Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Chương 5: Chương 5: Tiêu: SỐNG HOẶC CHẾT (TRUNG)




Lên chuyến bay trở về thành phố A, tôi ngồi ở phòng ăn khoang hạng nhất gọi một phần bò bít tết. Tiếp viên hàng không hỏi tôi chín mấy phần thì tôi thần xui quỷ khiến gọi ba phần. Đợi đĩa thịt bò be bét máu kia được đưa tới, tôi cảm giác rõ ràng tầm mắt kinh ngạc đến từ bên người, mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng mặt tôi vẫn không biến sắc mà cầm lấy dao nĩa. Có đôi khi, bạn càng biểu hiện luống cuống càng sẽ bộc lộ ra nhược điểm của bạn; mà khi bạn lẽ thẳng khí hùng, đối phương sẽ phân không rõ thực hư, trái lại không dễ manh động.

— binh giả, quỷ đạo dã*

(*binh giả, quỷ đạo dã: ý chỉ dùng binh đánh trận là một loại sách lược xảo quyệt, cần vận dụng các loại phương pháp lừa dối mê hoặc kẻ địch.)

Tôi nhai nghiền ngẫm thịt bò béo mập vẫn còn tơ máu, lại không ngờ rằng cảm thấy vô cùng mỹ vị, đầu lưỡi cảm thụ mùi vị dòng máu tinh ngọt, mỗi một tế bào dường như cũng trở nên hưng phấn, kêu gào nhiều hơn.

Tôi ngẩn người, đến khi bình tĩnh lại, lại phát hiện mình đã bỏ quên dao nĩa, tay không xé miếng bò bít tết này.

Xảy ra chuyện gì? Tại sao vừa nãy tôi thật giống như mất đi ý thức?

Tôi nghĩ đến mà sợ hãi.

Lau khô quần áo dính đầy máu và hai tay dính dầu mỡ, từ trong những ánh mắt quái dị của tiếp viên hàng không, tôi như trốn mà trở về chỗ ngồi, đeo bịt mắt, đi vào giấc ngủ.

Tôi không biết tại sao mình đột nhiên cảm thấy uể oải, nhưng tôi xác thực là đầu vừa dính vào gối liền ngủ...Cũng không biết trải qua bao lâu, bị tiếng gọi phiền phức của tiếp viên hàng không mà tỉnh lại, tôi mới biết, máy bay đã hạ cánh rồi, mà ngoại trừ tôi, trong máy bay đã không còn hành khách nào.

Cảm ơn cô nàng tiếp viên hàng không ôn nhu kiên nhẫn, tôi gọi một chiếc taxi, tốc độ nhanh nhất về đến nhà, tắm rửa, lên giường ngủ.

Tôi không muốn suy nghĩ mình dùng cái gì mà thân thể khát ngủ, có lẽ trong tiềm thức tôi đã cảm thấy có chỗ không thích hợp. Tôi có linh cảm, thân thể của tôi đang xảy ra một loại thay đổi nào đó, mà loại thay đổi này, cũng không thể phơi ra trước mặt người khác.

Ngày 15, tháng 5, năm 20xx. Chín giờ tối, tôi tỉnh lại ở bên trong bóng tối đen kịt.

Bất ngờ chính là, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng bố cục trong phòng, hiệu quả này như là đang đeo kính huỳnh quang nhìn vào ban đêm, mắt như bị dát lên một tầng ánh sáng xanh lục tối tăm. Mà tôi vững tin chính mình trước khi ngủ chưa hề bật một chiếc đèn, chưa từng lắp đặt một đèn ngủ xanh lục, cũng không có trát nước sơn màu xanh lục vào đèn huỳnh quang. Như vậy, đến cùng là tại sao?

Tôi trừng mắt nhìn, tìm tòi bật đèn phòng, tia sáng màu vàng ấm rọi sáng căn phòng, hết thảy trước mắt tôi vẫn là dáng vẻ quen thuộc, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng không muốn nghĩ gì nữa.

Trong bụng trống trơn, tôi mở ra tủ lạnh, có một hộp sữa bò, một ít bánh sủi cảo bị đông lạnh, bên trong góc còn có một miếng sườn thịt bò Kobe tươi.

Tay tôi đang đưa về phía bánh sủi cảo đông lạnh bỗng dưng dừng lại, tựa như có ý thức lấy ra miếng thịt bò, thịt bò màu nâu đỏ, vị trơn mềm, có co dãn. Máu thịt trong da bị xé rách, cắn nát, để máu chảy xuống đầu lưỡi, chảy vào nơi cổ họng, nhiều lần nhai nghiền ngẫm, chìm đắm trong dư vị tuyệt không thể tả.

