*NOTE: Editor Momo sẽ viết tắt là [Editor M], còn Editor SungMinPark thì là [Editor S] nha mọi người!! =]]]
..
Diện mạo Tống Thành Thư miễn cưỡng xem như thanh tú, bản thân hắn toát lên cỗ khí chất thanh thoát khiến người chung quanh có cảm giác thực thoải mái, Tô Duệ Triết mở cửa hắn liền nở nụ cười tươi rói, "Lần đầu gặp mặt, tôi là người bạn Triển Vân từng nhắc qua, tên Tống Thành Thư."
"Xin, xin chào anh, rất vui được làm quen!" Tô Duệ Triết nhanh nhẹn tiếp đón người vào nhà.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, Tống Thành Thư liếc mắt liền thấy Triển Vân nằm trên giường đối diện, nhìn đến miệng vết thương trên bụng, biểu tình trở nên ngưng trọng hẳn.
Tô Duệ Triết lóng ngóng dọn ghế dựa, đem ra đặt ở cạnh giường mời Tống Thành Thư ngồi.
Tống Thành Thư hướng cậu gật đầu cảm tạ, không một phen chần chừ lập tức mở hòm thuốc trên tay bắt đầu chữa trị.
Động tác Tống Thành Thư lưu loát, hắn rửa sạch miệng vết thương cho Triển Vân trước, sau đó cẩn thận kiểm tra thương thế. May thay miệng vết thương không quá sâu nên không thương tổn đến nội tạng, vì thế hắn tập trung dùng dụng cụ khâu vết thương trên bụng Triển Vân lại, đắp một tầng băng gạc khử trùng lên. Trong suốt quá trình khâu Tống Thành Thư không sử dụng thuốc gây tê, chỉ cho Triển Vân nuốt hai viên thuốc giảm đau. Chính quyền quản lý Morphine với đống thuốc gây tê rất nghiêm ngặt, việc hôm nay xảy ra đột ngột làm hắn không có cách nào trộm được thuốc tới, uống thuốc giảm đau dạng nhẹ là cách duy nhất. Loại này so với Morphine và mấy thuốc gây tê khác hiệu quả giảm đau không bằng, tính như muối bỏ biển nhưng thà có vẫn còn hơn không. Từ đầu tới cuối buổi, Triển Vân đều chưa từng nửa lời than trách.
Xong xuôi hết mọi việc, Tống Thành Thư lấy ra hai bịch nước thuốc hạ sốt tiêm vào tĩnh mạch Triển Vân.
"Vết thương bị rách tương đối nghiêm trọng, mặc dù tôi đã khâu nó lại nhưng bởi vì miệng vết thương khá lớn, trong thời gian này khuyên cậu tuyệt đối không nên di chuyển nhiều thì mới nhanh hồi phục được." Tống Thành Thư nói xong, nhìn Tô Duệ Triết với vẻ mặt áy náy, "Cậu có phiền gì không nếu cho anh ta ở đây dưỡng thương vài ngày?"
Thực sự mà nói để hắn mở lời như vậy có chút uỷ khuất cho Tô Duệ Triết nha, quan sát xung quanh sẽ đoán được điều kiện sống của cậu không hề tốt, nhà vỏn vẹn bốn bức tường thì không nói, nhưng hoàn cảnh cậu ấy lại bấp bênh khổ cực bộn bề, chỉ là một thiếu niên non nớt không một ai nương tựa săn sóc. Nếu để Triển Vân lưu lại đây, tất nhiên trách nhiệm chăm sóc hắn hoàn toàn nhờ cả vào Tô Duệ Triết.
Tống Thành Thư không còn sự lựa chọn nào khác, đầu tiên là do thương thế Triển Vân không di chuyển được, tiếp theo chính là tại sao thân phận hắn bị bại lộ, chẳng lẽ bên phía cảnh sát có gián điệp? Bởi vì thân phận Triển Vân đã rõ mồn một nên những thế lực hắc đạo đang bắt đầu rục rịch không ngừng, tình huống bây giờ của Triển Vân chính là hắc bạch lưỡng đạo không thể lộ diện, chi bằng cứ lưu lại ở nhà Tô Duệ Triết, cậu ta đối với chuyện này không hề liên quan nên Triển Vân sẽ càng thêm an toàn.
Nghe vậy Triển Vân hơi nhíu mày, anh không muốn vì việc của mình ảnh hưởng đến người vô tội. Định mở miệng cự tuyệt thì nghe thấy thanh âm trong trẻo của Tô Duệ Triết nhanh chóng trả lời, "Vậy thì tốt rồi! Sẽ không có việc gì đâu!"
