Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 20: Chương 20: Tiêu : CẢM GIÁC AN TOÀN




Tôi cho rằng dị năng giả hấp thụ một viên não tinh phải trả giá chỉ là đau đớn mãnh liệt trong thời gian ngắn mà thôi. Thế nhưng sau khi tôi thật sự tự mình nếm thử, tôi không thể không cho người phụ nữ Mộc Tiểu Quả này một tầng đánh giá cao hơn, chí ít sự nhẫn nại của nàng hơn nhiều người bình thường.

Đau đớn, chỉ là giải thích nông cạn nhất đối với loại cảm giác đó, nếu nhất định phải hình dung, thì giống như vô số ngân châm nhỏ như lông trâu đâm vào mạch máu, theo kinh mạch tràn vào ngũ tạng lục phủ, xâm nhập đầu óc, quấy nhiễu mỗi một nhóm tế bào và nơ ron, khiến người ta cũng chẳng còn sức hét lên. Sau cực hạn đau đớn, là ngứa tan nát cõi lòng, như phá hoại tổ chức bên trong sau đó lại tự động chữa trị, bó chổi lông ngắn lướt quá mỗi một tầng vân da, mỗi một đường nếp nhăn, như là kích thích sâu tận xương tủy, tuần hoàn lặp lại, không thấy điểm cuối...

Tôi là bị xúc cảm trơn trượt trên mặt thức tỉnh, cái liếm láp ngứa mà dính cùng với mùi vị kỳ dị để tôi dễ như ăn cháo đoán ra thân phận của đối phương, phản xạ có điều kiện chộp tới, một chưởng liền đem gia hỏa không biết trời cao đất rộng kia ném bay hơn mấy mét.

"Chó ngu." Tôi dùng rượu hoa sát trùng cực lực lau sạch nơi trên mặt bị nó liếm qua, hận không thể lột một tầng da, chỉ cảm thấy run rẩy từ da thịt trên mặt kéo dài tới đốt xương sống cuối cùng, sát ý ngập tràn phẫn nộ khi chạm vào con ngươi đen ướt át mà thấu triệt của nó thì dần dần tiêu tan — ánh mắt của nó, cực kỳ giống cái nhìn chăm chú của An Nhiên.

Thôi, niệm tình nó đánh thức tôi, tạm thời bỏ qua cho nó lần này.

Lần thứ hai một chưởng đẩy ra đầu nó rúc tới, tôi thoáng nhìn vị trí không gian — so với lúc trước lại mở rộng hơn hai lần, sương mù mông lung tản đi không ít, lộ ra mặt đất màu xám đậm; trên đỉnh ánh sáng ấm áp lại rõ ràng mấy phần, đã có thể nhìn ra hình dạng tròn trịa— giả dụ theo thời gian, nó có thể trở thành một mặt trời chân chính soi sáng khắp nơi hay không đây? Tôi rất chờ mong.

Tầm mắt đảo qua mảnh đất lớn màu xám lồi lõm, tôi đột nhiên cảm thấy: Hay là dẫn một ít nguồn nước lấp kín chỗ đó sẽ tốt hơn.

Chỉ là, ngoại trừ diện tích mở rộng, tia sáng mạnh hơn, viên não tinh dị năng giả này dường như cũng không có mang đến hiệu quả mà tôi chờ mong. Xem ra, chỉ có thể hy vọng vào phương diện nó ức chế thèm ăn có thể có chiến tích, điều này cũng có thể coi như là an ủi bồi thường hi vọng sau thất bại.

Từ trong không gian đi ra thì đã là năm giờ sáng hôm sau, sợ đánh thức An Nhiên, tôi không có đi trở về phòng mà gọi dậy hai người Mộc Tiểu Quả và Lư Tiểu Lục tới làm điểm tâm. Mãi đến khi rời khỏi mảnh vườn trái cây kia, An Nhiên cũng không có phát hiện vấn đề gì, cho dù là đối với tôi hay là hai người mất tích. Nhưng thật ra bản thân nàng có chút dị thường nho nhỏ, mặc dù nàng biểu hiện ra ỷ lại không hề tầm thường đối với tôi, khiến tôi rất hài lòng.

