Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 53: Chương 53: Anh em Trình gia




[Edit: Momo, Sung Min Park]

[Beta: Momo]

..

Hạ gục được tang thi chó thì đám tang thi còn lại không thành vấn đề, dưới lực sát thương tuyệt đối của đạn đậu Hà Lan, đàn tang thi bao quanh cửa hàng rất nhanh đã bị giết sạch.

Vì để nghiệm chứng suy đoán của bản thân, Tô Duệ Triết lấy dao găm đâm nát đầu con tang thi chó lủng bụng kia, cậu phát hiện đúng thật có một viên tinh hạch khác biệt, bản thân nó có màu đỏ nhạt nhưng bao quanh lại phát ra một tầng ánh sáng đỏ rực. Nguyên nhân có thể là do cắn nuốt tinh hạch của tang thi chó ngao đã khiến tinh hạch chính nó được thăng cấp một bậc, lúc đó nếu Tô Duệ Triết không nhanh trí bắn chết nó thì khả năng cao sẽ phát sinh hậu hoạ khôn lường.

Bị nhốt trên mái nhà cửa hàng là tiểu đội 10, sau khi thoát khỏi nguy hiểm họ liền xuống dưới tập hợp cùng tiểu đội 12, nhân số ban đầu của họ là 40 người, giảm dần tới hiện tại còn 25 người, có 15 binh sĩ hy sinh.

Phải nói là thương vong nghiêm trọng.

Thời điểm tiểu đội 10 đến đây cứu viện hoàn toàn không lường trước được số lượng tang thi tập trung nhiều như thế, ý định ban đầu là dẫn dụ tang thi rời xa khỏi đây. Tuy nhiên kế hoạch này lập tức bị phá hỏng bởi sự hiện diện của tang thi tiến hoá lẫn tang thi chó tiến hoá, tốc độ bọn chúng phi thường mau lẹ, tức tốc đã đuổi kịp xe của họ để tấn công.

Sức mạnh của tang thi chó vô cùng mạnh mẽ, nó dùng thân thể liên tục va mạnh vào xe của họ khiến xe mất thăng bằng

Tiểu đội 10 nhanh chóng phát tín hiệu chi viện nhưng vốn thời gian ít ỏi, tang thi lại công kích ngày một dồn dập, không những vậy cỏn có hai loài tang thi tiến hoá lại cực kỳ khủng bố, móng vuốt sắc nhọn của chúng có thể khiến kính xe chống đạn dần dà nứt hẳn, cửa xe đằng sau bị đàn tang thi chèn ép không ngừng cũng từ từ biến dạng, nếu cứ tiếp tục thủ trong thùng xe thì chắc chắn họ sẽ trở thành cá trong chậu.

Không thể ngồi yên chờ chết, họ quyết tâm đột phá vòng vây ra ngoài để chờ cứu viện. Lợi dụng lựu đạn và hoả lực mạnh mẽ áp chế chúng, tiểu đội 10 thành công mở ra đường máu, tuy vậy tốc độ của tang thi tiến hoá lại hết sức khủng bố khiến họ không cách nào cắt đuôi được chúng, đội trưởng Quan Hồng của tiểu đội 10 dẫn theo các binh sĩ leo lên mái nhà của một cửa hàng gần đây. Đáng buồn thay, trong quá trình đột phá vòng vây đến đây tiểu đội họ đã tổn thất hơn mười thành viên.

Thế nhưng họ không có thời gian để bi thương, Cục Cảnh sát còn rất nhiều người sống sót đang chờ họ cứu viện.

Cục Cảnh sát nằm trên con đường phía góc nghiêng đối diện cách cửa hàng nhỏ khoảng 700 meters đang bị bao vây bởi bầy tang thi đông đúc, có người mặc đồng phục cảnh sát cùng với mấy người trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh đứng phía trên bục nhô ra ở tầng hai của Cục Cảnh sát, họ lấy dao găm quấn chặt vào cán chổi để tạo thành vũ khí cầm tay liên tục tấn công vào đầu tang thi, nhưng thật ra chỉ giải quyết được vài con tang thi.