Chờ chút, tôi đang... làm cái gì?

Tôi ngây ngốc nhìn chằm chằm hai tay của chính mình, đôi bàn tay đó sạch sẽ mà thon dài, đôi bàn tay nắm quen dao giải phẫu mỹ lệ như nghệ sĩ đánh đàn piano, đang nâng một miếng thịt tươi bị cắn đến không rõ hình dạng, vết cắn rõ ràng, nhưng không giống như là dã thú gây nên.

Tôi từ từ quay đầu lại, nhìn về tấm kính nửa người phía sau, trong gương là một người phụ nữ mặc váy ngủ tơ tằm, người phụ nữ này có tóc dài như tảo biển, dưới lông mày dài nhỏ là một đôi mắt sáng ngời, thế nhưng con ngươi đó, đỏ đậm như máu tươi.

Khóe môi của cô ấy dính chút máu tươi, áo ngực cũng nhiễm phải lấm ta lấm tấm vết máu loang lổ, nét mặt cứng ngắc của cô ấy, đặc biệt đáng sợ.

Tôi ngơ ngác nghĩ, người phụ nữ này, là ai?

Tôi há miệng, muốn hỏi cô ấy, mà người phụ nữ trong gương cũng đồng thời giật giật môi, lộ ra một vẻ mặt tự khóc phi tiếu*. Cả người tôi chấn động, đột nhiên như có một tia chớp bổ vào trong đầu, khiến tôi tỉnh ngộ lại, người phụ nữ này, chính là tôi!

(*tự khóc phi tiếu: Như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc.)

"A..." Tôi cảm thấy từ bàn chân truyền đến một luồng hàn ý, một trận buồn nôn, vội vội vã vã vọt vào phòng vệ sinh, ôm bồn cầu ói không ngừng.

Nhìn thứ uế vật hỗn hợp máu tươi kia, tôi càng buồn nôn hơn, hận không thể đem dạ dày đều nôn hết ra.

Phiên giang đảo hải lăn qua lăn lại hơn một giờ, tôi lê bước chân phù phiếm ngã vào ghế sô pha, cầm chén nước không ngừng súc miệng, nhưng cho dù làm thế nào, tôi luôn cảm thấy mùi máu tanh trong miệng không thể hết được.

Nhìn phản chiếu qua ly thủy tinh, tôi phát hiện con mắt của chính mình đã biến trở về màu đen như xưa, cả người cũng không có gì thay đổi so với lúc trước. Nhưng tôi biết, có thứ gì đó đã sớm không giống xưa.

Tôi nhìn lòng bàn tay của chính mình, trắng nõn nhỏ yếu, mà chính là một bàn tay như vậy, lại dường như ẩn chứa sức mạnh khủng bố. Mặt tôi vô cảm thu về lòng bàn tay, nắm chặt ly thủy tinh trong tay, nhẹ nhàng dùng sức —"Rắc", cái ly thủy tinh này độ dày ước chừng năm milimet, nát, mà tay của tôi lại không có hao tổn gì.

"Ha ha..." Tôi nở nụ cười nhẹ, nhưng không biết vì sao mình lại cười, ở trong phòng yên tĩnh, tiếng cười như quỷ. Con mắt màu đỏ ngòm, hàm răng sắc nhọn, khát vọng với máu tươi, còn có sức mạnh không thể tưởng tượng được, đây vẫn còn là con người sao?

Không, tôi đã biến thành một con quái vật. Ngoại trừ còn bề ngoài hoàn hảo, tôi với những xác sống kia có gì khác nhau?

A, vẫn có một điểm, chí ít những xác chết di động đó sau khi ăn uống xong sẽ không buồn nôn muốn ho ra máu, sẽ không nghĩ cũng sẽ không đau khổ, sẽ không giống như tôi sống không bằng chết.

Tôi còn sống sao?

Hoặc là, Tiêu Minh Dạng thật đã chết đi, hiện tại chỉ còn lại thể xác, kéo dài hơi tàn bi kịch.

Lẽ nào trời cao lại cho tôi một cơ hội nữa, là muốn để tôi trải nghiệm đau khổ sâu sắc hơn gấp trăm lần sao?

Nếu đúng là như vậy, tôi sẽ chấp nhận.

Thế nhưng trước khi tôi vĩnh viễn rơi xuống vực sâu, trở thành một quái vật bị bản năng chi phối, tôi muốn cho những người đã tổn thương tôi, trả giá thật lớn; tôi muốn cho bọn họ cũng nếm thử, đau khổ và tuyệt vọng mà tôi chịu đựng.

