Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 45: Chương 45: Tiêu: Hươu chết vào tay ai (thượng)




Căn cứ Bách Lý này diện tích không lớn, thiết bị trái lại đầy đủ hiếm có, ngoài máy phát điện, còn có hệ thống lọc nước, chẳng trách sau trận mưa kia còn có thể duy trì nhiều sinh lực như vậy, nghĩ như vậy, bọn họ đi đập chứa nước lấy nước cũng không thể coi là hành động tìm chết.

Có điều, tên Bách Lý Trục Lộc này cho tôi cảm giác quả thực rất xấu, kể cả cái căn cứ này ở trong mắt tôi cũng là trăm ngàn chỗ hở.

Những cô gái ở trong biệt thự kia phần lớn là không có dị năng, nhưng cuộc sống còn được đãi ngộ hơn cả dị năng giả bình thường, dù dùng đầu gối để nghĩ cũng biết mờ ám trong đó, chẳng qua là An Nhiên cùng Kiều Tử Mặc hai nha đầu này còn chưa từng chứng kiến đau khổ trần gian chân chính, cá lớn nuốt cá bé, hiển nhiên cũng không nghĩ ra một tầng thâm sâu này; Ngô Phóng Ca không hẳn không có phát hiện, chỉ là không đành lòng vạch trần thôi.

Tên Bách Lý Trục Lộc này thu xếp chúng tôi ở đây, rắp tâm quá mức rõ ràng, thậm chí làm người hoài nghi có phải hắn cố ý gây ra hay không. Tôi chỉ là hiếu kỳ, rốt cuộc là tự tin đến từ đâu, cho là chúng tôi nhất định sẽ chấp nhận điều khiển của hắn?

Hay là nói, có tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình?

Tôi cũng rất chờ mong cùng hắn giao chiến.

Dỗ An Nhiên ngủ, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đến đưa tay không thấy được năm ngón, ngay cả ánh đèn rực rỡ sáng choang lúc chúng tôi đến đây cũng trở nên lất pha lất phất, nghĩ đến cả căn cứ chí ít tám phần mười người đã rơi vào ngủ say. Còn lại, ngoài người trực tuần ban đêm, chính là những kẻ lòng mang ý xấu, không cách nào ngủ.

A, đã quên tính cả mình vào. Nếu như phải nói, so với những người kia, tôi cũng không khá hơn chút nào.

Thay một bộ quần áo tối màu bịt kín mặt, đeo kính râm bảo đảm thủy tinh thể sẽ không phản quang ở trong màn đêm, tôi nhẹ nhàng từ cửa sổ lầu hai leo lên nóc nhà, giẫm nóc nhà chậm rãi đi đến chỗ giáp giới của hai căn biệt thự, nhẹ nhàng nhảy một cái bám vào chóp mái hiên ngoài căn biên thự kia, cánh tay dùng lực, rướn người đổ bộ.

Nằm ở trên nóc nhà, tôi kiểm soát nhịp tim và hơi thở, giảm mọi triệu chứng xuống thấp nhất, điều động cảm giác với mức độ lớn nhất thăm dò mọi thứ xung quanh. Dần dần, trong đầu mô phỏng ra một bức tranh toàn cảnh không gian ba chiều.

Lấy căn biệt thự này của tôi làm nguyên điểm, kéo dài thẳng tắp đến trục x, y, bên trong bốn khu vực được phân chia bởi hai đường thẳng xuất hiện điểm đỏ phân bố không đều. Những điểm đỏ này đại diện cho khí thế dị năng giả khác với người thường. Vùng lân cận căn biệt thự mà An nhiên đang ở là dày đặc nhất, còn lại chỉ có linh tinh mấy cái điểm đỏ, đi xa xa hơn nữa thì vượt qua phạm vi cảm nhận của tôi.

