Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 12: Chương 12: Tiêu : NAM NHÂN NHẤT NHÃN BẠO PHÁ




Quả nhiên giống như tôi dự liệu, bạn thân An Nhiên đối với tôi mà nói, là phiền phức tồn tại, tôi thật muốn ngăn chặn cái miệng ồn ào của nàng, đâm mù ánh mắt làm càn của nàng, bẻ tứ chi nàng đang quấn quýt lấy An Nhiên không tha. Nhưng tôi muốn làm nhất, là bẻ gãy cái cổ nhỏ nhắn của nàng, làm cho nàng không bao giờ có thể tiếp tục chiếm cứ vị trí bên người An Nhiên. Nhưng tôi biết rõ, chỉ có thể là muốn mà thôi.

Thu hồi ánh mắt tiếc nuối, tôi nhẹ nhàng đứng dậy từ trên ghế sa lông tối qua chợp mắt, vươn người một cái.

Buổi tối là lúc tất cả xác sống hoạt động sôi nổi nhất, nghĩ đến những người kia hẳn là bị hành hạ đến tinh thần căng thẳng, một đêm chưa ngủ đi. Dù vậy, lại có bao nhiêu người có thể quyết định mạo hiểm một lần phá vòng vây đây?

A, con người. Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu là giỏi, rụt rè khiếp đảm thì nhiều. Các ngươi ở trước mặt xác sống yếu đuối như vậy, có tư cách gì sống tiếp?

Đến bên cửa sổ nhìn ngó, sắc trời mờ mờ, nắng sớm tinh khôi, nếu không có những xác sống không an phận kia, xác thực là một buổi sáng tốt đẹp.

Tay hất dao một cái giải quyết một con xác sống dưới lầu kêu gào nhiều nhất, tôi thả nhẹ bước chân đi tới sô pha bên kia, thay An Nhiên đắp lại chăn, hoàn cảnh như vậy mà còn ngủ ngon như thế, chắc là mệt chết nhỉ. Có nên xuất phát tối nay hay để cho nàng ngủ thêm một chút không đây?

Liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, 6 giờ 22 phút, còn sớm.

"Ưm a..." Âm thanh nói mớ nho nhỏ khàn khàn mới tỉnh, như là sô cô la hòa tan, có xúc cảm như tơ nhung, tâm tình tối tăm của tôi trong nháy mắt liền trở nên xán lạn bởi vì dáng vẻ đáng yêu khi nàng mơ màng mở ra đôi mắt mờ tịt.

"Tỉnh rồi?" Đưa tay sờ sờ mặt nàng, gò má mềm mại mà ấm áp, nhiệt độ làm người lưu luyến không rời, nàng thuận thế ở trong lòng bàn tay tôi sượt hai lần, như cún con vẫn chưa cai sữa, sau khi ngáp một cái con mắt ướt sũng nhìn về phía tôi, thật lâu mới tỉnh táo lại.

"... Tiêu?" Nàng nghi hoặc mà gọi tôi một tiếng, dường như cảm giác được da thịt lạnh lẽo của tôi, thoáng cái giật mình, vẻ mặt bỗng nhiên có chút cứng ngắc, từng chút từng chút dời mặt khỏi lòng bàn tay tôi, nghiêng đầu đi be bé nói rằng, "Sớm, chào buổi sáng..."

A, vẫn là lúc mới tỉnh ngủ thì phản ứng càng tự nhiên, càng khiến tôi yêu đây.

"Sớm." Tôi ngoắc ngoắc môi, thân đứng thẳng, hai ba bước đi tới ghế sô pha của một người khác, nhấc chân đá nha đầu ngủ đến không hề có một chút hình tượng kia: "Dậy."

Còn không chạm được cẳng chân của nàng, cái người nước dãi rơi bốn phía kia lại đột nhiên thu chân, xoay người đứng lên, bày ra tư thế công kích đối diện tôi, một luồng áp lực hừng hực tự nhiên tỏa ra, mặc dù nàng vẫn chưa có mở mắt ra.

Đây chính là cái gọi là phản xạ có điều kiện của cao thủ võ lâm sao? Rất tốt. Có lẽ người này cũng không có ngu ngốc như nhìn qua vậy.

"A... Cô làm gì vậy!" Nàng dụi dụi con mắt, làm như bất mãn tôi đánh thức nàng, "Khi tôi ngủ không nên tới gần, cẩn thận tôi đánh cô nha!"

