Bắt đầu cứu viện.
[Edit: Momo, Sung Min Park]
[Beta: Momo]
..
Toàn bộ thành viên của đội Triển Vân đều phải tham gia đợt cứu viện lần này, song là vì hành động cùng phía quân đội nên đem theo một Dư Đông Đông người bình thường cùng với mèo nhỏ thì có vẻ không thích hợp cho lắm.
Bên Triệu Binh đa số là người bị thương, thế nên nhiệm vụ Tưởng Húc Châu phân cho họ là ở lại trạm dừng chân canh giữ nơi đây.
Trước lúc xuất phát, Triển Vân cố ý đến tìm Triệu Binh nhờ anh ta chiếu cố Dư Đông Đông hai ngày, còn để lại hai balo đồ ăn cho bọn họ.
Có vẻ biết mọi người sắp phải đi, Dư Đông Đông chu miệng nhỏ làm nũng, bàn tay nắm chặt góc áo của Tô Duệ Triết, đôi mắt to tròn ngấn nước của cậu bé như muốn khóc đến nơi.
"Ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ trở về nhanh thôi, biết chưa?"
Dư Đông Đông gật gật đầu, lưu luyến buông lỏng bàn tay của cậu.
Đoàn xe không bao lâu sau xuất phát, đến thành phố A cứu viện bao gồm 20 chiếc xe tải hạng nặng và 800 binh sĩ được trang bị đầy đủ vũ khí, qua buổi thảo luận sáng hôm nay với đoàn trưởng Tưởng thì nhiệm vụ bọn họ được giao là mang về đủ loại rau củ, trái cây cùng một số hạt giống thực vật.
Tiểu đội Triển Vân đi cùng xe với bên quân đội, trên tay binh sĩ ai cũng cầm một khẩu súng máy, băng đạn thì treo đầy trên người. Ngoại trừ Triển Vân, tất cả thành viên còn lại trong đội lần đầu tiên được cầm súng trong tay, cảm giác thật là mới mẻ.
Duy chỉ riêng Trịnh Gia Hoà lải nhải oán giận, "Tôi có biết xài súng đâu, thứ này lại nặng như vậy, chẳng thà quăng cho tôi một cây gậy sắt còn hơn..."
Ngoài mặt Trương Sóc Lương im lặng, nhưng qua biểu cảm có thể thấy hắn đồng tình với ý kiến của Trịnh Gia Hoà.
Ngô Tĩnh tức giận nhéo cho nam nhân nhà mình một phát, rồi vứt cho Trịnh Gia Hoà ánh mắt hình viên đạn, "Ai ngại nặng cũng được, còn cậu thì không được."
Trịnh Gia Hoà hoàn toàn mù tịt đối phó với nữ nhân, trạch nam không còn cách nào khác đành hậm hực ngậm miệng.
Đoàn xe chầm chậm chạy vào thành phố, vô số tang thi nghe thấy động tĩnh lập tức nhào đến tấn công nhưng vô tình lại bị nghiền nát dưới bánh xe. Tiếng súng đạn cùng hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng cả một vùng, như thể đang báo cho những ai còn sống sót trong thành phố rằng quân đội đã đến.
Chính phủ thông qua vô tuyến điện liên tục lặp đi lặp lại tin tức cứu viện, chỉ cần những người dân còn sống có cơ hội tiếp xúc với đài radio thì chắc chắn biết được tin tức này.
Tuy nhiên lúc đoàn xe tiến vào trong thành phố, lọt vào tầm mắt họ là một mảnh hỗn độn, khắp nơi chỉ toàn những chiếc xe hoang vô chủ bị tàn phá, ngoài ra còn có vô số thi thể khô cằn dị hợm như bị ánh mặt trời thiêu rụi, hoàn toàn không cảm nhận được một chút sinh khí nào quanh đây, trừ bỏ những cái xác không hồn đang hướng đến chỗ họ cùng tiếng gào rú điên dại của chúng.
"Chuyện này là sao?" Đối với với tình huống quá mức lạ thường, nhóm quân nhân ai cũng cảm thấy kinh ngạc.
Đợt cứu viện ở thành phố S, vô số cửa sổ ở những toà nhà dân cư treo đầy vải màu đỏ, thứ đó có thể là màn cửa, khăn quàng có, quần lót có, hễ bất kỳ vật gì có màu đỏ cũng đều được họ treo lên để làm dấu hiệu, mà nếu là vải màu sáng bắt mắt khác thì quân đội cũng không bỏ qua.