Tôi nhớ căn biệt thự màu cà phê của Bách Lý Trục Lộc ngay ở chỗ điểm đỏ tập trung nhiều nhất kia, xem ra tên này bên người có rất nhiều dị năng giả, tùy tiện tới gần không phải hành động sáng suốt.

Tôi đi mấy bước về phía mép rìa, nửa ngồi nửa quỳ tại chỗ gần ánh đèn, cẩn thận nghe âm thanh lộ ra từ trong cửa sổ hé mở.

Chốc lát, cố nén kích động mặc kệ rời đi, nỗ lực moi ra mẩu tin tức hữu dụng trong tiếng nhạc đồi trụy kia, kiềm nén sát ý bùng lên không ngừng.

Chỉ nghe một người phụ nữ nũng nịu oán trách: “Ai ya ma quỷ nhà anh này, tại sao lâu như thế không đến tìm người ta? Có phải là lại dụ dỗ tân hoan! Anh nói đi! Anh nói đi...”

“Xuỵt, be bé giọng thôi tâm can của anh!” Một người đàn ông cười he he vài tiếng, lấy lòng nói rằng, “Nào có kia chứ! Em phải tin tưởng anh chỉ yêu mỗi mình em mà thôi! Anh có thể chỉ trời xin thề! Lần này còn không phải anh Thành có chuyện dặn dò anh đi làm à! Anh đã nói với em rồi, làm tốt, hai chúng mình về sau có thể như hình với bóng, không cần phải lén lén lút lút nữa!”

“Anh Thành? Lẽ nào anh ta muốn phản bội?” Người phụ nữ hỏi.

“Làm sao có thể gọi là phản bội? Đây gọi là năng giả cư chi*! Anh Thành so với Bách Lý nương nương kia hào sảng có thừa! Là đàn ông chuẩn men thì phải theo anh Thành xông pha!” Người đàn ông gấp giọng nói.

(*Năng giả cư chi: chỉ người có tài, có bản lĩnh mới có thể nắm giữ được vị trí, chức vụ đó.)

“Xí! Không phải em xem thường anh, năng lực của Bách Lý cũng không phải là trang trí, chỉ bằng đám người các anh này...” Trong giọng của người phụ nữ kia rõ ràng mang theo khinh miệt.

“Ơ hay con mụ này rốt cuộc đứng về bên nào hả! Chẳng lẽ cho thằng cha kia ngủ mấy lần liền ngủ ra cảm tình rồi?” Người đàn ông rất là bất mãn, giọng nói cũng lỗ mãng hơn.

“Cái đồ vô lương tâm nhà anh nói tiếng người đó à! Nếu anh không tin em vậy anh đi đi! Hu hu...” Giọng của người phụ nữ thoáng cái trở nên the thé, đâm vào trong tai làm tôi giật mình một cái.

“Được rồi được rồi tiểu bảo bối tâm can của anh, đừng giận anh được không? Đều là lỗi tại anh, a, anh cũng là nhất thời hồ đồ mới nói ra những lời vô liêm sỉ đó! Em đừng giận mà! Nếu không, nếu không em đánh anh hai cái? Bốp, bốp...” Gã đàn ông vội vã xin tha, tự đánh mình như thật để người phụ nữ mềm lòng, lại hòa hợp với hắn như xưa, hai người lại lần nữa ôm nhau thắm thiết nói lời tri kỷ.

Tôi mang máng nghe thấy bọn họ nói về “kế hoạch, quân khu, động thủ” gì đó, đôi câu vài lời lại đột nhiên bị âm thanh dâm đãng nóng như lửa ập tới.

Phân tích từ đối thoại của họ, kẻ sở hữu người phụ nữ này hẳn là thủ lĩnh căn cứ - Bách Lý Trục Lộc, mà người đàn ông này lại là thuộc hạ của Tôn Kính Thành, đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, nói chuyện rất thân quen, xem ra tư tình giữa họ chí ít đã nhiều ngày.