Chắc hẳn họ nghe thấy tiếng súng vang vọng bên ngoài từ phía quân đội đến cứu viện nên muốn trợ giúp một phần sức lực.

Làm vậy quá nguy hiểm! Bởi trong số chúng nó có tang thi tiến hoá!

Như để chứng minh sự lo lắng của họ không hề sai, vũ khí trong tay của một người trẻ tuổi bất ngờ bị một bàn tay móng vuốt sắt nhọn bắt được, còn chưa kịp phản ứng lại bị nó dùng sức kéo thật mạnh, người trẻ tuổi gần như ở thế bất lợi lảo đảo cơ thể một chút. Mắt thấy cậu ta sắp ngã nhào xuống biển tang thi chết chóc kia thì đột nhiên có một bàn tay bên cạnh túm được, khó khăn lắm mới có thể kéo cậu ta vào trong, tiếc là đã đánh mất vũ khí.

Thân ảnh ra tay cứu người nọ trông rất quen thuộc, đồng tử Triển Vân tức thời co lại, là hắn ta?! Tại sao hắn lại ở nơi này?!

"Tiểu Triết, anh đào... Không, lấy cho anh mấy quả bom đi!" Triển Vân nhanh chóng quay sang nói với Tô Duệ Triết.

Không chần chừ một giây, Tô Duệ Triết sử dụng dị năng tạo ra mấy quả bom anh đào.

"Chúng ta đi!" Dứt lời, Triển Vân cùng đội của mình xông thẳng ra ngoài.

Lý Minh không kịp cản hắn nên đành đuổi theo sau.

Cảnh tượng sau đó khiến ai nấy chứng kiến đều phải kinh ngạc. Sức chiến đấu của đội Triển Vân như được thần trợ giúp vậy, cùng với hàng loạt tiếng súng nổ liên hồi là vô số thi thể tang thi bị họ bắn gục, vì sử dụng đạn đậu Hà Lan nên căn bản họ không cần nhắm trúng đầu tang thi mà chỉ cần nhắm vào cơ thể của chúng cũng có thể gây sát thương chí mạng. Đáng nói hơn Triển Vân còn có mấy trái bom anh đào, hễ chúng nó tụ lại đông thì hắn lập tức ném bom ra.

"A Triển!" Với chiều cao 1m9 nên trong đám đông cũng có thể dễ dàng nhận biết Triển Vân, người trẻ tuổi quan sát từ tầng hai nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đối đầu với bầy tang thi, hắn vô cùng hưng phấn hươ hươ tay gọi Triển Vân.

Bọn tang thi sót lại mơ hồ bị tiếng la ầm ĩ kích thích, chúng gào rú như điên như dại duỗi dài cánh tay muốn tóm được con mồi, Tô Duệ Triết nhìn thấy vài con tang thi vậy mà lại có thể nhảy hai lần, đáng tiếc sức bật của chúng không thể so với tang thi chó, cho dù có nhảy nhót bao nhiêu lần cũng không với được tới bục tầng hai kia.

"Nhanh trở vào bên trong chờ chúng tôi!" Triển Vân la lớn về hướng người nọ.

Cái tên Trình Khải này giờ phút nào rồi mà vẫn một dạng vô tâm vô phế được vậy, bị đám tang thi bao vây thì cao hứng khỉ gì?!

Uy lực sinh ra từ những đợt bom anh đào nổ không hề thua kém với lựu đạn của quân đội, đặc biệt hơn là sát thương của nó lên bọn tang thi lại tăng gấp bội, cơ hồ một lần nổ là bay cả một lượng lớn tang thi, tất cả thi thể đều bị nổ cho tan tác thành từng mảnh, ngay cả tang thi tiến hoá cũng bị chèn ép dưới những đòn tấn công cường đại của họ, dần dà số lượng tang thi ngày càng ít đi.