Thế nhưng ở đây là như thế nào, tại sao họ lại không thấy bất cứ dấu hiệu nào hết, cảm giác như toàn bộ thành phố không khác gì một thành phố chết, không hề có sinh khí.
Mọi người đâu hết rồi? Chẳng lẽ không có đến một người còn sống trong thành phố lớn như thế này? Hay họ vẫn chưa biết được tin cứu viện từ vô tuyến điện?
"Từ đội 1 đến đội 10 phụ trách yểm hộ, những đội còn lại xuống xe tiến hành cứu hộ khu vực xung quanh! Tất cả các đội nhanh chóng sử dụng hệ thống dò tìm sự sống!" Trong bộ đàm truyền tới mệnh lệnh.
Quân đội trang bị cho nhiệm vụ cứu viện là máy dò tìm sự sống DKL, trước mắt đây chính là thiết bị tiên tiến nhất thế giới nhằm tìm kiếm những người còn sống sót, hệ thống có khả năng phát hiện nhịp tim và hô hấp con người bằng cách phát ra sóng điện từ tần số thấp, và khi nhận được sóng phản xạ ngược lại thì đó là vị trí của con người, hiển thị lên màn hình của máy. Ưu điểm nổi bật của hệ thống dò tìm là khả năng quét xuyên qua các vật cản rắn như tường, bê tông,...có bề dày lên tới 6 meter. Chỉ cần người còn sống, bất luận có đang tỉnh táo hay không đều có thể sử dụng thiết bị dò tìm để cứu họ trong thời gian ngắn nhất.
Thiết bị có kích thước nhỏ gọn, trọng lượng ước chừng 1 kilogram, do tính cơ động nên mỗi đội đều được phân cho một máy, nhưng chỉ có hiệu quả dò tìm trong bán kính 500 meter, vì vậy cần phải điều động nhiều đội mới có thể tăng phạm vi tìm kiếm cứu hộ.
Bọn Triển Vân ngồi ở xe thứ mười hai, cũng tức là tiểu đội số mười hai, đội trưởng tiểu đội này là Lý Minh vừa nhận được chỉ thị từ cấp trên, hắn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía bọn Triển Vân xem họ có xuống xe cùng mình hay không. Triển Vân gật đầu, cho hắn đáp án khẳng định.
Với phương châm an toàn là hàng đầu, Lý Minh giao cho nhóm Triển Vân yểm hộ phía sau, còn hắn mang theo đội của mình đi lên trước.
Thiết bị cảm biến bỗng có phản ứng với toà chung cư 15 tầng, Lý Minh lập tức hạ lệnh tiến vào cứu hộ, nhưng khi vừa bước chân đến sảnh thì một mùi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi cả đội, khắp nơi đều là những vết máu bất phân đỏ đen lẫn lộn cùng vô số bộ phận cơ thể người nát nhừ vương vãi.
Vì thang máy hư hỏng hoàn toàn, mọi người chỉ còn cách đi thang bộ kiểm tra lần lượt từng tầng.
Đột nhiên Lý Minh quay lại nói với Triển Vân, "Tôi biết đội của anh rất lợi hại, cho nên chúng ta hãy chia nhau ra hành động, chúng tôi sẽ xem xét từ tầng trên xuống và phía anh từ tầng dưới lên. Đoàn trưởng nói rằng số vật tư mọi người tìm được sẽ là của mọi người."
"Được thôi, không thành vấn đề." Triển Vân đồng ý, quả nhiên Tưởng Húc Châu thật sự coi trọng đội ngũ bọn họ, mà đích xác hai người cũng có yêu cầu thu thập thêm ít vật tư để sau này thuận lợi vào được khu căn cứ dành cho người sống sót.
"Chú ý an toàn." Lý Minh trước khi đi dặn dò một câu, sau đó cùng đội ngũ tiến lên trên.
Bố cục tòa chung cư này là 1 thang 2 hộ, nhóm Triển Vân bắt đầu tìm kiếm từ tầng 1 hướng lên trên, có Trịnh Gia Hoà ở đây thì khoá cửa liền trở thành thứ vô dụng, cậu chỉ cần dùng lực đá cửa một phát là xong.
Bên trong hộ đầu tiên không một bóng người lẫn tang thi, đồ vật hỗn độn quăng đầy trên đất, nhưng trong phòng ngủ lại tìm được một cục sạc dự phòng đầy pin ở mép giường, còn có một cái di động cảm ứng chống nước vẫn nguyên vẹn.
