hai mắt, cuối cùng trong đầu cũng không còn ý định từ chối nữa. Không gian! Điều này có nghĩa gì? Nếu như lên đường cùng nàng, vấn đề vật tư cơ bản không cần lo lắng, ở trong tận thế, năng lực này thực sự quá hữu dụng.

... Thế nhưng, bí mật quan trọng như vậy, sao nàng có thể nói cho tôi? Một người với nàng hoàn toàn xa lạ, lẽ nào nàng tin tưởng tôi như thế? Nếu lòng tôi mang ý đồ xấu, nàng phải làm sao?

"Cô..." Tôi không biết nên hỏi thế nào.

Nàng lại ung dung nở nụ cười, đỡ mặt của tôi nghiêm túc nói rằng: "Không sao, tôi tin tưởng cô. Như thế nào, cùng đi với tôi nhé!"

"Được." Tôi đồng ý, cũng không phải bởi vì không gian của nàng, mà là câu "tôi tin tưởng cô" của nàng.

Tôi biết, ở trong tận thế, "tín nhiệm" đều quý giá hơn so với bất cứ thứ gì. "Như vậy, bắt đầu từ xưng hô, về sau tôi liền gọi cô là An Nhiên, cô có thể gọi tôi là Dạng Dạng." Nàng cười híp mắt, dáng vẻ rút đi lạnh lùng, giống như mèo con tắm nắng, có một loại lười biếng đáng yêu.

Chỉ là... Dạng Dạng? Dương Dương*?

(*dương dương đồng âm với dạng dạng, dương nghĩa là cừu.)

"Tiêu,... Tiêu" Tôi khó khăn trắc trở mở miệng, làm cách nào cũng thật không tiện gọi nhũ danh của nàng, bản thân cũng không hiểu đến cùng đang vướng mắc cái gì, lúc ánh mắt không rõ của nàng nhìn tới, tôi linh cơ hơi động* nói rằng, "Tôi có thể gọi cô là Tiêu không?".

(*linh cơ hơi động: ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu.)

Nàng nghiêng đầu, như thoáng suy nghĩ nho nhỏ, sau đó quay sang chớp mắt nhìn tôi: "Có thể nha."

"Tiêu." Tôi bị cử chỉ của nàng chọc cười, không nhịn được lại gọi nàng một tiếng, tuy rằng không đúng chỗ, không đúng thời gian, nơi nào cũng không đúng, nhưng trong lòng không chút nào căng thẳng. Dường như ở cùng nàng liền cảm thấy đặc biệt an tâm, đặc biệt dễ dàng thả lỏng.

"An Nhiên." Nàng cũng cười theo tôi, giọng nói có mấy phần uyển chuyển nhịp điệu, thưởng tâm dễ nghe. Tôi chưa bao giờ cảm thấy, tên của mình cũng có thể êm tai như thế.

Hiện tại tôi và nàng đang ở trong đường đi tầng hầm một của công nhân viên siêu thị, nơi này bình thường chỉ có bảo vệ phụ trách an ninh và số ít công nhân viên, cho nên chúng tôi dừng ở đây một phút cũng không có đưa tới quá nhiều xác sống.

Siêu thị này quy mô vừa phải, tổng cộng có bảy tầng, trên đất năm tầng, lòng đất hai tầng; tầng hầm thứ hai là bãi đậu xe, hình thức kinh doanh dựa theo siêu thị phổ biến, tầng hai đến tầng thứ ba là cửa hàng, tầng cao nhất là ăn uống giải trí. Chúng tôi quyết định đi xem tầng hai trước.

Siêu thị có một nơi thang máy tốc hành, cùng với hai nơi có thang cuốn tự động, vào giờ phút như thế này tự nhiên là không thể mạo hiểm, bởi vậy cầu thang là lựa chọn ưu tiên của chúng tôi.

Tôi nhớ nơi này ngoại trừ cầu thang phía sau thang máy, còn có một lối thoát chuyên dụng khẩn cấp, trong ngày thường nên rất ít người đi qua nơi này.

Tiếp nhận dao dưa hấu thật dài mà Tiêu đưa cho, tôi không khỏi cảm khái dị năng không gian thật nhanh và tiện, quả thực là kỹ năng thiết yếu du lịch ở nhà giết người phóng hỏa ăn cướp ăn trộm...Nếu như là ở niên đại hòa bình, một con dao như thế đừng nói là mang theo bên người, lộ ra một chút lưỡi dao đều phải bị trị an mời đi uống trà tâm sự, nhưng hiện tại đường hoàng dùng để làm vũ khí. Tuy rằng không có khả năng so sánh với vũ khí nóng.