Tôi không buồn ngủ, cũng không muốn ăn, chỉ ôm hai chân ở trên ghế sô pha, ngồi bất động một đêm.

Mãi đến khi sắc trời mờ mờ sáng, mãi đến khi trong mắt không còn một giọt nước mắt, tôi thầm thề, từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ khóc nữa.

Ngày 16, tháng 5, năm 20xx. Tôi mang theo hòm giữ nhiệt trộm được, đi tới bệnh viện số ba thành phố.

Nếu như tôi nhớ không lầm, ngày hôm nay là ngày thanh niên Lưu Tiểu Lượng đó bị đưa vào, cũng là ngày anh của hắn hận lên tôi, tên bảo vệ bạo hành với tôi chưa toại kia — Lưu Đại Quang

Tôi rất hiếu kì, nếu bác sĩ mổ chính không phải tôi, trong lòng Lưu Đại quang kia còn có thể mang oán hận không đây? Hay là, hắn liền dời đi mục tiêu, hận lên bác sĩ mổ chính xui xẻo kia?

Tôi đeo vào khẩu trang, ẩn ở trong góc, nhìn thanh niên kia bị đẩy mạnh vào phòng giải phẫu, nhìn Lưu Đại Quang nghe tin mà tới rồi sốt sắng chờ ngoài cửa, không ngừng mà cầu thần bái phật xin thần phật phù hộ.

Tôi không khỏi cười lạnh, coi như thật sự có thần phật trên đời, làm sao sẽ để ý tới phàm nhân như mày đây? Nếu là thần phật có linh, tao cũng sẽ không bị trở thành một con quái vật.

Không bao lâu, đèn phòng giải phẫu liền tối sầm. Giống như dự đoán, Lưu Tiểu Lượng vẫn không tránh khỏi vận mệnh kiếp trước, chưa tiến hành giải phẫu đã tuyên bố tử vong.

Bác sĩ mổ chính là Vương Hạ - đồng nghiệp của tôi, một người đàn ông ngạo mạn hư vinh. Quả nhiên không ngoài dự đoán, anh ta cũng không thèm nhìn Lưu Đại Quang một xíu, liền tháo xuống khẩu trang, đi về văn phòng, còn nói hai câu vui đùa với y tá nhỏ phía sau. Tôi nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của Lưu Đại Quang đột nhiên sáng ngời, ánh mắt đó giống như dã thú nhìn thấy thợ săn, oán độc và ngoan lệ, ánh mắt như vậy khiến người ta sợ sệt.

—đương nhiên, cái này không bao gồm tôi.

Bởi vì, tôi đã không còn là người nữa... Tôi cười cười, chậm rãi tới gần hắn.

Tôi không có đeo giày cao gót, lại đặc biệt chú ý khống chế sức mạnh, vì thế vào thời điểm ầm ĩ này, hắn không nghe thấy tiếng bước chân của tôi, mà hắn một lòng chú ý "hung thủ hại chết" Lưu Tiểu Lượng, cũng khó có thể phát hiện tôi tới gần.

Vì thế, tôi có thể thuận lý thành chương mà đâm một ống tiêm nhỏ màu lam nhạt vào sau gáy hắn.

"A" Hắn thậm chí không kịp quay đầu lại nhìn tôi một cái, liền ngã gục.

— ồ, vậy mà lại té xỉu?

Tại sao lúc ban đầu bị tiêm tôi không có phản ứng nhanh như vậy nhỉ?

Tôi nghĩ không ra, nhưng vẫn thu về một nhánh kim khác sau khi tiêm thuốc an thần vào y tá nhỏ của khoa lúc ấy đang đi tới đây.

Mặc kệ Lưu Đại Quang ngã quắp ở trên ghế dài ngoài phòng cấp cứu, tôi cẩn thận mà ẩn vào nhà xác, tìm thi thể Lưu Tiểu Lượng, cũng tiêm vào một ống tiêm màu lam nhạt.

Làm xong tất cả những thứ này, tôi lại như không có chuyện gì xảy ra mà đi vào nhà vệ sinh nữ, đổi tóc giả, đeo kính râm, cải trang xong, rời khỏi bệnh viện số ba thành phố từ cửa sau.

Buổi tối, trong tin thời sự tôi thấy tuyên bố một tin: Bệnh viện số ba thành phố, một người nhà bởi vì bi thương dẫn đến tinh thần thất thường, điên cuồng tấn công người khác, hiện đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần quan sát trị liệu. Người đàn ông điên cuồng như chó sói kia, chính là Lưu Đại Quang. Không có tin tức Lưu Tiểu Lượng.

