..
Ra khỏi chợ second-hand, Tô Duệ Triết lại biến thành một tên nghèo kiết xác trong túi chả có đến mấy chục đồng tiền lẻ.
Thở dài một hơi, Tô Duệ Triết lặng lẽ từ trong không gian xuất ra một túi lớn rau dưa củ quả, dẫn theo xe đẩy hướng đến quán thịt nướng của chú Ngô, cậu khá hạp tính với chú ấy, mỗi ngày đều cho cậu đồ ăn mang về, tiền đương nhiên là không nhiều lắm, nhưng chí ít cũng là thịt, tất nhiên Tô Duệ Triết sẽ không chán ghét.
Vừa đến cửa quán đã bị Ngô Khởi phát hiện, hai mắt ông sáng lên, nhìn chằm chằm túi đồ trên tay Tô Duệ Triết cười tủm tỉm, “Tiểu Triết tới giao rau quả cho ta à~?”
“Dạ chú Ngô, chú nhìn xem rau củ này có tươi mới hay không!”
“Tươi mới! Khẳng định tươi mới!” Ngô Khởi tí mắt cười nhận lấy túi rau củ lớn, lấy hai tờ kim tệ màu đỏ trả cho cậu rồi đồng thời hỏi: “Tiểu Triết, rau dưa trái cây các loại của ngươi trồng còn thừa nhiều hay ít vậy?”
Tô Duệ Triết chớp chớp mắt, trên mặt tức khắc lộ ra vui mừng: “Tính luôn các loại linh tinh thì có mấy trăm cân, chú Ngô muốn mua à (≧∇≦)?”
“Ta có người bằng hữu mở tiệm cơm nhỏ ở ven đường phố đông người, ngày mai khai trương, ta nghĩ đến thực phẩm sạch tươi ngon của tiểu tử ngươi cho nên muốn giới thiệu cho nguời ta.” Ngô Khởi cười ha hả nói.
“Không thành vấn đề, để con về nhà chuẩn bị rồi ngày mai giao hàng liền cho ạ.”
Tô Duệ Triết hớn hở ra mặt, trước đó cậu lập kế hoạch buôn bán đều chưa tính tới tiền vốn bỏ ra cùng phí vận chuyển tốn kém, huống chi rau dưa củ quả này lại có sẵn trong không gian, đối với cậu căn bản là không cần vốn, còn cái xe đẩy ông nội để lại không phải là phương tiện vận chuyển sao (≧▽≦)/.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Ngô Khởi lấy di động gọi điện thoại cho người bạn ấy, sau đó báo địa chỉ cho Tô Duệ Triết, dặn cậu sáng sớm ngày mai đem rau củ cùng trái cây đến tiệm cơm kia.
Mua được vũ khí thích hợp, kiếm được hai trăm kim tệ, lại có thêm đơn đặt hàng, thu hoạch hôm nay của Tô Duệ Triết thực sự rất là tốt nha.
Tan tầm, Tô Duệ Triết lại tìm một địa phương bày bán đồ ăn tuỳ tiện giải quyết bữa tối ở một quán, cậu ăn hết hai tô hoành thánh lớn thơm ngát dầu vừng xong rồi mới thoả mãn trở về nhà.
..
Mở một bên cửa thì thấy có tờ giấy kẹp cạnh bên, hiển nhiên là của vị đại bá mẫu ''thân ái'' kia, căn cứ nét chữ trên tờ giấy hẳn là giờ bà đang rất muốn lột da róc xương cậu nha. Lời lẽ nghiêm khắc trách cứ Tô Duệ Triết không nghe lời, đem hành vi quan tâm của 'người thân' coi không ra gì, sau đó đề cập đến vấn đề trường Hậu Thiên sắp khai giảng, bọn họ yêu cầu cậu cùng nhau thảo luận học phí phải làm sao, biết hoàn cảnh khó khăn của Tô Duệ Triết, bọn họ cũng thông cảm cho cậu, nguyện ý hỗ trợ cậu vượt qua cửa ải này, nói rằng tối ngày mai cậu nhất định phải sang nhà ăn cơm.