Bọn họ nào biết Tống Thành Thư đưa ra thỉnh cầu này quả thật là đánh trúng tâm tâm niệm niệm của Tô Duệ Triết ấp ủ bao lâu nay, cậu đang phát sầu vì không có cơ hội thân cận với Triển Vân, bây giờ chẳng khác gì cơ hội trời cho, ví như một cái bánh nhân thịt khổng lồ từ trên trời rơi xuống nện trúng phóc ngay đầu cậu~~!
Cầu! Còn! Không! Được! Nữa! Là!! Vạn tuế!!
Tô Duệ Triết dùng sức nhéo đùi mình thật mạnh để giữ cho bản thân không làm ra biểu tình thất thố cười mãn nguyện thành tiếng.
Tống Thành Thư nghĩ thiếu niên này quá mức đơn thuần thiện lương rồi, hắn thực sự rất cảm kích Tô Duệ Triết.
"Cậu cứ yên tâm, Triển Vân sẽ tự chi trả hết thảy phí trị liệu, gánh luôn cả phí sinh hoạt nữa." Tống Thành Thư cười trêu chọc Triển Vân, trong lời nói nếu ngẫm kỹ sẽ có vài phần thâm ý, bọn họ làm sao có thể chiếm tiện nghi của đứa nhỏ này được, nghe nói mỗi ngày cậu đều phải ra chợ bán lương thực kiếm tiền, cuộc sống không mấy dễ dàng rồi nên giúp đỡ được gì thì để bọn họ giúp đi.
"Không không không, không cần làm vậy đâu, tôi có đủ tiền mà!" Tô Duệ Triết liên tục xua tay tỏ vẻ từ chối ý tốt.
Triển Vân đầu tiên là 'ban' cho bạn tốt cái liếc mắt, sau đó bất đắc dĩ nhìn Tô Duệ Triết, "Mấy ngày sau đành làm phiền cậu."
"Không phiền toái, không hề phiền toái..." Mặt Tô Duệ Triết tự nhiên đỏ bừng.
Dễ dàng xấu hổ tới như vậy à? Đứa nhỏ này thật đáng yêu...
Trong lòng Triển Vân cùng Tống Thành Thư đều có chung suy nghĩ trên.
Tống Thành Thư để lại thuốc hạ sốt của vài ngày tới, tạm biệt hai người và rời đi.
"Cậu..." Triển Vân định mở miệng nói gì đó liền thấy Tô Duệ Triết giật nảy mình như tiểu bạch thố bị kinh sợ, vội vội vàng vàng lao ra ngoài.
"Tôi, tôi, tôi... Tôi đi rửa mặt một chút sẽ quay lại ngay!" Chưa kịp nghe hết câu đã thấy Tô Duệ Triết biến mất dạng.
Triển Vân hình dung được khi cậu ấy nói chuyện với hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn kia ửng đỏ đáng yêu như thế nào. Hắn không khỏi bật cười lắc đầu, trong lòng tăng thêm vài phần yêu thích đối với Tô Duệ Triết.
Tô Duệ Triết dùng tốc độ ánh sáng giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân, sau đó đổ một chậu nước ấm đem vào phòng, tâm tình vừa kích động khẩn trương vừa thẹn thùng, "Tôi, tôi giúp anh lau người nhé?"
Trên người Triển Vân dính không ít vết máu, cần lau chùi sạch sẽ mới không tạo điều kiện thuận lợi cho bọn vi khuẩn dễ dàng sinh sôi.
"Vậy nhờ cậu."
Tô Duệ Triết nhẹ nhàng lau chùi thân thể cho Triển Vân, giúp anh cởi quần jean ra, nhìn dáng người cường tráng gần trước mắt khiến mặt cậu nóng bừng đến mức muốn chảy máu mũi, vội chạy tìm cái chăn mỏng phủ che lên người Triển Vân.
[Editor S: thật sự là tui không có nghĩ đến cái gì sau khi tiểu Triết cởi quần Lão Triển đâu:)))))))))))))]
[Editor M: *liếc mắt khinh thường]
.
Lau xong toàn bộ người thì đã gần nửa đêm, giờ ở đây chỉ còn mỗi hai người Tô Duệ Triết với Triển Vân, trong phòng này thì lại chỉ có duy nhất một chiếc giường à...
Nan giải lắm luôn đó nha...