Người đàn ông này lời trong lời ngoài về Bách Lý Trục Lộc thân là thủ lĩnh mà chẳng hề cung kính, hơn nữa tiết lộ ra chuyện Tôn Kính Thành cầm đầu một nhóm đang mưu tính dàn xếp hành động nào đó nhắm vào gã Bách Lý... Là đơn giản đoạt quyền? Hay còn có liên lụy sâu xa hơn?

Có điều, đây đều không có liên quan gì tới tôi.

Trừ lúc cần thiết hành động để bảo đảm nhóm người chúng tôi lông tóc không tổn hại, khoanh tay đứng nhìn là điều kiện cơ bản phải tuân thủ khi làm một khán giả.

Còn đối với kết quả chó cắn chó của hai tên Bách Lý Trục Lộc và Tôn Kính Thành này, tôi quả thực khó mà kết luận qua loa. Như vậy, cứ để tôi mỏi mắt mong chờ thôi.

Ở trong không gian giết thời gian một chút, nhất thời hứng khởi trêu Nhị Bảo đi vòng vòng trong không gian. So với mức độ trước kia liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy điểm cuối, hiện tại không gian bước đầu đã có tiêu chuẩn thấp nhất cho người thưởng ngoạn, nếu như có cơ hội, không ngại mang An Nhiên đến giải sầu...Thẫn thờ một lúc, thời gian trôi qua thật mau, trong nháy mắt đã đến ngày hôm sau.

Thay một bộ quần áo thể thao giả bộ đi phòng thể hình vận động, tôi băng qua mấy con phố, cũng không thấy đám người rộn rã như ở Đại học thành, chỉ có cư dân chán chường co đầu rụt cổ bày hàng vỉa hè ở đầu đường xó chợ u ám.

Dùng một thanh sô cô la moi ra tin tức: Thì ra hầu như mọi người trong thành này đều bị phân phát công việc, người bình thường phải tham dự các công việc lao động chân tay cơ bản như củng cố tường thành, cung cấp nhiên liệu cùng với sản xuất xây dựng v.v; dị năng giả thì chia đội khác nhau tham gia đi săn xác sống và thu gom vật tư, cho nên ban ngày ở trong thành gần như không thấy có người nhàn rỗi đi lang thang.

Xem ra, nơi này quản lý nghiêm khắc hơn một ít so với căn cứ Đại học thành, mơ hồ có một chút chế độ bóc lột trong các điền trang của chủ nô, chỉ có thông qua không ngừng làm lụng mới có khả năng thể hiện giá trị, lấy được cơ hội sinh tồn; so sánh với đó, Bách Lý Trục Lộc quản lý hết thảy lại được hưởng đặc quyền nghiễm nhiên là vua một cõi trong thành rồi.

Bóc lột và bị bóc lột, mâu thuẫn này ngoan cường cắm rễ trong xã hội loài người, đến tận thế, nhưng xé ra lớp da ngoài đạo mạo nghiêm trang của nền kinh tế thị trường, lộ ra bên trong nanh vuốt dữ tợn không hề che giấu.

Chẳng qua, nơi nào có áp bức, thì nơi đó có phản kháng; Vị trí của Bách Lý Trục Lộc e sợ cũng sẽ không ngồi vững.

Tôi giấu trào phúng trong mắt, cản lại chiếc đũa của An Nhiên: Mặc kệ trận Hồng Môn Yến này là ai bố trí, cũng mặc kệ ai là cừu, ai là sói dữ, tôi bao giờ cũng muốn làm Hoàng Tước sau cùng kia, làm sao có thể để An Nhiên bị dễ dàng tính toán đây?

Nhóm chúng tôi bị sắp xếp ngồi chung cùng đám người của Bách Lý Trục Lộc, Tôn Kính Thành, tôi nhìn quanh một vòng yến hội, có ít nhất hơn tám mươi dị năng giả đang thủ thế chờ đợi ẩn náu ở chỗ ngồi, tại chỗ đợi lệnh, chỉ chờ ra lệnh một tiếng liền sẽ hành động. Chẳng qua không biết trong những người này có bao nhiêu nghe lệnh của Tôn Kính Thành, lại có bao nhiêu là thuộc hạ của Bách Lý Trục Lộc?