Từng lời ghi đầy vẻ khẩn thiết, nếu không phải Tô Duệ Triết có ký ức đời trước được 'may mắn' nếm trải bộ dạng trơ tráo cùng sự phản bội của một đám gọi là 'người thân' này thì có lẽ cậu vẫn còn nuôi mộng tưởng rằng bản thân có một vị trưởng bối đầy tình thương, một đoàn thân nhân biết quan tâm, chăm sóc. Thật là một trò cười nhàm chán!
Tô Duệ Triết biết chờ đợi mình ở nơi đó chính là một hồi Hồng Môn Yến (*), cái gọi là 'người nhà' đó căn bản chả coi cậu ra gì, đến người qua đường cũng không bằng, đối với đám người đó cậu đơn giản chỉ là quân cờ để lợi dụng kiếm chác mà thôi.
Tuỳ ý đem tờ giấy xé nát rồi vứt bỏ, Tô Duệ Triết lắc mình tiến vào không gian, đem rau quả cùng trái cây trong vườn hái xuống tỉ mỉ sắp xếp vào túi.
(*) Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài, thủ đô của Triều đại. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là và hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.
Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm. Một thành ngữ khác có liên quan đến sự kiện này là Xiang Zhuang wu jian, yi zai Pei Gong (: 项庄舞剑,意在沛公;: 項莊舞劍,意在沛公;: Xiàng Zhuāng wǔ jiàn, yì zài Pèi Gōng; nghĩa đen: “Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái công”).
.
..
Rửa sơ mặt bằng nước ấm xong Tô Duệ Triết liền nằm lên giường, đơn hàng ngày mai hẳn là sẽ kiếm được khoảng bảy tám trăm kim tệ, hơn nữa từ số tiền bán được lương thực ngoài chợ nếu gom lại có thể đi siêu thị mua một ít vật dụng hằng ngày mà cậu thiếu.
Hôm sau Tô Duệ Triết thức dậy từ sớm kéo chiếc xe đẩy nặng trĩu chứa trăm cân rau quả tươi ngon, hướng đến đường cái theo lời Ngô Khởi tìm tiệm cơm nhỏ sắp khai trương.
Bên trong tiệm Từ Ký có một phụ nhân trung niên dáng người đẫy đà mặc trang phục đầu bếp đang bận rộn ở phòng bếp, ngược lại đứng ngoài đường lại là một nam thanh niên trẻ tuổi, đại khái hai lăm hai sáu thì đang không ngừng trông ngóng phía xung quanh.
“Ai nha, như thế nào còn chưa tới nữa? Mẹ à, người bằng hữu kia thực sự đáng tin cậy sao?” Người trẻ tuổi bước vài bước đến cửa sổ sau bếp, sốt ruột hỏi phụ nhân trung niên.
“Đương nhiên đáng tin cậy, thời gian còn chưa tới, con gấp cái gì?” Phụ nhân mười phần bình tĩnh sửa sang lại đồ đạc trong bếp, chờ nguyên liệu nấu ăn đến liền có thể bắt đầu chuẩn bị thực đơn.
Để xác thực cho lời nàng nói, từ xa thấy thấp thoáng bóng cái xe đẩy nhỏ cộc kệch đang chở theo mấy trăm cân rau quả liền xuất hiện trước của tiệm cơm Từ Ký.
“Chúc một ngày tốt lành, xin hỏi đây là gia đình đặt nguyên liệu phải không?” Tô Duệ Triết xem xét bảng hiệu tiệm cơm Từ Ký, lễ phép mở miệng dò hỏi.
“Đúng đúng đúng! Là người chú Ngô giới thiệu à? Mau mau đưa vào!” Người trẻ tuổi sớm đã có chút nôn nóng lập tức tiếp đón.
