Tựa ở vai An Nhiên, tôi lẳng lặng mà nghe nhịp tim của nàng càng ngày càng gấp, khóe miệng nhếch lên độ cong. Bỗng nhiên, một loại âm thanh bất thường khác chui vào trong tai tôi, thính lực so với người bình thường nhạy bén hơn mấy lần để tôi nhận ra được vài nhịp tim dị thường khác ngoài An Nhiên.
Sau khi sấm chớp lóe qua, tôi lập tức kéo An Nhiên lùi về góc lõm phía sau– nơi mặt tường cách chúng tôi gần nhất, có thể hình thành một góc để dựa vào. Hai người Kiều Tử Mặc cùng Ngô Phóng Ca không kịp phản ứng thì bị dòng người đẩy sang một bên khác.
Ngay khi tôi và An Nhiên vừa dừng lại, mấy người nhịp tim lạ thường kia liền giống như xác sống cắn tới người cách gần nhất, tiếng thét chói tai sợ hãi, máu thịt be bét, toàn bộ hội trường tựa như địa ngục tái lâm.
Mấy người đó đang gặm nhấm máu thịt của những đồng bạn trước đây không lâu còn chuyện trò vui vẻ, lại có vài người liên tục xuất hiện bệnh trạng giống họ, điên cuồng như chó sói tàn bạo mà nhào về phía người sống gần nhất mà cắn xé, gặm nhấm, ra tay cực kỳ hung ác, không hề có một chút nhân tính. Tiếng gào khóc, tiếng kêu rên, tiếng mắng chửi, khiến tình cảnh vốn dĩ hỗn loạn càng thêm khó có thể khống chế. Lúc nãy Cát Tân Bồi còn dương dương tự đắc đang gấp rút tổ chức nhân công, chế ngự lại mấy người phát tác kỳ lạ, mệt mỏi vì bận, có phân thân cũng không kịp giải quyết.
Tôi thờ ơ nhìn trò khôi hài đột nhiên xuất hiện này, cũng không định dính líu. Để ý là có thể phát hiện, những người này đều có một điểm chung, quần áo mặc trên người có dấu vết thấm ướt, tóc tai dính nước, hiển nhiên không lâu trước đây đã từng tắm mưa..
Mấy người phát tác đầu tiên kia, trong tay còn có bình chứa nước, rất có thể là trực tiếp dùng để uống nước mưa. Mà sau khi mấy người đó phát tác, hẳn là đến người da dẻ tiếp xúc nước mưa. Không có chứng cứ xác thực, tôi chỉ là suy đoán như trên, ở trong lòng đánh giá ngọn nguồn sự kiện.
Cái người biến dị giả loại sức mạnh kia, gọi là Hồng Uyển Lan sao?
Ha, sức mạnh đã từng luôn lấy làm kiêu ngạo, được mọi người tin cậy có thể bảo vệ bọn họ, nhưng bây giờ đã biến thành trợ lực giết chóc vô tình. Nàng dễ như ăn cháo mà xé một chàng trai trưởng thành thành hai nửa, cốt nhục vỡ vụn vung lên một chùm sương máu, ở trên khuôn mặt trắng nõn còn chưa từng biến dạng của nàng, có một loại vẻ đẹp máu tanh, nhưng mà rốt cuộc không có người đàn ông nào dám đi thưởng thức cái đẹp khủng bố này.
Có lẽ, tôi nên dùng "Nó" làm đại từ.
"Đoàng —" tiếng súng nổ, bóng người nhào tới bị bắn lảo đảo một cái, màu máu đen đỏ ở ngực nó tóe ra bung bét, nhưng nó không để ý lắm, chỉ dừng lại một cái rồi tiếp tục kêu gào chộp tới phía mục tiêu. Thứ kia mất cảm giác không sợ chết, không khác gì xác sống, có thể nói, từ khi chúng nó bắt đầu cắn xuống máu tươi của đồng bạn, chúng nó cũng đã mất đi tư cách sống làm người.