"Theo sát tôi." Tôi nhỏ giọng dặn dò nàng, kéo tay nàng, chậm rãi đi đến lối thoát khẩn cấp trong trí nhớ.

Dọc đường ngược lại khá yên tĩnh, cũng không gặp phải người nào, càng không gặp phải một con xác sống.

Tôi đang buồn bực, lại nghe thấy tiếng bước chân lẹt xẹt lẹt xẹt cùng với tiếng xác sống gào thét từng đợt truyền đến từ trên lầu, lập tức hiểu được — hóa ra có người thay chúng tôi dẫn ra đám xác sống này, lắng nghe, số lượng còn không ít.

Tôi liếc mắt ra hiệu cho Tiêu, nàng ăn ý gật đầu, hai chúng tôi lập tức tăng nhanh bước chân chạy thẳng đến lầu hai, cấp tốc vọt ra ngoài từ cửa, dựa vào cửa lặng lẽ quan sát tầng hai.

Tầng này chủ yếu là đồ dùng hàng ngày và một ít sản phẩm điện tử, thậm chí ở một góc nào đó còn dựng hai hàng xe đạp chạy bằng điện, mắt tôi sáng lên, phương tiện thay đi bộ!

Chỉ chỉ nơi đó, Tiêu hơi gật đầu với tôi, chúng tôi kề sát vào tường đi tới nơi đó, tôi bảo hộ nàng ở bên trong, luôn luôn cảnh giác tình hình một loạt giá hàng khác, đồng thời tiến lên, thuận lợi lấy xuống hàng hóa trên giá đưa cho nàng.

Khăn tay, cốc chén, bát đũa... băng vệ sinh! Thứ này cực kỳ quan trọng, lấy nhiều một chút.

Tiêu và tôi ý tưởng giống nhau. Đối với phụ nữ mà nói, quả thực băng vệ sinh so với bạn trai thì còn quan trọng hơn.

Sau khi chúng tôi đem một giá băng vệ sinh vào trong không gian, lúc này mới tiếp tục đi tới chỗ xe đạp điện kia.

Đột nhiên, tôi nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh xột xoạt, trong lòng căng thẳng, ra hiệu Tiêu chớ có lên tiếng, tay ra hiệu bảo nàng trốn ở giá hàng bên khác trước, tôi nắm chặt dao trong tay, nhón chân tới đi tới nơi đó.

Tôi thấy một đầu nhỏ đen thùi lùi chậm rì rì di chuyển về phía tôi, xem hình thể, chính là một đứa bé còn chưa tròn một tuổi, trong lòng tôi buông lỏng, rồi lại không khỏi sinh ra nghi hoặc: Sao nơi này lại có một đứa con nít? Cha mẹ cô bé đâu?

Tôi ngừng lại bước chân muốn tiến lên, thì thấy đứa trẻ kia chậm rãi ngẩng đầu lên, nhãn cầu màu trắng trống rỗng như hai viên ngọc trai khảm nạm bên trong viền mắt, môi màu tím nứt ra không tự nhiên, lộ ra bên trong hàm răng chênh lệch mà dị thường, nước dãi màu vàng nhạt theo cằm tí tách tí tách rơi xuống sàn nhà, có một loại cảm giác hết sức ghê người.

"Xítttt—" tôi nghe thấy mình hít vào một ngụm khí lạnh, lui về sau một bước lớn, suýt chút nữa làm đổ giá hàng phía sau.

"An Nhiên, làm sao vậy?" Tiêu đi tới, một tay khoác lên bả vai tôi, thân thiết hỏi.

Tôi nghiêng người sang để cho nàng có thể thấy rõ đứa trẻ phía trước còn đang bò tập tễnh: "Nó..." Tôi không biết có nên dùng dao trong tay giải quyết sinh mệnh tuổi nhỏ này không, lý trí nói cho tôi nó đã là một bộ xác chết biết đi, trước khi nó vẫn chưa hình thành ý thức của chính mình, nó đã mất đi tư cách cảm thụ tốt đẹp của thế giới này; thế nhưng cảm tính lại khiến tôi chậm chạp khó có thể động thủ, nó nhỏ như vậy, còn không có cách nào tạo uy hiếp với con người, tôi thật sự không thể tàn nhẫn xuống tay với nó.