"Ha, thứ tốt đây nha." Trịnh Gia Hoà lấy hết cả hai cái, lúc đó chạy trốn gấp quá nên cậu không biết đã quăng mất di động ở xó nào rồi.
"Cậu lấy mấy thứ này có ích lợi gì? Hiện tại gọi cũng không được, mà mạng cũng không có." Tống Thành Thư bĩu môi nói.
"Ít nhất vẫn có thể chơi game, để coi trong di động có cài game sẵn không." Khởi động máy lên, Trịnh Gia Hoà lại suôn sẻ tìm thấy giao diện các ứng dụng có trong máy, tới một cái mật khẩu bảo mật cũng không có.
"Há ha ha, anh coi đi, nó có trò Plants vs. Zombies đó!" Trịnh Gia Hoà vui vẻ huơ tay, "Cái máy này tuyệt đối là thứ dành riêng cho tôi mà!"
Tống Thành Thư lười đáp lời cậu, xoay người đi vào phòng bếp thì thấy Triển Vân đang kéo ra một gạo nhỏ cùng hai thùng dầu bắp, vứt lên trên tấm drap trải giường đã trải sẵn trên đất, sau đó ngẩng đầu hỏi Tống Thành Thư, "Trịnh Gia Hoà đâu rồi?"
"Ở trong phòng ngủ."
"Hế! Lão đại gọi em à?!" Hai món đồ vừa nãy đã yên vị trong túi Trịnh Gia Hoà, cậu liền chạy ra khỏi phòng ngủ.
"Cậu cầm đống đồ này, lát hồi tìm thêm được gì thì bỏ vào tiếp."
"Éc..." Trịnh Gia Hoà lộ ra biểu cảm ghét bỏ khi nhìn thấy tấm drap giường in hình hoa mẫu đơn đỏ thẫm quốc dân kia.
Triển Vân hơi nhíu mày, ngay tức khắc Trịnh Gia Hoà ngoan ngoãn lấy drap giường gói hết đồ vật lại vác lên người.
"Thời gian là vàng bạc, động tác phải lẹ làng chứ!"
Hộ thứ hai, sau khi xử lý một tang thi lớn tuổi bị nhốt trong phòng ngủ chỉ tìm được hai bịch mỳ gói.
Có đội ngũ Lý Minh mở đường ban đầu nên nhóm Triển Vân không gặp bất cứ con tang thì nào, thuận lợi một đường lục soát bảy tầng lầu.
Cái bao nhỏ sau lưng Trịnh Gia Hoà dần dà phình to ra thành cái bao bự tổ chảng, nếu không phải sức lực Trịnh Gia Hoà hơn người thì đã bị đè bẹp từ lâu. Tầng bốn có một hộ dường như là quan chức, trong nhà tìm được không ít những bao thuốc lá thượng hạng và hộp quà rượu, phần lớn số đó Tô Duệ Triết sẽ thu vào không gian, chừa lại một ít bỏ vào bao Trịnh Gia Hoà cầm.
Thời điểm đặt chân lên tầng 8, cả nhóm nhìn thấy vài con tang thi bị đánh bể đầu nằm rải rác dưới đất, vết máu đã hoàn toàn khô cứng vương trên đất vẫn còn rõ ràng, trải dài một đường dọc theo hành lang đến cửa căn hộ số 02.
Ổ khoá cửa ra vào đã bị phá hư nhưng họ lại không mở được cửa, chắc bên trong dùng vật gì đó để chặn cửa.
Triển Vân cho Trịnh Gia Hoà một ánh mắt, Trịnh Gia Hoà nhanh chóng bước lên một cước đá bay cánh cửa, phía sau cửa là một cái bàn làm việc cùng một chiếc ghế sofa, coi bộ chúng là thứ dùng để chặn cửa.
Mọi người đi vào trong nhà thì trông thấy có người đang bất tỉnh nằm trên sàn. Cả người từ trên xuống dưới bê bết máu, phần thân trên chi chít vết thương lớn nhỏ, hắn mặc một cái quần dài màu đen, chân mang một đôi giày thể thao thấm đẫm máu, tay hắn vẫn đang cầm chặt cán dao dài, mớ máu dính trên lưỡi dao có vẻ đã khô từ lâu, và bên cạnh có một chiếc balo nhỏ rách tả tơi, trong balo còn sót mỗi nửa bịch bánh quy với nửa chai nước...
"Lão Tống, cậu coi thử."