Đội ngũ Triển Vân cùng bên quân đội thuận lợi tiếp cận Cục Cảnh sát, còn chưa đợi bọn họ gõ cửa thì người bên trong đã nhanh tay mở cửa đón họ vào.

"A Triển! Nhanh vào đây!" Vẻ mặt thanh niên Trình - vô tâm vô phế - Khải hết sức hào hứng vẫy tay với Triển Vân, nhìn qua còn tưởng hắn là mèo chiêu tài.

Triển Vân bây giờ thật sự cạn lời, hắn lập tức chỉ muốn đập một phát ngay ót Trình Khải cho tỉnh người, thế nhưng vẫn còn rải rác tang thi bên ngoài, đợi sau khi mọi người an toàn vào trong hẵng nói.

Đến khi tất cả đã vào trong Cục Cảnh sát thì cửa lớn lập tức đóng chặt lại. Phía ngoài cửa tiếp tục vang lên âm thanh cào cấu lẫn gào rống của tang thi, nhưng không một ai bận tâm vì hiện tại nhiều nhất chỉ khoảng vài chục tang thi, với lại cánh cửa thoạt nhìn cực kỳ kiên cố để chống đỡ thêm một đoạn thời gian.

"Mọi người ra ngoài đi! Quân đội đến cứu chúng ta rồi nè!" Trình Khải lớn tiếng thông báo.

Hắn vừa nói xong thì thấy rất nhiều người bước ra từ những căn phòng và góc khuất, nhìn sơ qua đoán chừng có gần hai trăm người. Những người sống sót thân thể xanh xao vàng vọt, trong ánh mắt mang theo vẻ kinh hoảng, tinh thần có phần bất ổn, trên mặt đất trải đầy drap giường cùng chăn đệm lẫn với không ít rác rưởi, hẳn họ đã bị nhốt ở đây khá lâu.

Tuy vậy đối với Trình Khải thì họ lại một mực tín nhiệm hắn, ngay cả mấy người cảnh sát cũng đứng phía sau im lặng nhìn hắn.

Điều này cũng đúng, vì Trình Khải chính là người thuộc Trình gia, tốt xấu gì hắn ở quân đội lăn lộn một thời gian không ngắn, cho nên thân thủ ắt sẽ hơn hẳn người bình thường.

"Chúng tôi là quân cứu viện của chính phủ, ở phương Nam hiện tại đã thành lập khu căn cứ cho những người sống sót, mong mọi người chuẩn bị sẵn sàng rời đi cùng chúng tôi." Quan Hồng bước lên mở lời.

Đồng thời Lý Minh phía sau bắt đầu dùng vô tuyến điện cầu viện những tiểu đội khác, thời điểm tiểu đội 10 đột phá vòng vây đã bị lựu đạn làm tổn thất hơn phân nửa, tiểu đội 12 của họ thì thành công bảo vệ những người kia về nơi an toàn, để đưa mọi người ở đây đi thì có lẽ sẽ cần khoảng hai, ba chiếc xe quân sự.

Không lâu sau có hồi đáp cho Lý Minh, tiểu đội 8 sắp đến đây, tiểu đội 11 thì đang trên đường chạy, tiểu đội 13 gặp một chút phiền phức nên có thể mất chút ít thời gian để đến, tóm lại đã sắp xếp ổn thoả để mang mọi người về sân vận động.

"Mọi người nhanh thu dọn đồ đạc một chút, xem xem có thứ gì muốn đem theo hay không, chờ một lúc sẽ có xe đến đón chúng ta đi!" Quan Hồng lớn tiếng nhắc nhở mọi người.

Ánh mắt Triển Vân quét một vòng trong đám đông không thấy Trình Kiều, mày tức thời nhíu lại, "Kiều Kiều đâu?!"