Chờ Tô Duệ Triết mang theo bao lớn bao nhỏ vào sảnh xong, người thanh niên liền gấp không chờ nổi mà nhận lấy, mở ra từng cái kiểm tra hết một lượt. Làm hắn kinh ngạc chính là rau củ trong túi hết thảy cực kỳ tươi ngon, dáng to tròn đều nhau, chủng loại đa dạng, thoạt nhìn tốt đến không tin được. Đôi khi tiệm cơm cũng muốn phục vụ ít trái cây sau bữa cơm, cho nên trừ bỏ trái cây thường thấy như anh đào, xoài, cam, chuối linh tinh, Tô Duệ Triết còn cố ý bỏ thêm hai trái dưa hấu lớn.
“Nghe chú Ngô nói tất cả đều là do cậu tự trồng?”
“Đúng vậy, là tôi tự mình trồng, tất cả chúng đều không sử dụng bất kỳ loại thuốc nào để trồng hết nên anh cứ yên tâm về độ an toàn.”
Thanh niên trẻ tuổi gật gật đầu, tuỳ ý chọn một trái cà chua, chùi nhẹ lên áo rồi trực tiếp cắn một ngụm, nước cà chua chua ngọt ngọt thanh mát tràn ngập khoang miệng, vị tốt đến kinh ngạc. Bất chấp mồm miệng đầy cà nhai ngồm ngoàm, hắn liên tục hướng Tô Duệ Triết giơ ngón cái, thật là nguyên liệu nấu ăn hảo hạng mà, tiệm cơm chắc chắn sẽ phát đạt vào ngày không xa! d=('▽`)=b
Phụ nhân trung niên rửa tay sạch sẽ bước ra từ sau bếp. Nàng nhìn đến người giao thực phẩm thế nhưng lại là một thiếu niên mới hơn mười mấy tuổi, trước tiên là có chút kinh ngạc, sau chính là đau lòng; đứa nhỏ gầy yếu như thế, quần áo học sinh nhìn cũ nát, nhất định là hoàn cảnh nhà cậu không thể nào được như những đứa trẻ bình thường khác.
“Thật tình cái đứa nhỏ này, coi cậu ấy chảy nhiều mồ hôi như vậy cũng không biết lấy cho nước uống nữa!” Nàng đẩy đẩy người con.
Thanh niên nọ hấp ta hấp tấp đem cà chua còn lại trong tay nhét vào miệng, sau đó lấy một lon Coca ướp lạnh nhét vào tay Tô Duệ Triết, “Trời nóng nên cậu uống Coca nha.”
“Cám ơn anh.”
Hai bên nói chuyện phiếm vài câu, từ đoạn đối thoại Tô Duệ Triết mới biết hai người này là đôi mẫu tử, người mẹ là Từ Mẫn, người con gọi Từ Kiệt. Từ Mẫn đối với nguyên liệu cậu đưa tới rất vừa lòng, kiểm kê hàng hoá rồi đưa ra sau, tổng trả cho cậu bảy trăm kim tệ, hơn nữa còn đặt về sau mỗi hai ngày cứ giao nguyên liệu.
Cứ cố định hai ngày là có một đơn hàng, Tô Duệ Triết đáp ứng ngay lắp lự.
Rời tiệm cơm Từ Ký, cậu lôi kéo xe đẩy tồi tàn vào một con hẻm nhỏ không ai ra vào, thời điểm trở ra, từ cái xe đẩy trống rỗng lại trở thành xe chất đầy rau dưa củ quả.
Con đường ngay cửa chợ vẫn đông đúc tấp nập như cũ, Tô Duệ Triết vừa mới ngồi xuống dọn xong quầy hàng liền có không bác gái tụ tập lại, phía sau tiếp phía trước tới mua rau quả của cậu. Liên tiếp mấy ngày bày hàng, các bác gái thường xuyên tới chợ mua đồ đều nhận ra thiếu niên trẻ tuổi này là Tô Duệ Triết, cậu bán rau củ quả trái cây đều phi thường tươi ngon, chất lượng cũng cực tốt, giá cả tuy rằng hơi cao hơn chút so với người khác nhưng luôn được mọi người ủng hộ nhiệt tình.