Có điều, năng lực của nàng chính là hơi yếu. Cái tên Vân Tử Chương thì không cần phải nói, hắn là dị năng giả mạnh nhất hiện nay tôi gặp, kể cả Mộc Tiểu Quả, cũng hơn nàng một tẹo, càng đừng nói là năng lực sau khi trải qua cải tạo từ một viên não tinh xác sống.

Chỉ là, không phải vạn bất đắc dĩ, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép An Nhiên sử dụng phương thức hấp thụ não tinh để tăng lên dị năng. Tôi không muốn để nàng cũng trải qua loại thống khổ khó có thể chịu đựng này.

Qua kính chiếu hậu, thoáng nhìn ánh mắt lơ lửng của nàng nhìn cửa sổ xe, sắc mặt ửng đỏ, tôi có chút bất đắc dĩ: Thật không rõ đứa nhỏ này từ sáng đến tối đều nghĩ cái gì, quả thật là tam niên nhất đại câu* sao?

(*tam niên nhất đại câu: Tuổi tác hai người cách nhau ba năm, tư tưởng, đạo đức, pháp chế, cảm quan của hai người sẽ có chỗ bất đồng, cách biệt càng nhiều chênh lệch càng xa.)

"An Nhiên, hiện tại thời gian cô phóng thích dị năng có thể kiên trì bao lâu? Uy lực ra sao?" Tôi hỏi.

Nét mặt nàng đau khổ nhìn tôi một cái, nâng hột trong lòng bàn tay lên, tiếp theo một cái chớp mắt, ở ngoài hột kết lên một tầng băng mỏng manh, bọc nó thành một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ, đẹp thì đẹp rồi, nhưng quá mức yếu đuối. Tôi đánh giá một hồi, hình thành băng với diện tích to bằng lòng bàn tay, độ dày nửa centimet cần một giây rưỡi.

Tôi gật đầu, ra hiệu nàng tiếp tục.

Nàng lại thử nghiệm dị năng khống hỏa và chế thủy của mình, hiệu quả với kết băng đại khái giống nhau.

Tuy là ba loại dị năng bổ trợ, nhưng uy lực kém xa đơn hệ —vô bổ.

Trải qua bước đầu phân tích, tôi đưa ra một kết luận đại khái, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại sinh ra một phần ưu tư: Nếu như bỏ mặc An Nhiên một mình ở bên ngoài, chỉ sợ năm con xác sống vây công sẽ làm cho nàng tiếp đón không xuể, mười con xác sống liền có thể làm cho tính mạng của nàng như ngàn cân treo sợi tóc, nếu là nhiều hơn nữa... Tôi hầu như không thể tưởng tượng.

Khi đối thủ của nàng đổi thành dị năng giả, kết quả chỉ có thể càng thêm gay go.

Ẩn giấu lo lắng, tôi thay đổi giọng điệu khá là ôn hòa nói rằng: "Mọi người cảm giác dị năng của mình có phát triển lên không?"

Bao gồm chỗ ngồi phía sau xe, cả ba người đều lắc đầu.

Rất tốt.

Tôi lại hỏi: "Vậy mọi người biết nên làm gì để phát triển không?"

Cùng nhau lắc đầu.

Tôi thầm thở dài, tiếp tục kiên nhẫn dẫn dắt họ: "Giống như là kỹ năng thể thao có thể tăng cao thông qua hàng ngày rèn luyện, kỹ năng và sức mạnh của dị năng mà mấy người sử dụng cũng có thể thấu triệt trong khi luyện tập không ngừng, biến đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất," Tôi thoáng liếc nhìn An Nhiên đang lắng nghe vô cùng nghiêm túc, khẽ mỉm cười, "Vì thế, bắt đầu từ bây giờ, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi cần thiết, mỗi người đều phải không ngừng luyện tập cho đến khi nắm vững dị năng của chính mình, đặc biệt là An Nhiên."

"Ừm! Tôi sẽ!" Nàng tràn trề nhiệt tình gật đầu, cực kỳ tán thành đối với đề nghị của tôi.

"Ồ ồ ồ, tôi biết rồi!" Ngô Phóng Ca cũng lập tức biểu hiện quyết tâm.