Lại xem một bàn này của chúng tôi, ngoài bốn người ngoài cuộc chúng tôi ra, gã đàn ông cụt tay kia hiển nhiên là thân tín của Tôn Kính Thành, còn cái gã ria mép cười nịnh nọt kia, nhưng không nhìn ra thiên hướng phe nào nhiều hơn.

Tôi chú ý nhìn thứ tự gắp thức ăn của họ, phát hiện cái tên ria mép và Bách Lý Trục Lộc giống nhau đều tránh chiếc đĩa màu đỏ, trong lòng liền có quyết đoán. Món ăn bên trong chiếc đĩa màu đỏ quả nhiên có vấn đề; không hẹn mà cùng tránh đi thì hiển nhiên là cùng một phe cánh.

Chẳng qua, hai người hành động rõ mồn một như thế, bọn Tôn Kính Thành làm sao mà không phát hiện được? Sợ là sẽ không dễ dàng vào bẫy.

“A Thành, có người nói cho tôi cậu mấy ngày trước mang anh em thuộc hạ đi tới nhà máy điện.” Nhấp một miếng nước trái cây, Bách Lý Trục Lộc mở miệng yếu ớt nói: “Tôi nhớ tới tôi từng ra mệnh lệnh, không cho phép những người không phận sự tới gần nhà máy điện, cậu là xem tôi như gió thoảng bên tai sao?”

“Ha! Đại ca, ở trong lòng của anh, A Thành tôi chỉ là những người không phận sự sao?” Tôn Kính Thành hung hăng uống một ngụm lớn nước trái cây, âm trầm hỏi ngược lại.

“A Thành, tôi luôn đối xử bình đẳng đối với mỗi người trong căn cứ, nếu ra lệnh không cho phép tới gần, dù cho cậu có là anh em kết nghĩa, vậy cũng không được phép vi phạm, vương tử phạm pháp còn chung tội với thứ dân, tôi sẽ không bao che cho cậu.” Bách Lý Trục Lộc cười nhạt, ánh mắt lại toát lên hết sức lạnh lùng.

Tôn Kính Thành hừ lạnh một tiếng, mập mờ giễu cợt: “Đại ca còn xem chúng tôi là anh em sao? Vậy tại sao muốn đặt bẫy để chúng tôi đi chịu chết?”

Bách Lý Trục Lộc nhíu nhíu mày, có chút không vui: “A Thành, nói chuyện phải có bằng có chứng, sao tôi sẽ để cho các cậu đi chịu chết chứ?”

“Mày còn muốn chống chế? Bên trong cái đập chứa nước kia có thứ gì mày rõ hơn ai hết! Nhưng giấu giấu diếm diếm không nói cho chúng tao, đây không phải rắp tâm thì là cái gì!” Giọng điệu của Tôn Kính Thành thoáng tăng cao hơn, trong mắt có sự phẫn nộ không kìm nén được.

Lại nhìn Bách Lý Trục Lộc bình chân như vại tự mình rót đầy nước trái cây, chậm rãi lắc lắc đầu: “A Thành, cậu hiểu lầm rồi... Đây chỉ là bất ngờ thôi, sao tôi biết trong đập chứa nước xuất hiện loại quái vật đó? Nếu biết, tôi tuyệt đối sẽ không để cho các cậu đi mạo hiểm, cậu phải tin tôi.”

“Tao khinh! Có chó mới tin mày!” Tôn Kính Thành còn chưa nói hết, gã đàn ông cụt một tay bên cạnh hắn đã không thể nhịn được nữa quăng đổ cái ly, nhảy dựng lên căm tức từ trên cao nhìn xuống Bách Lý Trục Lộc, trong mắt dường như có thể phun ra lửa, “Bất ngờ? Chỉ hai chữ hời hợt như thế, muốn một cánh tay của bố mày! Nếu như mày không ăn nói cho rõ, bố mày liền liều mạng với mày!”