Tôi tắt TV, trong lòng lại không có cảm giác gì đặc biệt — là chết lặng sao?

Thí nghiệm kết thúc, thuốc kia không có hiệu quả đối với người chết, hiệu quả đối với người sống cũng rất nhiều điểm không tương đồng, xem ra, phải tìm nhiều vật thí nghiệm chút.

Tôi đem về một túi nhóm máu O từ trong kho máu của bệnh viện, rót vào trong ly, nhìn chăm chú chất lỏng sẫm màu kia, dường như nhìn thấy chính mình đã bị màu mực dần nhuộm linh hồn.

Ngày 17, tháng 5, năm 20xx. Tôi hẹn Triệu Kỳ Uy, bạn trai kiếp trước phản bội tôi, mời tới nhà tôi. Hắn rất cao hứng, không thể chờ đợi được nữa lái xe tới rồi.

Bởi vì bình thường tôi rất bận công tác, thời gian ở chung với hắn đã ít lại càng ít, tôi nghĩ, chắc hẳn đó cũng là một trong những nguyên nhân hắn sẽ rời khỏi tôi nhỉ. Nhưng, phản bội chính là phản bội, tôi sẽ không tha thứ hắn.

Là con trai độc nhất của ông trùm bất động sản thành phố S, Triệu Kỳ Uy làm một phó quản lý hư chức ở trong một công ty của cha hắn, thường ngày dùng hết tâm tư để hưởng thụ, tôi với hắn không có chung đề tài gì, đại đa số thời gian đều nói chuyện không hợp nhau; được cái tướng mạo của hắn anh tuấn, biết dỗ phụ nữ hài lòng, có tài năng giao tiếp, vì thế sau khi hắn theo đuổi tôi nửa năm, tôi liền thuận thế đồng ý.

Chỉ là, tôi không thích mùi son phấn trên người hắn, thế nên chưa từng cho hắn tới chỗ tôi ở.

Ám chỉ của tôi cho hắn khao khát lớn lao, cho dù hắn đã sắp muốn chia tay nhưng tôi tin tưởng hắn sẽ không cam lòng lỡ hẹn.

Quả nhiên, hắn đến rất sớm, chưa tới bảy giờ chuông cửa đã vang lên, nâng một bó hồng to cười rất phong độ nhã nhặn: "Thân ái, chào buổi tối, bó hoa này tặng cho em, 999 đóa hoa hồng, đại biểu anh đối với em yêu thương lâu dài không đổi."

Kỳ thực, tôi không ghét hoa hồng, nhưng tôi vẫn cảm thấy ôm một bó hoa hồng to bị nhìn chằm chằm như thế là một chuyện rất ấu trĩ, vì thế nên xưa nay tôi chưa nhận hoa ai tặng cho.

"Cảm ơn, xin hãy đặt ở cửa." Tôi cười cười, xoay người tránh khỏi ánh mắt nóng rực của hắn, trong mắt ẩn giấu căm ghét, để ở nơi đó nhân viên làm vệ sinh sẽ đến quét tước, "Dép ở cửa, tự mình đổi."

Tôi cầm cái bật lửa, đang chuẩn bị châm lửa ngọn nến trên bàn ăn, nhưng đột nhiên cả người run lên, đáy lòng dâng lên cảm giác đói bụng không nhịn được, tôi không nhịn được cười khổ, thời gian phát tác hình như sớm hơn.

Tôi vốn đã chuẩn bị một bữa tối ánh nến, muốn trước đó khiến hắn quá chén, dụ ra tin tức của người phụ nữ kia, sau đó mới quyết định; bây giờ nhìn lại, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.

"Bảo bối, em thật là thơm..." Hắn như chẳng muốn giả bộ quân tử, quỷ đói háo sắc lộ ra nguyên hình, ôm lấy eo tôi từ phía sau, môi liền dán lên sau gáy lung tung hôn lên.

Đối với sự cấp thiết của hắn, tôi mỉm cười, trở tay ôm cổ hắn, trong ánh mắt mừng rỡ của hắn đang sáp tới gần, mạnh mẽ cắn xuống, từ trong con ngươi sợ hãi phóng to của hắn, tôi thấy được bóng ngược của chính mình: Con mắt đỏ đậm yêu dã như mị, màu da tái nhợt như tuyết, trên mặt mỉm cười tàn nhẫn, không khác gì ác ma.

Tôi cẩn thận bảo vệ thi thể của hắn, đợi một đêm, hắn không có dấu hiệu biến dị, cũng không có tỉnh lại. Xem ra, tôi không có năng lực như xác sống cắn một cái có thể lây nhiễm chất độc.