Nhìn ra tôi do dự, Tiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, tôi cảm giác được bên trong nụ cười là một ít hơi lạnh, nàng lấy ra dao trong tay tôi, nắm ở trong tay mình, nghiêm túc nhìn vào mắt tôi, con mắt của nàng rất đẹp, đuôi mắt hơi nhướng lên, là một loại quyến rũ hàm chứa lành lạnh, con ngươi đen kịt như đêm, sâu không thấy đáy, lộ ra rét lạnh câm lặng.

"An Nhiên, cô phải nhớ kỹ, đây là tận thế," nàng chậm rãi giơ dao lên, chỉ vào bóng người nhỏ bé kiên nhẫn nói rằng, "Mà thứ kia, là xác sống! Động lực duy nhất nó tồn tại, chính là ăn thịt người. Không phải nó chết, chính là cô chết, như vậy, cô còn muốn do dự không?"

Tôi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt xuyên thấu lòng người của nàng, cúi đầu nhìn mũi giày của chính mình, tay nắm thật chặt, ngay cả thân thể cũng không nhịn được bắt đầu run rẩy. Nàng nói không sai, vào lúc này, tôi còn muốn chấp nhất với lòng thông cảm vô dụng đó sao?

Con người và xác sống, vốn là thiên địch.

Tôi nhìn nàng, gật gật đầu: "Tôi hiểu rồi."

Nàng nở nụ cười, nhưng mỉm cười lần này là phát ra từ chân tâm, khóe mắt có nụ cười nhạt nhòa, lộ ra thành thục phong tình. Tôi bị nụ cười sáng chói này làm hoa mắt, bên tai đôi chút nóng rực lạ lùng, còn liếc mắt sang chỗ khác không dám nhìn nàng.

Chỉ nghe "phập" một tiếng, giơ tay chém xuống, đầu lâu nho nhỏ kia nhanh chóng đảo quanh trên đất, tôi vội vàng lùi về sau, tránh ra máu đen tung tóe, Tiêu vững vàng mà nhấc con dao dưa hấu, mũi dao rủ xuống, từng giọt từng giọt máu đen rơi xuống có hơi đông đặc.

Ánh mắt của nàng lạnh nhạt gần như cay nghiệt, không chỉ là đặc hữu coi nhẹ sinh tử siêu thoát của bác sĩ, mà giống như là một kẻ bề trên bễ nghễ miệt thị giun dế, trong lòng tôi giật mình, nhìn lại, nhưng lại chỉ còn có hờ hững.

Khi cái đầu kia lăn lộn, nàng không chút nào ghét máu bẩn đưa chân đạp vững, mũi dao nghiêng dọc chém vào, khẽ hất mấy lần, trong ánh mắt khó mà tin nổi của tôi, khều ra một khối tinh thể trong suốt.

Tôi đã quên để ý tới việc chỉ trích nàng bất kính đối với người chết, sự chú ý đều ở trên viên tinh thể vẩn đục: "Đây là cái gì?"

Nàng cong môi thoáng liếc tôi, như là hiểu rõ tâm tư vừa rồi của tôi, cũng không để ý, mà là dùng thân dao khều lấy tinh thể kia, tiện tay rút ra một tờ giấy lau lau mấy lần, rồi sau đó đưa cho tôi: "Tôi cũng không biết, thế nhưng hầu như hết thảy xác sống đều có cái này."

Dựa theo trình độ động tác thông thạo của nàng, xem ra không phải lần đầu tiên đào, một mặt, tôi khâm phục năng lực chịu đựng tâm lý của của bác sĩ ngoại khoa đỉnh cấp, mặt khác lại âm thầm xấu hổ: Hóa ra Tiêu chỉ là nhìn nhu nhược, bên trong vẫn rất là cường hãn, nhìn bộ dáng lưu loát tước cái đầu xác sống của nàng ban nãy, thời khắc mấu chốt còn không biết ai bảo vệ ai đây!

Tôi thầm thở dài một hơi, trả lại tinh thể cho nàng: "Cô để trong không gian đi."

"Ừm." Nàng gật đầu, tinh thạch liền biến mất ở trong tay nàng, tôi đang chuẩn bị hỏi nàng xin một món vũ khí, đã thấy sắc mặt nàng bỗng nhiên biến đổi, giống như chịu đòn nghiêm trọng vậy, sau đó uể oải kéo tới.

"Tiêu —" tôi vội vàng đỡ được nàng, nhưng hai chân không chống đỡ được mà như sắp nhũn ra.

Có tiếng bước chân cùng với tiếng gào thét của xác sống vang lên, lòng tôi lập tức hoảng hốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.