Sau tiếng gầm giận dữ của gã đàn ông cụt tay, phòng yến hội còn nói nhao nhao ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ có tiếng hít thở ồm ồm của hắn đặc biệt rõ ràng.

Bách Lý Trục Lộc dường như cũng không ngoài ý muốn hắn đột nhiên phát tác, con mắt bị tóc mái che khuất híp lại, nuốt vào thức ăn trong miệng, dùng khăn tay lau lau khóe miệng, không nhanh không chậm hỏi: “Tiểu Cường, ngay ở trước mặt mọi người, cậu là muốn tạo phản sao?”

“He he, phải!” Ai biết gã đàn ông cụt một tay cũng không có phủ nhận, mà là cười lạnh một tiếng, một tay chỉ vào Bách Lý Trục Lộc, khinh thường nói: “Nói thật, bố mày nhìn mày không hợp mắt từ lâu rồi! Thứ tiểu bạch kiểm yếu đuối, thân thể nhỏ bé gió thổi cái đã gục, làm thủ lĩnh đại ca không nói, còn một mình chiếm lấy nhiều gái như vậy, dựa vào đâu chỗ tốt đều chỉ một mình mày hưởng? Anh em cũng chỉ có thể ăn rau ăn cháo ngay cả canh thịt cũng không được chia? Này không công bằng!”

Không lo ít chỉ lo chia không đều, xung đột lợi ích chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Tôi thờ ơ nhìn hắn lời lẽ đanh thép chỉ trích, không khỏi cười lạnh: Cho dù Bách Lý Trục Lộc có trù tính để bọn chúng đi chịu chết hay không, mâu thuẫn này luôn khó có thể hòa giải... Ai bảo lòng người, là cái động không đáy lấp không đầy đây?

“Ồ? Tôi đúng là không nghĩ tới, các cậu còn hết sức có ý kiến với tôi đấy... A Thành, đó cũng là ý nghĩ của cậu sao?” Bách Lý Trục Lộc cười cợt, nghiêng mặt sang bên hỏi Tôn Kính Thành sắc mặt xanh mét.

“... Không sai.” Cắn răng, hắn nắm chặt nắm đấm như đã quyết định, tầm mắt yên lặng đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Bách Lý Trục Lộc, “Chúng tao muốn chính là một công bằng, căn cứ dân chủ, mà không phải vương quốc của mình mày!”

“Vậy à?” Bách Lý Trục Lộc nhẹ giọng hỏi ngược lại, không tỏ rõ ý kiến.

Tôn Kính Thành thấy hắn không hề bị lay động, dứt khoát đứng lên từ chỗ ngồi, xúi giục mọi người đang bắt đầu xì xào bàn tán: “Mọi người nghe tôi nói, lẽ nào mấy người chưa từng nghĩ tới cuộc sống tốt hơn trước sao? Giờ là lúc lật đổ chế độ thống trị hà khắc của Bách Lý Trục Lộc! Chỉ muốn mấy người đừng nhúng tay vào, chờ tôi tiếp quản căn cứ, mọi người đều là công thần!”

Ôi, còn chưa có khởi nghĩa thành công, lời hứa suông nói không biết ngượng; nói cái gì công bằng, dân chủ, chẳng qua là một kẻ dã tâm khác bị lợi ích làm mê muội thôi, thật là khó coi...

Tôi vỗ vỗ vai An Nhiên, ra hiệu nàng yên lặng xem biến đổi.

Cái tên Bách Lý Trục Lộc này, không giống người sẽ bó tay chịu trói, ngồi chờ chết, khả năng cao hơn là, hắn đã sớm dệt được cạm bẫy rồi, đang chờ Tôn Kính Thành lộ ra đuôi cáo, tự mình đưa tới cửa.