Không để ý đến sự uy hiếp của nàng, tôi ném cho nàng một bình nước, sau đó từ trong không gian tìm ra ba túi ba lô cỡ lớn, từng người nhét vào một chút lương khô và đồ dùng hàng ngày, lại chọn một chút dụng cụ nhỏ sẽ dùng đến, chia ra đưa cho các nàng.

Trên người có dị năng không gian cũng không tiện nói cho mọi người đều biết, để tránh khỏi đưa tới phiền phức không cần thiết, vì thế ra ngoài vẫn cần mang theo ba lô che giấu tai mắt người.

Nhanh chóng rửa mặt xong xuôi, thời gian đúng 6 giờ 37 phút, An Nhiên và nha đầu kia liếc mắt nhìn nhau, thầm trao đổi một phen, thế là nha đầu kia xung phong đi ở phía trước, còn nàng thì lại đứng sau sườn trái của tôi, một trước một sau bao vây tôi vào giữa hiện lên trạng thái bảo vệ, tôi âm thầm nhíu nhíu mày, thực sự không thích loại hiểu ngầm này của các nàng. Nhưng cũng vờ vui vẻ, tiếp nhận an bài của họ. Dù sao, tôi vẫn luôn đóng vai nhân viên hậu cần không có lực công kích.

Từng nghe An Nhiên nói đến, bạn thân nàng là dị năng loại tốc độ, bản thân cũng là thiên tài đánh lộn. Như vậy, sau này chức trách lớn xông pha chiến đấu liền phải giao cho nàng ấy.

Nghĩ đến đây, tâm tình của tôi tốt hơn không ít, trong ánh mắt kinh ngạc của nàng đưa cho nàng một cái cảnh côn lấy được trong phòng an ninh.

Nha đầu kia áng chừng cây gậy trong tay, nhìn tôi gật đầu ra hiệu, kéo cửa ra, đang muốn bước ra, lại đột nhiên dừng lại, tôi không hiểu nghiêng người sang xem, trước đó rõ ràng không có cảm giác ngoài cửa có xác sống. Cửa chống trộm đối diện cũng đồng thời mở ra, hiện ra một người đàn ông trẻ tuổi vác lấy bọc lớn.

Hắn đeo một chiếc kính gọng đen, tướng mạo bình thường, vóc người cũng gầy yếu, da dẻ bệnh trạng như quanh năm không thấy ánh mặt trời. Nhưng tôi không cảm giác được khí tức đồng loại trên người hắn, lúc này mới kiềm chế sát ý đột nhiên nổi lên.

Hắn lấm lét nhìn trái phải một hồi, nét mặt vốn dĩ có chút lén lút khi nhìn thấy chúng tôi - nói chính xác là nha đầu đứng trước tôi thì đột nhiên sáng ngời, vung lên một nụ cười ánh mặt trời: "Hello ~"

Không có người trả lời hắn.

Nha đầu kia không để ý hắn lấy lòng, quay đầu thấp giọng nói với tôi cùng An Nhiên: "Không biết bệnh thần kinh đến từ đâu, đừng để ý tới hắn. Bên kia có một sân phơi thông đến sân nhà tầng một, chúng ta nhảy xuống, rồi vòng vào trong nhà để xe, như vậy sẽ không khiến xác sống chú ý nhiều."

Tôi gật đầu tỏ ý hiểu rõ, An Nhiên cũng không có dị nghị, người đàn ông bị xem nhẹ kia như là quen biết mà lại gần, nhỏ giọng nói rằng: "Không được không được, tuyệt đối không nên đi sân nhà, nơi đó có thật nhiều xác sống!"

Tôi nhíu mày, cảm thấy hứng thú, còn chưa nói chuyện, liền thấy Kiều Tử Mặc đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt người đàn ông kia, khí thế hùng hổ nói: "Làm sao anh biết nơi đó đều là xác sống? Anh gặp sao! Còn nữa, anh là ai vậy! Lén lén lút lút theo chúng tôi là muốn mưu đồ gây rối sao? Thức thời lăn xa một chút, bằng không đừng trách cô nãi nãi thủ đoạn độc ác!"

Người đàn ông kia bị ngữ điệu thâm trầm của nàng dọa sợ run lập cập, nhưng vẫn đánh bạo nói rằng: "Tôi là nói sự thật! Là tôi cảm nhận được! Còn nữa, tôi không có theo dõi các cô! Tôi ở đối diện nhà cô, tôi tên Ngô Phóng Ca."