Chẳng lẽ đề nghị Triển Vân nằm chung với cậu trên cùng một giường sao?!!
Tô Duệ Triết (muốn) cũng không dám! Lỡ như bản thân lên cơn kích động quá mức thì phải ăn nói với người đối diện như thế nào a~~~ Mệt tâm quá cậu không muốn yêu nữa! ><
Đời trước Triển Vân với cậu từng là người yêu nên vấn đề này không tính là to tát gì, vả lại Triển Vân cũng là người quan trọng nhất của cậu. Nhưng hiện tại Tô Duệ Triết chỉ là một người hoàn toàn xa lạ mà thôi. Cậu không muốn Triển Vân sẽ sinh ra bất cứ hiểu lầm chán ghét nào đối với hành động của chính mình...
Bằng không ngủ dưới đất là cách an toàn nhất vậy, dù sao thời tiết bây giờ bắt đầu càng ngày càng nóng nên nằm trên nền đất rất là mát, cậu nhớ rõ trong ngăn tủ ông nội có một cái chiếu nhỏ thì phải.
Thời điểm Tô Duệ Triết lục tung tìm chiếu để trải, Triển Vân làm sao lại không hiểu được ý đồ của cậu, lắc lắc đầu bất đắc dĩ liền mở miệng nói, "Không cần làm vậy, lại đây cùng ngủ đi? Chỗ trống trên giường vẫn còn nhiều mà."
"A...?" Tô Duệ Triết ngốc lăng từ từ quay đầu lại.
"Lại đây." Triển Vân vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nhìn đến biểu tình do dự của Tô Duệ Triết, lập tức bồi thêm một câu, "Tôi không thể để chủ nhà phải ngủ dưới đất, bản thân mình thì tu hú chiếm tổ. Nếu cậu không lên đây nằm thì tôi ở lại nơi này cũng thấy khó xử."
Tô Duệ Triết hết đường biện hộ, đi tắt đèn, sau đó ôm cái mền khác chậm rì rì như rùa bò lật ngửa dịch tới mép giường, biến thân thành chim cút nhỏ nằm co ro ở một góc, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của bản thân.
"Xích qua bên này một chút, tôi không có ăn thịt người đâu mà sợ." Triển Vân dở khóc dở cười với con chim cút nhỏ này.
"Tôi... Do tư thế lúc ngủ của tôi rất xấu, sợ sẽ đụng tới vết thương trên bụng của anh thì sao."
Lý do này tính ra còn hợp lý, Triển Vân không miễn cưỡng ép uổng nữa.
Nguyên bản Tô Duệ Triết cho rằng Triển Vân nằm kế bên sẽ khiến cậu ngủ khó ngủ được nhưng thực tế lại bị cơn buồn ngủ ập đến, đưa cậu vào trong giấc mộng đẹp.
Trái ngược với màn ngủ hăng say quên hết trời đất của Tô Duệ Triết, Triển Vân thực sự muốn nhắm mắt ngủ cũng không được, miệng vết thương cứ ẩn ẩn nóng rát đau đớn. Hắn theo bản năng đánh giá một lượt chung quanh căn nhà.
Căn phòng này nhìn có vẻ đã tồn tại rất nhiều năm rồi, không gian ước chừng hai, ba mươi mét vuông, không tính là quá nhỏ, có điều vật dụng trong nhà thiếu đến đáng thương. Ở đây chỉ có một cái bàn, mấy cái ghế dựa, một tủ quần áo, một cái giường gỗ và một cái sô pha cũ, hắn có thể dùng cụm từ 'nhà chỉ có bốn bức tường' để miêu tả sơ bộ.
Nhìn qua một vòng, tầm mắt hắn lại rơi xuống trên người thiếu niên nằm bên cạnh. Vóc người cậu ấy còn chưa nảy nở, cánh tay cánh chân thoạt nhìn yếu nhược mỏng manh. Thế nhưng Triển Vân biết cậu không như vẻ bề ngoài, một khi xuất hiện những con người chán sống 'chưa thấy quan tài chưa đổ lệ' đụng đến cậu, Tô Duệ Triết sẽ thực nhanh giơ nanh vuốt sắc nhọn, dạy dỗ đối phương bài học bán sống bán chết mới thôi.
Một thân ngoài mềm trong cứng, ngoan cường, đơn thuần lại thiện lương, ai lại không sinh lòng yêu mến cậu cho được.
Tô Duệ Triết đột nhiên trở người, quay mặt về phía Triển Vân.