Không ngoài dự liệu, Kiều Tử Mặc cô nàng này tuyệt sẽ không bỏ qua bất luận cái cơ hội nào mà đối nghịch cùng tôi, giữa ngón tay nàng xoay cái dùi cui, hất hất cằm với tôi: " Vậy còn cô? Dị năng không gian của cô phải rèn luyện thế nào? Nhiều lần nhét vào vật tư gắng đạt tới giảm thiểu thời gian sử dụng và tăng cao hiệu suất vận chuyển sao?"

Khiêu khích quá mức rõ ràng trong giọng nói của nàng, nhưng tôi xem thường trả lời nàng, nói với An Nhiên rằng: "Trước tiên cô luyện tập loại dị năng điều khiển, kéo dài thời gian sử dụng, liền bắt đầu từ hệ băng đi, tính chất công kích khá mạnh. Sau này đối với người khác cũng tuyên bố năng lực của cô là kết băng, không được bại lộ cái khác. Sau đó lại đổi phương hướng huấn luyện thành loại dị năng khác mà luân phiên sử dụng, sử dụng đồng thời dị năng không cùng loại để đạt đến sử dụng đồng bộ và điều khiển chính xác ba loại dị năng. Sau khi thuận lợi nắm vững những thứ này, thông qua nhiều lần luyện tập đột phá phóng thích cực hạn, tăng cao uy lực."

Dị năng của An Nhiên hết sức đặc thù, tôi cũng không thể đem nàng giải phẫu nhiều lần nghiên cứu, vì thế chỉ có thể dựa vào cẩn thận tìm tòi từng bước. Trước đó, chỉ có thể coi chuyện bản thân nàng có ba loại dị năng như là bí mật, để tránh bị người hữu tâm đem ra làm văn*.

(*làm văn là chỉ dựa vào một việc gì đó để rêu rao, thổi phồng.)

Thấy nàng gật đầu, tôi lại tiện thể chỉ điểm cho Ngô Phóng Ca một phen: "Hiện đã biết dị năng tinh thần của anh có hai loại là điều khiển vật chất để sắp xếp tổ hợp cùng với thôi miên thần trí người. Nếu như để đạt được mục đích công kích, anh thử trao đổi đối tượng của hai loại xem, điều khiển sắp xếp vật chất của thân thể, có thể khiến thân thể người tan rã từ bên trong, chuyện này đối với dị năng giả là đả kích phi thường trí mạng; còn khống chế vật, anh có thể thử dùng lực tinh thần để di chuyển vật thể, từ bộ lông tinh xảo nhỏ bé cho đến xe tải thể tích trọng lượng khổng lồ, lần lượt thí nghiệm nâng cao sức khống chế và sức bền."

Phớt lờ hai mắt lóe ánh sáng của Ngô Phóng Ca, tôi nhìn về phía Kiều Tử Mặc mang đầy chờ mong, dừng một chút, chậm rãi nói: "Về phần cô... trong thời gian ngắn không có chỗ cần tiến bộ, tìm nhiều người luyện tập cho ăn chiêu là được."

"Hết rồi?" Kiều Tử Mặc trợn to hai mắt trừng tôi, trong mắt lập loè một thứ giống như tâm tình phiền muộn, "Cho hai bọn họ đều là kế hoạch tường tận thao thao bất tuyệt như vậy, đến tôi liền một câu nói qua loa cho xong? Đãi ngộ khác biệt có cần rõ ràng như thế hay không hả!"

Không phải tôi không muốn đưa ra ý kiến, chỉ là đối với phương diện võ thuật tôi cũng không có hiểu biết quá nhiều, muốn nhúng tay cũng không thể nào mở miệng, nàng vẫn cứ muốn hiểu lầm tôi thái độ qua loa, tôi cũng không tính biện giải.

"Tiêu, cô thật là lợi hại nha! So với huấn luyện viên chuyên nghiệp còn lợi hại hơn!" An Nhiên vừa biến hóa các loại hình dạng băng ở trong lòng bàn tay, vừa mở miệng hòa hoãn bầu không khí, hai mắt híp thành vầng trăng khuyết, ý cười nhu hòa khắp mặt để cho lòng người cũng thoải mái theo, "Tiếp theo chúng ta đi nơi nào thế?"