"Cảm nhận được? Cái mông anh!" Kiều Tử Mặc liếc hắn một cái, khẩu khí vẫn bất thiện, "Đối diện nhà chúng tôi ba năm trước không ai ở!"

"Chao ôi, không lừa cô, ba năm trước tôi mua lại nhà kia thì dời đến rồi, chỉ là bình thường toàn ở nhà, rất ít đi ra ngoài mà thôi..." Hắn vội vàng muốn chứng minh sự trong sạch của chính mình, móc ra ví tiền trong túi, lấy ra thẻ căn cước, tôi tùy ý liếc qua, nhìn thấy ảnh chụp có chút ố vàng trong túi tiền hắn, là bé gái mặc áo đầm.

A, yêu thích trẻ con sao?

Tôi không khỏi nhìn người đàn ông tên Ngô Phóng Ca này vài lần, nhưng cảm thấy có gì đó không đúng, trên người hắn có một loại khí tức đặc biệt, để bản năng tôi cảm thấy bài xích, nhưng lại không phải bạo ngược khát máu trên người xác sống, cũng khác với quỷ dị ma quái từng cảm giác được ở phòng thí nghiệm đó, giống như là năng lượng tinh khiết phát tán và chảy xuôi... Dị năng giả?

Tôi một lần nữa đánh giá người đàn ông này một hồi, trở tay rút ra một con dao gọt hoa quả dài 20 cm chỉ vào hắn.

"Oa... A ưm ưm..." Hắn sợ đến sắp muốn kêu to, bị nha đầu kia một tay che miệng lại.

Tôi cho ánh mắt khen ngợi, nha đầu này phản ứng không tệ.

"Cô " dao trong tay để lên bên gáy của hắn, hơi dùng chút sức mạnh, "Có dị năng?" Mặc dù là hỏi, nhưng đã có tám phần mười khả năng, ánh mắt của hắn có gợn sóng lớn trong nháy mắt.

Úp úp mở mở một lúc, khi tôi không nhịn được đè xuống lưỡi dao thì hắn mới vội vàng trả lời: "Tôi tôi tôi, tôi là có một chút không giống với người bình thường!" Cẩn thận mà nuốt ngụm nước miếng, hắn thử dời cái cổ, rời xa lưỡi dao, "Chính là không biết có phải là dị năng mà cô nói."

Thấy thế, Kiều Tử Mặc trực tiếp đạp một cước lên chân hắn, tàn bạo mà quát lên: "Đừng nghĩ giở trò gian! Nhanh cho lão nương xem năng lực của ngươi! Bằng không... hừ hừ, ngươi hiểu!"

Hắn giận mà không dám nói gì nhìn tôi một cái, lại ai oán nhìn lướt qua ác bá Kiều Tử Mặc, xoa xoa chân mình, sau đó nhìn chằm chằm vào kính tủ phòng cháy trên tường hành lang, một giây sau, cái kính kia bỗng dưng nổ tung, ào ào ào đổ nát một chỗ, mà hắn cũng mồ hôi lạnh khắp mặt, uể oải cúi người xuống chống đầu gối của mình thở dốc không thôi.

"Ý niệm?" Trong phút chốc kinh hãi, Kiều Tử Mặc tỉnh táo lại, ánh mắt cổ quái đánh giá người đàn ông bề ngoài xấu xí này, "Không tệ lắm tiểu tử." Tuy là khen, nhưng ngữ khí không nóng không lạnh.

Nhưng người ta lại hiểu lầm ý nàng, cởi bỏ kính mắt của mình, nhìn nàng với vẻ mặt thành thật nói rằng: "Tôi là người tốt."

Bốn mắt nhìn nhau, nha đầu kia giống như bị đầu độc, không chớp một cái mà nhìn vào con mắt của hắn, cũng ngây ngốc lặp lại một câu: "Anh là người tốt."

Người đàn ông kia lại từ từ nói: "Tôi thật là đẹp trai."

Nàng chầm chậm trừng mắt nhìn, cũng nói theo: "Anh thật là đẹp trai."

"Mặc Mặc?" An Nhiên đứng phía sau tôi lo âu nhẹ nhàng kêu một tiếng, tôi phất tay với nàng, ra hiệu yên lặng xem biến đổi.

Không nghĩ tới Ngô Phóng Ca này còn thủ đoạn như thế, thật là thú vị vô cùng, chờ nha đầu này tỉnh lại, biết mình vừa nãy mất mặt như vậy, có thể giận dữ và xấu hổ muốn chết không đây?