Sau tiếng súng vang đầu tiên, đám người rơi vào trong khủng hoảng tựa như tỉnh táo lại, liên tiếp lấy ra vũ khí, quay sang tấn công xác sống đang uy hiếp sinh mệnh của họ. Tôi đếm thử, ngoài người cảnh sát trưởng Cát Tân Bồi đó ra, vẫn còn có năm, sáu người có vũ khí nóng. Bố trí sức mạnh quân sự như vậy, thảo nào có thể từ trong vây công của xác sống còn sống sót đến nay, còn cứu về không ít phiền toái tay trói gà không chặt.
Chỉ là, trong tình cảnh bị động đột nhiên không kịp chuẩn bị, phản kích thường không có suy nghĩ và phán đoán lý trí, cuối cùng có khả năng đạt được hiệu quả cũng phải trả giá rất nhiều. Viên đạn bọn họ bắn phần lớn chỉ trúng thân thể xác sống và tay chân, nhưng hiếm khi trực tiếp bắn trúng đầu- vị trí quan trọng này. Kết quả xấu nhất thì lại bao gồm viên đạn cầu sinh không những không có trở thành nhánh cỏ cứu mạng, trái lại vô tình thu hoạch mất tính mạng của đồng bạn vô tội.
Cùng với sự công kích càng ngày càng hung mãnh của xác sống, phòng tuyến trong lòng những người cầm súng này không ngừng sụp đổ, bắt đầu xạ kích lung tung. Mà tình huống như vậy, đang càng ngày càng nghiêm trọng.
Khi tất cả mọi người trong hội trường lọt vào nguy hiểm bị đạn lạc bắn trúng, An Nhiên lập tức xoay người đẩy tôi tựa vào góc tường, cả người dính vào thật chặt, trở tay ở sau lưng kết lên một tầng băng sương mỏng manh dùng làm tấm khiên tạm thời, ngăn cách thế giới hỗn loạn ở bên ngoài, để lại cho tôi một khe hở để nương thân. Thứ này cũng không thể bảo đảm an toàn trăm phần trăm, thế nhưng thứ này có thể bảo đảm một chút: Bất kỳ nguy hiểm nào nếu muốn tập kích đến tôi, tất cả phải vượt qua người nàng trước tiên.
Nàng đang lấy tính mạng của mình để bảo vệ tôi.
Đột nhiên, tôi cảm thấy có một góc trong tim nổi lên ấm áp tươi sống, nhịp tim đập còn dữ dội hơn nhiều mấy con xác sống biến dị đó, là bệnh trạng khát máu lại muốn phát tác sao? Tôi không biết.
Nàng nửa ngồi nửa quỳ, hai tay đỡ ở bên má tôi, chóp mũi cách tôi không tới 2 cm, hơi thở cấp bách mà mang theo căng thẳng, nhưng ánh mắt nhìn tôi chăm chú mà kiên định.
Nàng nói: "Tiêu, tôi sẽ bảo vệ cô."
Trong nháy mắt như vậy, tôi muốn ôm nàng vào trong ngực thật chặt, hoặc là cứ thế mang theo nàng trốn vào trong không gian, không có xác sống, không có dị năng giả, không có những người khác, chỉ có hai người chúng tôi, cũng không bao giờ đi ra nữa. Nhưng tôi biết, nàng sẽ không đồng ý để tôi làm như vậy.
Nàng không bỏ được người mẹ cách xa ở thành phố B, không bỏ được bạn thân Kiều Tử Mặc cùng đồng bạn Ngô Phóng Ca mới quen biết, thậm chí không có cách nào trơ mắt mà nhìn một đám người chết ở trước mắt nàng, giàu lòng thông cảm lại là cái người cứng đầu tính tình quật cường, khiến người ta bất đắc dĩ.
Nhưng khiến tôi yêu thích nhất, cũng là tấm lòng son chấp nhất không đổi này. Bởi vì đó chính là điểm mà nàng không giống với bất kỳ ai khác.
Tôi nhìn thẳng vào trong con ngươi màu đen thuần của nàng, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ừm."