“Tô Duệ Triết?” Thời điểm Tô Duệ Triết đang thu tiền vô cùng vui vẻ, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi đầy do dự xen lẫn chút ngờ vực.
Ngẩng đầu Tô Duệ Triết liền nhìn thấy đại bá mẫu Trần Tuệ Trân đứng cách đó không xa, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn gian hàng của cậu.
Bị bắt gặp trong tình huống này, Tô Duệ Triết không thể làm như không thấy bà ta, chỉ biết âm thầm nghiến răng than trong nội tâm một tiếng xui xẻo, sau đó cố gắng đứng dậy chào hỏi, “Đại bá mẫu.”
“Đúng là con rồi cái đứa nhỏ này!” Trần Tuệ Trân vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, “Một đứa con nít như con thế nào lại chạy ra nơi này bán hàng?! Thật làm ta mất mặt! Đi! Mau cùng đại bá mẫu về nhà!” Nói xong liền muốn kéo Tô Duệ Triết.
Tô Duệ Triết không muốn đi cùng bà ta, vội vàng lui về phía sau hai bước, uyển chuyển né tránh tay.
Chung quanh có không ít người qua đường vây xem, Trần Tuệ Trân cũng không muốn cùng một tiểu hài tử lôi kéo làm lớn chuyện giữa đường, liền dứt khoát trực tiếp dùng lời nói đánh phủ đầu trước: “Con thật là không biết nghe lời gì hết? Ta liên tục đến nhà kiếm con bao lần, còn để lại rất nhiều giấy nhắn, vậy mà con không thấy sao?”
“Dạ thấy... “
“Thấy rồi sao lại không qua nhà ta? Có phải con cố ý trốn đại bá mẫu hay không? Ta đã sớm nói rõ học phí cứ để đại bá mẫu lo, còn cho con ở nhà chúng ta! Con coi bản thân đi, từ nhỏ không cha, mẹ thì bỏ theo người đàn ông khác, ông nội cực khổ đem con về vất vả nuôi lớn, ông ấy vừa mất không được mấy ngày con sao lại sa ngã thành cái dạng này? Ngày mai trường khai giảng, chỉ dựa vào bán chút thực phẩm kiếm tiền thì có thể chi trả đủ chi phí sinh hoạt, học phí sao?” (Chời dou có người thân như bả thà không có còn hơn nha:))
Trần Tuệ Trân thanh âm bình thường vốn đã cao, lúc này lại đem sự tình bêu ra rõ ràng trước mặt công chúng khiến Tô Duệ Triết cảm thấy bản thân chính mình như bị người lột sạch đem đi thị chúng để làm gương.
Mọi người nghe xong lời nói lúc sau, ai nấy đều sôi nổi tỏ vẻ thương hại đối với Tô Duệ Triết, hơn nữa còn muốn khuyên y trở về cùng Trần Tuệ Trân. Mấy ai lại được 'người thân' quan tâm săn sóc giống như cậu đâu, cậu như vậy đúng là tích được phúc khí ba đời mà.
Chuyện này không thể giải thích bằng lời cũng vô pháp biện minh với những người xung quanh, Tô Duệ Triết lại không muốn nháo ra trò khiến bà ta khó chịu trước nhiều người, mất công lại chọc rách cái vỏ bọc người tốt của bà ta, với tâm địa 'bạch nhãn lang' như hổ đói rình mồi không biết bà ta sẽ vu cho cậu thành cái dạng gì nữa.
Tô Duệ Triết thầm bĩu môi dưới đáy lòng, chuyện hôm nay muốn tránh cũng tránh không khỏi rồi, y cắn răng bày ra một nụ cười tươi: “Con biết đại bá mẫu có lòng tốt, tính toán hôm nay bán xong liền qua nhà người, người xem này đó con bán sắp hết rồi, chờ con thêm lát nữa được không?”
“Được!” Trần Tuệ Trân rốt cuộc thấy cậu đồng ý qua nhà, lập tức mặt mày hớn hở chờ ở một bên.
..