Tôi thở dài một hơi, không nói được là hụt hẫng hay vui mừng.

Lấy ra dao giải phẫu của tôi, tách rời hắn thành mảnh nhỏ, dùng túi ni lông gói kỹ bỏ vào phía dưới cùng trong tủ lạnh.

Mặt tôi vô cảm hoàn thành trình tự các bước, giống như sát nhân điên cuồng trong phim gay cấn. Nghĩ đến đây, tôi chậm rãi nắm chặt dao giải phẫu, lưỡi dao lưu lại vết trắng nhàn nhạt ở lòng bàn tay, làm mọi cách đều cắt không ra làn da của tôi.

A, tôi suýt chút nữa đã quên, tôi với Tiêu bác sĩ quá khứ tế da nộn thịt đã khác rồi.

A, tôi hiện tại, là một con quái vật.

Ngày 18, tháng 5, năm 20xx. Do dự mãi, vẫn gọi điện thoại di động cho mẹ.

"A lô, Dạng Dạng à, sao đột nhiên nhớ gọi điện thoại cho mẹ vậy? Có phải là thiếu tiền? Lát nữa mẹ gọi Tiểu Lưu chuyển 15 vạn sang thẻ cho con! Đúng rồi, anh con gọi điện thoại tới nói con đi tìm anh? Dạng Dạng à, không phải mẹ nói con, anh bận rộn công việc, con không được quấy rối anh biết không? Cùng Kỳ Uy phải ở chung thật tốt, đứa nhỏ này phẩm chất không tệ. Không nói nữa, lát nữa mẹ còn có buổi họp, cúp trước nhé! Đô đô..."

Tôi thoáng nhìn thời gian trò chuyện, 23 giây. Đến cùng, tôi ấp ủ đầy bụng, một chữ cũng không có cơ hội mở miệng.

Có lúc tôi không nhịn được hoài nghi: Thực ra tôi có phải là đứa con được nhặt không?

Mà thôi, địa vị cha mẹ ở nơi đó, người bảo vệ bọn họ nhiều như vậy, nơi nào đến phiên tôi lo lắng hộ chứ?

Điện thoại di động tự động khóa, nhìn chằm chằm màn hình đen kịt một mảnh, thật giống cửa lớn trong tim, cũng cùng khóa lại rồi.

Ngày 19, tháng 5, năm 20xx. Cách thời gian đến tai họa càng ngày càng gần, tôi thuê một gian nhà xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại thành thưa thớt người; nhà xưởng có nhà kho rộng ba trăm mét vuông, có thể sánh ngang một loại nông trường nhỏ.

Mấy ngày trước đặt hàng lượng lớn vật tư trên internet, ngày hôm nay là hàng đến. Tôi chạy xe tới vùng ngoại thành, chỉ huy những công nhân kia đặt đồ xuống liền cho bọn họ rời đi.

Vì để tránh khiến người chú ý, tôi chuyển đổi thời gian giao hàng, không cho bọn họ tiến vào xưởng, nên những người này cũng không biết trước mắt đã là một nhà kho cỡ lớn các thức ăn, vật tư.

Tuy rằng cuối cùng tự tôi phải phân loại đồ dùng hợp quy tắc, nhưng bằng sức lực hiện tại của tôi, ngược lại cũng không tính là gì.

— ngoại trừ chính mình, tôi không biết còn có thể tin tưởng ai.

Ngày 20, tháng 5, năm 20xx. Tôi tới bệnh viện trả phép.

Tôi mặc vào áo blouse trắng quen thuộc, cầm dao giải phẫu quen thuộc, tưởng như lại trở về con người lúc trước, Tiêu bác sĩ một lòng cứu người. Nhưng tôi biết, thuần túy như vậy mà làm giải phẫu, năm tháng đó liều mạng mà tăng ca, không trở về được nữa rồi. Hãy để tôi làm tiếp một cuộc giải phẫu, tiếp tục nghe người ta gọi tôi một tiếng Tiêu bác sĩ đi.

Tới gần nửa đêm, làm xong một cuộc giải phẫu cuối cùng, tôi thoáng nhìn phòng giải phẫu sau khi tắt đèn đen kịt một mảnh, nói lời từ biệt với quá khứ của chính mình.

Ngày mai, chính là tận thế.

Vội vã đi trên hành lang bệnh viện, bỏ qua ánh mắt tập trung trên người, trong lòng tôi ảo não: Nhất định phải trở về nhà trọ trước 12 giờ, bằng không liền phiền phức. Nhưng lại không biết, tôi suýt chút nữa bởi vậy mà bỏ qua tình cờ gặp gỡ đẹp nhất trong cuộc đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.