Nàng cong mày lên đang muốn nói gì, chợt quay đầu đi. Tiểu nha đầu tên Tăng Nhu đang khom lưng, từng chút một đi tới phía chúng tôi, sắc mặt trắng bệch, môi ấp úng, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu, phía sau nàng là liên tiếp tiếng súng và tiếng gào xác sống.
An Nhiên hơi do dự một chút, vẫn là ngoắc ngoắc tay với nàng, tiểu nha đầu mắt sáng lên, vội vã bước nhanh hơn.
Lúc gần như sắp chạm được cánh tay duỗi ra của An Nhiên, từ phía sau cô bé bị xô một cái thật mạnh, khiến cô bé lảo đảo, thân thể nghiêng đi, giây tiếp theo, liền thấy thân hình của nàng chấn động, chậm rãi giơ tay che ở vị trí ngực, ngửa mặt ngã rầm trên mặt đất.
Ở giữa ngực của nàng thủng một cái lỗ máu, máu tươi ồ ạt chảy ra bên ngoài. Hiển nhiên, bởi vì một cái xô đẩy kia, trùng hợp bị một viên đạn lạc bắn trúng.
Từ khi bị đẩy ra mãi cho đến khi ngã xuống đất, ánh mắt của nàng gắt gao trừng về một phương, tràn ngập không thể tin tưởng, cái người phụ nữ đẩy nàng trong lồng ngực ôm một bé trai bảy, tám tuổi, nhưng cũng không rảnh cho một ánh mắt áy náy, chỉ nhét đứa nhỏ trong lồng ngực vào bên trong khe hở của An Nhiên và tôi.
Thấy An Nhiên nhíu mày, hai đầu gối của nàng mềm nhũn quỳ trên mặt đất, khóc lớn khẩn cầu: "Van cầu cô! Van cầu cô! Đứa nhỏ là vô tội! Cô cứu giúp nó! Cứu giúp nó đi!
An Nhiên phức tạp nhìn nàng một cái, lại nhìn thoáng qua Tang Nhu ngã trên mặt đất sống chết không rõ, vẫn là cắn răng tiếp nhận bé trai khóc thút thít kia, bảo hộ hắn ở giữa chúng tôi, xem như là ngầm đồng ý thỉnh cầu của người phụ nữ kia.
"Cảm ơn! Cảm ơn cô!" Nàng kích động liên tục nói cảm ơn, lưu luyến liếc nhìn đứa con của mình, sau đó dứt khoát kiên quyết đứng dậy chạy đi phía khác, ở lại góc này càng nhiều người, mục tiêu lại càng dễ thấy, đưa tới nguy hiểm xác sống cũng lại càng lớn.
Tôi nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, liếc nhìn Tăng Nhu ôm ngực thật chặt cùng với bé trai run lẩy bẩy trong lồng ngực, khóe miệng chậm rãi kéo ra độ cong. Thực sự là một người mẹ vĩ đại ha, vì đứa con có thể từ bỏ tôn nghiêm thậm chí cơ hội cầu sinh; cũng có thể không hổ thẹn cướp đoạt cơ hội sống sót của một đứa trẻ khác, thậm chí trở thành đao phủ gián tiếp hại chết tính mạng của con bé.
Nói nàng có lỗi sao? Không, nàng chỉ là muốn bảo vệ con của chính mình thôi; nói nàng vô tội sao? Lẽ nào Tăng Nhu đáng chết sao?
Cái mệnh đề này cũng không phải là khó giải, chỉ là không có một cái đáp án nào chính xác thôi.
Nhân tính luôn luôn có đôi có cặp tồn tại một người có hai bộ mặt, một mặt là nhân từ, một mặt là tàn nhẫn; một mặt là Thiên Sứ, một mặt là Ác Ma.
A, ích kỷ, vô tư, cảm động, mâu thuẫn, đây chính là nhân tính phức tạp mà khiến tôi căm ghét.
Không đợi người phụ nữ kia chạy ra bao xa, một con xác sống liền nhắm vào cổ nàng, nàng sợ hãi mà không cam lòng, nhưng không thể ra sức, cuối cùng ánh mắt tập trung lại đây, cái nhìn quyến luyến và hi vọng, mãi đến khi không còn hơi thở.