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta mau chóng chạy tới thành phố K, " tôi nhìn sắc trời một chút, tính toán đường xe cần thiết, dưới chân lại tăng thêm mấy phần sức mạnh giẫm chân ga, "Nơi đó có một đập chứa nước thiên nhiên, chúng ta đi nơi đó tìm nguồn nước tiếp tế." Chỉ hi vọng khi đến đó, nước không có bị ô nhiễm.

Câu nói này, tôi chỉ ở trong lòng đọc thầm, không có nói ra.

Mấy tiếng sau đó, Kiều Tử Mặc lớn tiếng kêu ngừng, yêu cầu cùng tôi thay ca.

"Bổn cô nương cũng muốn cảm thụ cảm giác lái Land Rover, rất muốn nha!" Nàng vừa nhảy lên chỗ điều khiển, kéo chắc dây an toàn, vừa thăm dò buông ra bộ ly hợp, đi về phía trước với tốc độ con rùa, trên mặt hung hăng đắc ý cùng động tác cẩn thận dưới tay tuyệt nhiên tương phản. Tôi biết rõ nha đầu này là lo lắng tôi lái xe mệt nhọc, mặc dù mấy tiếng lái xe đối với tôi mà nói không tốn sức chút nào nhưng tôi cũng không định từ chối ý tốt gượng gạo của nàng,

Dặn dò Ngô Phóng Ca ngồi ở ghế cạnh tài xế đối chiếu bản đồ chỉ đường, tôi kéo An Nhiên ngồi vào chỗ ngồi rộng rãi phía sau, đang chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, liền thấy nàng ngượng nghịu lôi kéo góc áo của tôi, sau đó thân thể thẳng băng, vỗ vỗ bờ vai của chính mình thấp giọng nói với tôi rằng: "Cô dựa vào tôi mà ngủ đi, như vậy thoải mái chút xíu."

Tôi thoáng liếc bả vai gầy gò của nàng, chần chờ không quyết định, nhưng bại trận dưới con mắt đen láy của nàng, không thể làm gì khác hơn là điều chỉnh tư thế ngồi, chậm rãi dựa vào bờ vai của nàng, cảm giác đầu tiên cũng không quá thoải mái, còn có chút khó chịu. Nhưng mà ngoài dự liệu của tôi, ngửi mùi hương nhàn nhạt thoải mái chỉ thuộc về nàng, tôi cảm nhận được an bình trước nay chưa từng có, trong lúc vô tình ngủ say...

Một cái xóc nảy nhẹ nhàng, tôi đột nhiên tỉnh lại, ngoài xe sắc trời đã tối lại, tới gần chạng vạng, xem ra tôi ngủ rất sâu, cũng rất ngon.

Kiều Tử Mặc ghế trước còn đang tập trung tinh thần lái Land Rover chưa quen thuộc, Ngô Phóng Ca sốt sắng mà nhìn chằm chằm động tác của nàng, thỉnh thoảng đối chiếu bản đồ trong tay, dáng vẻ như gặp đại địch, có chút buồn cười.

Tôi thoáng quay đầu, nhìn về phía người cũng đang ngủ còn chưa tỉnh lại, ánh tà dương xuyên qua cửa kính khúc xạ thành sắc thái mềm nhẹ, chiếu rọi ánh sáng ấm áp trên gò má của nàng, ngũ quan sau khi cởi ra kính mắt hiện ra nét đẹp ban đầu, cho dù là tóc ngắn nam tính hóa cũng không cách nào che lấp nhu hòa của nàng— đây là một nữ nhân tuổi trẻ, xinh đẹp.

Nữ nhân này, cuối cùng rồi sẽ thuộc về tôi, cũng chỉ thuộc về tôi.

Nghĩ đến đây, tâm tình của tôi tự dưng xán lạn lên, cho dù tà dương kia dần dần lặn xuống mang đi ánh sáng và ấm áp trên đường chân trời, nhưng cũng không tiêu tan cảm giác thỏa mãn trong lòng tôi.

Cảm giác được cánh tay nàng ôm sau lưng tôi, cho dù lúc ngủ cường độ cũng chặt chẽ không buông, làm tôi cong lên khóe miệng, lại lần nữa nhắm hai mắt — cho dù Kiều Tử Mặc ở ghế trước mệt nhọc hồi lâu, cùng tôi có quan hệ gì đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.