Trình Khải cắn chặt răng, thấp giọng nói, "Cậu theo tôi."

Vẻ mặt của Trình Khải làm cho Triển Vân có chút nghi hoặc, lúc đi cùng Trình Khải lên tầng trên cũng đem Tô Duệ Triết theo chung.

Tuy khó hiểu việc vì sao Triển Vân lại dẫn theo một thiếu niên, nhưng Trình Khải cảm thấy Triển Vân khẳng định có lý do của mình nên hắn cũng không mở miệng hỏi gì, hắn dẫn hai người đến một căn phòng chứa đồ trên tầng hai.

Vì nguyên nhân nào đó nên phòng bị khoá từ bên ngoài, vốn dĩ còn có hai cảnh sát đứng canh chừng ở cửa nhưng họ đều đã đi thu gom đồ đạc. Trình Khải mở khoá cửa ra, bên trong là năm, sáu người đang nằm bất tỉnh, vết máu loang lổ khắp người, mà Trình Kiều cũng là một trong số đó.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Triển Vân nháy mắt đã nhìn ra tình trạng của Trình Kiều, cô đang phát sốt, sắc mặt đỏ bừng, và đổ đầy mồ hôi.

"Do nơi này có ít đồ ăn nên mọi người chỉ còn cách thay phiên nhau dẫn người ra ngoài tìm thêm, hôm qua tới lượt em ấy cùng mười mấy người tìm kiếm đồ ăn ở ngoài, vậy mà lúc trở về có hơn nửa số người bị thương. Không chừng đám tang thi gần đây là bị mùi máu của bọn họ thu hút tới đây, những người khác đều vô cùng sợ hãi, sợ rằng họ sẽ biến thành tang thi, nhưng tôi sao có thể mặc kệ sự sống chết của Kiều Kiều được, đành phải an bài họ ở trong đây và cho người trông chừng họ." Trình Khải kể lại sự việc, biểu cảm trên mặt lộ rõ nét đau thương, "Nếu biết mọi chuyện thành ra thế này, thì thà hôm qua để tôi đi..."

"Tiểu Triết... Em gọi Tống Thành Thư với Trịnh Gia Hoà lên đây đi." Cần phải nhờ Tống Thành Thư xử lý miệng vết thương của những người này, còn Trịnh Gia Hoà thì ép một ít nước trái cây.

Tô Duệ Triết gật đầu, cậu xuống dưới dẫn hai người kia lên phòng, trước đây Tô Duệ Triết từng nghe Triển Vân nhắc qua hai anh em người này, ba người họ là bạn từ thuở nhỏ nên tình cảm thân thiết, cậu có thể hiểu được tâm tình của Triển Vân hiện giờ.

Tống Thành Thư và Trịnh Gia Hoà rất nhanh đã có mặt, Tống Thành Thư đầu tiên kiểm tra qua vết thương của họ, thật không may đã quá trễ, virus tang thi hầu như ăn mòn hoàn toàn cơ thể họ, sắc mặt xám xịt như than chì, đồng tử trở nên vẩn đục và biến dạng, thật sự hết cách cứu chữa.

Duy chỉ trừ Trình Kiều cùng một người khác, có vẻ cả hai đang cố gắng vật lộn với virus tang thi trong cơ thể, Tống Thành Thư vội vàng lấy hòm thuốc từ Tô Duệ Triết để xử lý vết thương cho hai người, sau đó cho cả hai uống nước ép trái cây Trịnh Gia Hoà vừa làm xong.

Bọn họ đã làm hết sức có thể, đến cùng kết quả như thế nào thì đành phó mặc cho số phận.

..

=================

[Editor M: Thứ 6 tuần sau sinh nhựt mình nên mình sẽ bão chương một chút ha!! (((o(*゚▽゚*)o)))❤️]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.