Ý nghĩ bỡn cợt lướt qua, tôi quyết định lưu lại người đàn ông có thực lực không tệ này, coi như để khiến nha đầu này ngột ngạt, hắn cũng rất có giá trị.

Nói xong hai câu này, hắn rốt cục lại chống đỡ không được, con mắt đỏ đậm, ôm đầu thống khổ ngồi xổm xuống, tôi cũng ngồi xổm xuống, từ trong túi đeo lưng lấy ra một bình nước đưa cho hắn: "Anh là dị năng loại tinh thần nhỉ... Đầu rất đau? Còn có chỗ nào không thoải mái? Loại năng lực này thời gian sử dụng cùng uy lực là bao nhiêu? Trị số cực hạn và tác dụng phụ?"

Dị năng của hắn rất đặc thù, vận dụng thoả đáng, sẽ khá mạnh mẽ. Nếu là có điều kiện, thì có thể lập tức phân tích ra các mức dữ liệu của hắn, nếu có thể làm chút thí nghiệm thì không thể tốt hơn.

Tôi nheo lại mắt, âm thầm nhìn lướt đầu của hắn, nhiệt cảm so với người bình thường sinh động nhiều hơn, thật muốn giải phẫu xem, tiếc nuối lắc đầu một cái, chờ sau này có cơ hội nói sau đi.

"Tiêu." An Nhiên kéo tay tôi, kéo về tầm mắt của tôi từ trên người đàn ông kia, "Vừa nãy động tĩnh rất lớn, sẽ đưa tới xác sống... Chúng ta nhanh rời đi!"

"Ừm." Tôi gật đầu, nắm chặt tay nàng, nàng mím môi cười, có loại nội liễm ôn nhu.

Giơ tay chế trụ Kiều Tử Mặc đã tỉnh táo lại với vẻ mặt bi phẫn đến muốn giết người diệt khẩu, tôi chỉ chỉ đồng hồ đeo tay: "Thời gian rất gấp, đi mau."

Bị Ngô Phóng Ca trì hoãn, thời gian cách dự định chỉ còn không tới năm phút đồng hồ.

Hắn lập tức ân cần nói rằng: "Tin tưởng tôi đi, đi từ bên kia phòng cháy, nơi đó thường ngày đều bị khóa lại rồi, không có ai đi, hiện tại cũng không có xác sống!"

Tôi liếc mắt ra hiệu cho An Nhiên, nàng hiểu ý vỗ vỗ vai Kiều Tử Mặc, đánh nhịp làm quyết định: "Được, vậy thì nghe lời cậu! Chúng ta lập tức đi."

Ngô Phóng Ca hưng phấn đáp một tiếng, thức thời xoay người chạy chậm dẫn đường, cái bọc sau lưng nhét nhiều như núi nhỏ thật có chút buồn cười.

Quả thực như hắn nói, chúng tôi chỉ bỏ ra hơn ba phút liền thuận lợi tránh ra xác sống xuống hầm để xe.

Xe đỗ hơn nửa trong hầm, nhưng chẳng có mấy chiếc xe thể thao đắt tiền, bên rìa còn vài con xác sống du đãng, chưa kịp gào thét liền bị một bóng người mau chóng giải quyết, nhìn Kiều Tử Mặc dễ như ăn bánh liên tiếp giết ba con xác sống, tôi cuối cùng coi như có chút tán thành thực lực của nha đầu này, tốc độ mười mét trên giây lại là Thuấn Phát, đúng là vượt xa thần thoại người bay.

Nhanh chóng quan sát bốn phía một hồi, không chú ý đến thang lầu bên kia truyền đến tiếng huyên náo, tôi chọn lựa một chiếc xe jeep bốn người, tuy rằng kiểu dáng hơi cũ, nhưng trước xe gia cố bảo vệ khiến tôi an tâm.

Cảm thấy tiếng ồn càng ngày càng gần, tôi không do dự nữa, dẫn đầu đỡ lấy một bên nhảy vào trong xe, ngồi vào chỗ điều khiển, quay đầu nói với ba người còn đang ngây ngốc: "Lên xe."

"Tiêu... chúng ta hình như không có chìa khóa xe mà?" An Nhiên lập tức nhanh chóng nhảy lên chỗ kế bên tài xế, đợi hai người khác cũng cấp tốc tiến vào thì nàng mới nhỏ giọng nhắc nhở.