"Mẹ, hu hu..." Một tay tôi che miệng bé trai, chặn lại tiếng khóc của hắn ở trong lòng bàn tay, mặc dù rất muốn cứ như thế giải quyết đi thứ phiền toái này, thế nhưng ở trước mặt An Nhiên, cũng không phải là một thời cơ tốt. Tôi không muốn để nàng cảm thấy tôi là một quái vật tàn nhẫn vô tình, vì thế tôi tình nguyện thu lại bản tính, khắp nơi bị quản chế, dối trá đóng vai một đóa bạch liên hoa thanh ngạo xuất trần, dù cho đóa bạch liên hoa này mặt ngoài thuần khiết bên trong từ lâu đã là màu đen mục nát.
"Mọi người bình tĩnh! Nằm xuống! Mau nằm xuống!" Rốt cuộc giọng nói của Cát Tân Bồi vang lên ở bên trong một mảnh hỗn loạn, khi phần lớn người đều đúng lúc nằm xuống, tiếng súng vang rền rĩ và tiếng nham thạch oanh kích ở trong phòng họp bạo phát ra, che lại tất cả âm thanh còn lại.
Dưới thế tiến công mãnh liệt không đổi của viên đạn, xác sống còn đứng rất nhanh bị quét sạch, từ đầu đến cuối khoảng mấy chục giây, lại bật lên sự hỗn độn lúc trước vô cùng hoang đường nực cười, chỉ là, không có ai cười được.
Tiếng súng kết thúc, trong phòng họp yên tĩnh chỉ còn lại tiếng mọi người thở dốc dữ dội sợ hãi không thôi.
Một lúc lâu, bắt đầu có người trầm thấp khóc nức nở.
Sau đó, liên tiếp có tiếng khóc vang lên vì chia buồn người nhà chết đi, vì xấu hổ ngộ thương đồng bạn, vì thương cảm tương lai vô vọng...
Tôi mặc kệ bé trai trong lòng luôn gào khóc không ngớt, đi tới bên người Tăng Nhu ngồi xổm xuống, thăm dò mạch đập của nàng — yếu ớt thế nhưng, còn đang ngoan cường mà nhảy lên
"Tiêu, cô có thể cứu em ấy không?" An Nhiên ôm bé trai tiến đến bên cạnh tôi, nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt của nàng nhìn tiểu nha đầu có chút đau thương, để tôi không đành lòng từ chối.
Gật đầu, từ trong không gian lấy ra hòm giải phẫu của tôi, không có thuốc tê, tôi trực tiếp nhét một cây bút chì vào trong miệng cô bé, phòng ngừa nàng cắn đứt đầu lưỡi, nhanh chóng mở vạt áo ngực của nàng, đơn giản khử trùng qua, dùng dao giải phẫu cắt ra da ngực nàng.
Tuy rằng trúng đạn lạc, vạn hạnh trong bất hạnh lại là viên đạn từ phía trước bên phải đâm nghiêng vào ngực nàng, không hề bắn trúng trái tim và lá phổi, né được xương, bị kẹp ở trong bắp thịt, là thực sự bị thương ngoài da, ngoại trừ mất máu quá nhiều cùng đau đớn bất ngờ, cũng không nguy hiểm tính mạng.
Mau chóng lấy ra đầu đạn, băng bó vết thương cẩn thận, không cách nào tiêm vào thuốc kháng sinh, chỉ có thể gửi hy vọng vào vết thương của nàng không dễ dàng bị nhiễm.
Khi tôi giúp nàng lấy đầu đạn, tiểu nha đầu đau đến hôn mê bất tỉnh, sau khi giải phẫu kết thúc lại rất nhanh tỉnh lại.
Nàng quay sang nhẹ giọng nói cám ơn với tôi, lúc nhìn sang An Nhiên thì suy yếu cười với nàng, tôi lại không thể từ trong mắt nàng nhìn thấy một chút ý cười.
Tính mạng của nàng không có bị cướp đi, nhưng tôi biết, thiện niệm mà nàng đã từng giữ gìn đã bị viên đạn lạc kia bắn trúng nát tan.