Tống Thành Thư vội vàng tiến hành kiểm tra người nọ, vẫn còn sống, tuy trên người nhiều vết thương nhưng tất cả không phải chỗ chí mạng. Đa số vết thương đều đã khép miệng, có lẽ anh ta như vậy cũng được một khoảng thời gian rồi.
Thể trạng người này có phần giống quân nhân, có thể là binh sĩ xuất ngũ. Bởi vì nguyên nhân mất máu cùng phát sốt, hơi thở hiện giờ của hắn vô cùng mỏng manh, thân thể co giật liên tục. Kế đến Tống Thành Thư kiểm tra đồng tử của hắn, tạm thời không có biểu hiện co giãn đồng tử, song lại rung giật nhãn cầu dữ dội, hẳn cơ thể đang cố gắng chống chọi với sự xâm nhập kịch liệt của virus tang thi.
"Tiểu Triết, cậu vẫn còn nước trái cây chứ?" Tống Thành Thư lo rằng với vết thương nặng trên người có thể khiến hắn không vượt qua nổi cơn nguy kịch.
Tô Duệ Triết lấy một cái chén ra, thêm một trái chanh và một trái dưa chuột, đưa qua cho Trịnh Gia Hoà dùng tay không ép nước, đơn giản và nhanh gọn.
Trong lúc đợi nước ép, Tô Duệ Triết chuyền hòm thuốc cho Tống Thành Thư chữa trị, đầu tiên sẽ rửa sạch miệng vết thương bằng dị năng hệ thuỷ, tiếp theo lau bớt máu trên cơ thể hắn, cuối cùng mới tiến hành băng bó với băng gạc và cồn iot (dung dịch sát trùng vết thương).
"Kế hoạch kế tiếp là gì vậy?" Thời gian của họ có hạn, khẳng định không thể chờ đến lúc hắn tỉnh lại được, mà đưa hắn theo chung cũng không khả thi.
"A Lương, anh cõng hắn xuống dưới trước, Ngô Tĩnh yểm hộ, cả hai chú ý an toàn."
"Đã rõ, lão đại."
Trương Sóc Lương đỡ người nọ lên lưng, Ngô Tĩnh cầm chắc súng trong tay, cẩn thận từng bước theo sau nam nhân nhà mình.
Bọn Triển Vân càn quét tầng tám xong thì gặp lại đội của Lý Minh đang đi xuống, họ tìm thấy một đôi tình nhân còn sống sót, sắc mặt hai người cực kỳ kém, bởi vì đói khát lâu ngày nên môi đều bị nứt nẻ, hốc mắt trũng sâu thâm đen, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, cả hai là được quân nhân cõng đi xuống.
Cặp đôi này bị nhốt ở tầng mười ba, cửa ra vào thì luôn có tang thi lượn lờ, mà hai người là ở nhà thuê, phòng kia dùng để nhốt tang thi nên họ chỉ có thể trốn trong bếp, may thay được cứu kịp thời chứ không thôi họ đã cầm chắc cái chết.
Theo lời kể của họ thì cả hai đều là dân lao động làm công ăn lương, cũng không có đài radio nào, nếu có nhu cầu nghe đài phát thanh thì họ sẽ xài di động, thế nhưng từ khi mạt thế bùng nổ thì điện lẫn mạng internet đều mất sạch, vì thế di động liền trở thành đống phế liệu khiến họ không tài nào biết được tin tức từ chính phủ. Mặt khác cũng bởi kinh tế eo hẹp nên xe cũng không có, thành thử họ hoàn toàn không biết việc quân đội đến cứu viện.
"Thu hoạch không tồi." Lý Minh nhìn trúng bao vật tư to bự mà Trịnh Giao Hoà đang vác phía sau, khoé miệng nhịn không được giật giật mấy cái.
"Chúng tôi cũng tìm được một người còn sống, đã để người trong đội đưa xuống dưới trước."
"Tốt, vậy chúng ta lập tức rút lui." Xác nhận những người còn sống trong toà nhà này đã được giải cứu, Lý Minh hạ lệnh rút lui.
Năm phút sau, mười hai tiểu đội tập trung đầy đủ đều không có thương vong, có thêm ba gã được quân đội giải cứu.
Sắp xếp chu toàn cho những người còn sống sót lẫn vật tư vừa thu thập gọn gàng xong, mười hai tiểu đội lại tiếp tục nhiệm vụ cứu hộ.
..
=====================
[Editor M: Cái drap giường mà Trịnh Gia Hoà phải vác khư khư sau lưng hình như là loại này nha mn XD XD XD! ]
Chương này dài kiểu gì á... _(:3」z)_