Tôi bất đắc dĩ nhìn nàng, buồn cười nàng phản ứng chậm, nhưng vẫn dịu dàng vỗ về nàng: "Không sao, tôi có biện pháp."

Hiện tại mới suy tính tới vấn đề này, thật là một đứa nhỏ ngốc.

Có nên nói cho nàng biết, tôi cũng từng học chuyên ngành vật lý không?

Loáng cái dỡ ra vô lăng, thuần thục tìm dây diện cùng một cái dây dẫn khác, đan vào, chỉ thử hai lần, xe liền khởi động, tiếng phanh của động cơ trong hầm xe trống trải cũng không mấy bất ngờ, có một làn sóng tiếng vang càng làm người khác chú ý chiếm cứ sân nhà.

Ánh mắt kinh ngạc của ba người cũng bị âm thanh đó dời đi. Cũng được, khỏi tốn công tôi miệng lưỡi giải thích.

Thừa dịp quay xe, tôi từ kính chiếu hậu xem qua tình huống phía sau, mười mấy người từ nơi cầu thang lảo đảo chạy xuống, kèm theo đó là từng trận tiếng gào, dự tính số lượng xác sống đuổi theo không phải số ít.

Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: Bảy giờ kém mười giây.

Thời gian vừa vặn.

"Ngồi vững." Lần thứ hai liếc mắt nhìn đám người kia liều mạng chạy hướng tới nhà xe, cùng với hai tiểu tử chạy tới phía chúng tôi, tôi cười cợt, buông ra côn xe đồng thời giẫm một cước xuống chân ga, xe đột nhiên vọt ra ngoài, nhờ vào thùng bảo hiểm rắn chắc và xung lực to lớn phá tan cửa cống, chỉ chừa cho bọn họ một làn khí thải màu đen. Muốn đi nhờ xe, vẫn là chờ chuyến sau đi.

Sau khi nghiền nát mấy con xác sống cản đường, xe chạy lên đường chính của tiểu khu.

Phía trước là mấy chục con xác sống bị tiếng vang kích thích đến, phía sau là nhân loại cận kề tuyệt vọng rồi lại khát vọng sinh tồn, khóe mắt nhìn thấy An Nhiên liên tiếp nhìn về phía sau, tôi lắc lắc đầu, ra lệnh cho Ngô Phóng Ca ngồi phía sau: "Phá tan cửa lớn."

Nguyên nhân đồng ý mang theo hắn, chính là tôi cần phải có người mở ra cửa sắt tiểu khu.

Chiếc xe này tuy rằng vững chắc, nhưng cũng không chịu nổi va chạm mãnh liệt lặp đi lặp lại nhiều lần, mà tôi cũng không muốn ở trước mặt An Nhiên sử dụng quá nhiều năng lực. Bây giờ, có tiểu tử này làm bia đỡ đạn, làm việc thuận tiện không ít.

"A? A... dạ dạ!" Hắn gật đầu không ngừng, lấy kính mắt xuống, hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm cái cửa sắt lớn màu đen, tròng mắt màu nâu đậm dường như có vòng xoáy ngưng tụ.

Cùng lúc đó, xác sống cách xe chúng tôi càng ngày càng gần. Tôi hầu như có thể ngửi thấy được con xác sống đi đầu tiên tỏa ra mùi hôi tanh tưởi, mà phía sau chúng tôi cũng vang lên tiếng con người thét chói tai, tiếng khóc rống, cùng với âm thanh xe khác khởi động.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cửa lớn ầm ầm ngã xuống, chấn động tro bụi đầy đất, mà tôi cũng giẫm xuống chân ga, mạnh mẽ đánh bay vài con xác sống phía trước, trực tiếp ép lên người chúng nó, thô bạo tạo ra một con đường, về phần có bao nhiêu người có thể tóm lấy khe hở ngăn ngắn này mà cùng đi ra, tôi không quan tâm. Ban đầu, mục đích của tôi không phải vì cứu người.

Bất chấp nguy hiểm cùng An Nhiên tìm đến bạn thân nàng, thỏa hiệp mang theo hai người phiền toái này, tiện thể trợ giúp bộ phận cư dân phá vòng vây. Tất cả những thứ này, chẳng qua là làm nền để tôi ở trong lòng An Nhiên càng nhiều trọng lượng hơn thôi. Rồi có một ngày, tôi sẽ là tồn tại quan trọng nhất trong lòng nàng, không thể thay thế, giống như tôi đối với nàng.

Nàng sẽ là ánh sáng duy nhất, chỉ thuộc về một mình tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.