“A Thành, cậu thật sự không để ý tình nghĩa anh em, muốn dẫn người phản tôi sao?” Bách Lý Trục Lộc hỏi đến vô cùng đau đớn, nhưng trong mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Tôn Kính Thành không trả lời, vẻ mặt kiên định vung tay lên, lập tức có mười mấy người từ trên bàn rượu lui xuống, bao vây bàn chính của chúng tôi, còn phần lớn người thì ngây ra tại chỗ, giống như duy trì trung lập như Tôn Kính Thành nói, hai bên không giúp bên nào.

Bỗng nhiên, Bách Lý Trục Lộc cười nhạo một tiếng, đập cái ly trong tay vào mép bàn, phát sinh một tiếng vang giòn không nhẹ không nặng.

Tôn Kính Thành do dự ngừng bước chân, lại thấy trong sân có hơn một nửa người đột nhiên biến sắc. Trong đó cũng bao gồm mười mấy thuộc hạ đang bao vây kia của hắn. Chỉ thấy sắc mặt của bọn họ lúc trắng lúc xanh, nhưng một giây sau đồng loạt xụi xuống trên mặt đất, vẻ mặt khốn đốn, dần dần mất đi ý thức; mà phần lớn người khác cũng dồn dập ngã trên mặt bàn.

Tôn Kính Thành ôm đầu, khiếp sợ trừng mắt Bách Lý Trục Lộc đang dương dương tự đắc, khó khăn hỏi: “Mày làm...cái, gì?”

“Không có gì, chỉ là bỏ thêm ít liều.” Bách Lý Trục Lộc không mặn không nhạt hồi đáp, làm bộ vô tình liếc qua chỗ mấy người chúng tôi.

Kiều Tử Mặc cùng Ngô Phóng Ca đã hôn mê bất tỉnh, nhưng tôi và An Nhiên không có trúng chiêu.

Tôi lập tức liếc mắt ra hiệu cho An Nhiên, nàng lập tức hiểu ý, làm bộ choáng váng đầu vùi mặt vào cánh tay, tôi một tay đỡ trán, một tay lại cực nhanh nâng đỡ eo An Nhiên, để nàng thoải mái tựa ở trên người tôi hơn, lúc này mới giả bộ dáng dấp choáng váng đầu, nhắm hai mắt lại, gối lên cánh tay, chỉ lặng lẽ nghe động tĩnh của bọn họ.

Bách Lý Trục Lộc hài lòng khẽ cười một tiếng, nói tiếp: “Cậu cho rằng tránh ra đĩa màu đỏ dễ thấy kia là được sao? Trên thực tế, tôi đều bôi lên thuốc mê vào cả bộ bát đĩa trên bàn, trừ tâm phúc trước đó uống qua thuốc giải, không người nào có thể may mắn thoát khỏi.”

“Mày! Mày...Đê tiện!” Tôn Kính Thành ngã quỵ trên mặt đất, giọng nói hết sức oán độc.

Bách Lý Trục Lộc cười vui vẻ hơn: “Bằng không, làm sao tôi làm đại ca đây? A Thành, cậu vẫn là quá non... Người đâu, trói bọn chúng lại.” Hắn hơi khựng lại, giọng điệu bỗng nhiên trở nên phập phù quỷ dị, “Bốn người này cũng trói lại, cô bé tóc ngắn kia đưa vào phòng tôi, những người khác ném vào nhà kho trước.”

Trong ba người chúng tôi, chỉ có An Nhiên là tóc ngắn.

Vừa mới giải quyết xong kẻ phản bội đã muốn ăn mừng sao?

Bách Lý Trục Lộc, mày mới là quá non...

Không sao, tao sẽ cho mày biết, có một số người, dù cho là vọng tưởng, đều sẽ để mày— vạn kiếp bất phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.