Nương theo ánh trăng từ cửa sổ, Triển Vân có cơ hội quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt của Tô Duệ Triết.
Màu da trắng nõn như sữa, hơn nữa do ở độ tuổi thiếu niên nên da dẻ cậu thập phần căng bóng, lỗ chân lông nhỏ tới mức hầu như không nhìn thấy. Từng sợi tóc thiếu niên mềm mại, bồng bềnh, trông như lớp lông xù xù của loài thú nhỏ, ngũ quan cậu tinh tế nhưng không kém phần nhu hoà, hai bàn tay đặt trước lồng ngực đang phập phồng thở nhẹ nhàng, gương mặt nhỏ nhắn nộn nộn thịt mang nét trẻ con khi ngủ, miệng cậu hơi hé mở, xuyên qua hàm răng còn ẩn ẩn thấy được đầu lưỡi hồng phấn non mềm ấy.
Triển Vân giật mình, vội thu lại tầm mắt tránh cho bản thân thất thố với người ta.
Tiểu gia hoả khả ái này đúng là quá phù hợp khẩu vị của hắn...
Từ nhỏ đến lớn Triển Vân đều không quen bạn gái, khi đến trường thì luôn đặt việc học lên hàng đầu, lúc sau tiến vào học viện cảnh sát hắn mới phát hiện nguyên lai bản thân không có cảm giác với nữ nhân mà chỉ có hứng thú với nam nhân. Nhưng trong học viện đâu đâu cũng toàn mấy tên thô kệch như hắn, chưa từng có ai khiến hắn hứng thú. Thời điểm hắn sắp tốt nghiệp thì đột nhiên bị thượng cấp triệu tập làm nhiệm vụ trở thành cảnh sát nằm vùng, giả danh làm một tên lưu manh đầu đường xó chợ chuyên thu tiền bảo kê như bây giờ. Đám lưu manh cũng toàn những kẻ lôi thôi đến một chút khí chất cũng không có, hắn sao có thể hứng thú với mấy loại đó.
Nhưng...
Tại khoảnh khắc gặp gỡ Tô Duệ Triết, con người của Triển Vân như được bừng sáng, khi đó sâu thẳm trong tâm hồn của hắn chợt nảy sinh một loại tâm tư khó có thể diễn tả thành lời.
Chỉ tiếc, tuổi vẫn còn nhỏ.
Bất quá Triển Vân lại có thừa kiên nhẫn, hắn có thể chờ cậu lớn lên. Khó khăn lắm mới tìm được một chú chim nhỏ hợp tâm ý hắn, bảo hắn không lo nắm lấy cơ hội tốt này thì sao được?
[Editor S: bớ người ta thêm một con cún già giữ cửa rồi:v ]
[Editor M: âyyy guuuu lẹ lẹ giữ ẻm đi anh Vân gì đó ơiii:)) ]
===================================
【 Trên đường ruộng viết tiểu kịch trường 】
Tô Tiểu Triết: Em đã cứu anh đó! ►_◄
Triển Tiểu Vân: Ân! Anh biết! (╯3╰)
Tô Tiểu Triết: Anh lúc trước lại dám hoài nghi em! (◣_◢)
Triển Tiểu Vân: Ân, thực xin lỗi em nhiều nha! ( ^▽^)σ)~O~)
Tô Tiểu Triết: Tính cả lần anh nghi ngờ em mà em vẫn ra mặt để cứu anh.(╯°□°)╯︵(.o.)
Triển Tiểu Vân: Tiểu Triết à, em thật sự là người tốt nhất trên đời mà! ◟( ˊ̱˂˃ˋ̱)◞
Tô Tiểu Triết: ( # `皿?) Em cứu anh cũng không phải là muốn thẻ người tốt này!!!!!!!
Triển Tiểu Vân:???
Nhóm tiểu đệ: Lão đại lão đại! Ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp a~! ♡⃛◟( ˊ̱˂˃ˋ̱)◞⸜₍ ˍ́˱˲ˍ̀ ₎⸝◟( ˊ̱˂˃ˋ̱)◞♡⃛
Triển Tiểu Vân: ٩(๛ ˘ ³˘)۶♥ Đã hiểu! Đã nằm yên! Hãy đến và chiếm lấy thân xác lẫn tâm hồn của anh đi Tiểu Triết!!!!! (:з」∠)
Tô Tiểu Triết: Đầu óc anh như thế nào mà được làm cảnh sát nằm vùng vậy hảaaa??????? →_→
..