..
Sau khi dần tơi tả đám người cơ bắp dám ngang nhiên chiếm nhà của họ, Trịnh - đại lực sĩ - Gia Hoà xách cả bọn ném ra khỏi biệt thự như vứt rác, đồng thời còn cảnh cáo bằng những lời lẽ tàn nhẫn, nếu còn dám xuất hiện trước mặt họ thì đừng hỏi tại sao nước biển lại mặn, chúng sẽ được nếm thử nắm đấm thật sự là như thế nào.
Đám người đó tuy thương tích đầy mình nhưng chúng đều cố gắng ôm lấy chỗ đau, kẻ này nâng người nọ lảo đảo rời đi bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Kỳ thật thì Tô Duệ Triết không tán thành mấy với cách xử lý này của Triển Vân. Với cương vị là một người từng trải qua một đời mạt thế, đối với nhân tâm hiểm ác cậu đều chân chân chính chính lĩnh hội qua, thế nên trường hợp của những kẻ đó thì cách tốt nhất là phải nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu hoạ về sau. Ngặt nỗi mạt thế mới chỉ xảy ra được vài ngày, Triển Vân và những người khác chưa hề có kinh nghiệm từng trải như cậu, nếu muốn bọn họ phá vỡ điểm then chốt nguyên bản của nhân tính, tùy ý giết người, thì quả thật không hề dễ dàng.
Dù sao bây giờ cậu đã nắm được nguyên lý sử dụng dị năng, nếu bọn chúng còn kiểu 'điếc không sợ súng' mà tìm đến họ gây phiền toái, Tô Duệ Triết sẽ đích thân dùng bom tiễn mấy kẻ đó lên đường sớm.
Triển Vân tra chìa khoá vào ổ mở cửa biệt thự, mọi người lần lượt vào trong.
Vốn dĩ biệt thự không có nhiều phòng lắm, giờ lại thêm ba người nữa nên họ cần phân bổ lại một chút.
Đông Đông vẫn còn nhỏ, khẳng định không thể ngủ một mình nên mọi người để tự cậu bé chọn, thích ở chung phòng với ai thì cậu cứ việc nói là được.
Nhắm mắt cũng biết Dư Đông Đông sẽ chọn Tô Duệ Triết, do tuổi tác cả hai người không cách biệt bao nhiêu, vả lại cậu biết Tô Duệ Triết sẽ cho cậu nhiều đồ ăn ngon nên hiển nhiên cậu bé thích được ở cạnh Tô Duệ Triết nhất rồi.
Kế tiếp là Trịnh Gia Hòa cùng Tống Thành Thư, hai người ở chung một phòng, cuối cùng là Ngô Tĩnh cùng Trương Sóc Lương ngủ trong căn phòng của Trịnh Gia Hòa, Triển Vân vẫn là một mình một phòng.
[Editor S: Anh ơi anh bị ra rìa rồi =)))]
Mặc dù nhận được đãi ngộ siêu sao như vậy nhưng Triển Vân không cảm thấy có chút thành tựu vẻ vang nào, ngược lại hắn thấy tiếc nuối khi nhìn cảnh Tô Duệ Triết ôm Đông Đông đi về phòng, nếu như Đông Đông chọn người khác thì tốt biết mấy, nói không chừng lúc đó hắn có thể ở chung phòng với Tô Duệ Triết...
Trải qua cả ngày chật vật bên ngoài nên ai nấy đều hiện rõ sự mệt mỏi, thành thử việc đầu tiên họ cần làm nhất là phải đi tắm rửa thật sạch sẽ. Thời tiết bây giờ nóng hừng hực không khác gì lò thiêu, đi tắm nước lạnh là sảng khoái nhất, rồi sau đó thay một bộ quần áo khác mềm mại của Tô Duệ Triết phân phát cho từng người.
Tô Duệ Triết vào phòng bếp chuẩn bị cơm chiều, Ngô Tĩnh định xuống giúp đỡ cho cậu nhưng tay cô còn đang bị thương, không thể rửa rau cũng không thể xắt rau, thôi thì không nên vào bếp để cậu khỏi bị vướng tay chân. Trịnh Gia Hoà tuy là trạch nam, nhưng bản thân cũng tự luyện được hai món tủ là cơm chiên trứng với lạp xưởng và canh trứng cà chua, bèn hăng hái tới bếp để phụ Tô Duệ Triết một tay.
Tô Duệ Triết làm một nồi thịt kho tàu, một dĩa thịt bò xào ớt chuông và một tô cà ri gà lớn. Tất cả nguyên liệu nấu ăn đều được lấy từ trong không gian nuôi trồng của cậu, không những tươi mới mà hương vị còn rất thơm ngon. Số lượng thành viên tăng lên, đồng thời cũng tỉ lệ thuận với khẩu phần nấu ăn, điều này đương nhiên là Tô Duệ Triết biết nên cậu đã làm rất nhiều, bảo đảm để mọi người ăn no bụng.
Ngô Tĩnh cùng Trương Sóc Lương chưa từng nghĩ tới mạt thế ập xuống lại khủng khiếp đến thế, lúc này cả hai còn có thể ăn no mặc ấm thật sự là một chuyện phi thường vi diệu, một người thì liều mạng để ăn, còn một người thì kìm nén những giọt nước mắt đang muốn tuôn trào, những người khác giả vờ như không phát hiện hai người đang xúc động, bởi bọn họ đều hiểu được tâm trạng hiện giờ của cả hai.
Tính ra ở đây chỉ mỗi Dư Đông Đông là vô tư nhất vì nhìn cậu bé ăn rất ngon miệng, anh trai thật lợi hại quá xá, không ngờ anh ấy nấu ăn ngon như vậy luôn.
Về phần của mèo nhỏ thì Tô Duệ Triết có chuẩn bị khay cháo cá với sữa bò, Tiểu Hắc nhanh chóng bay tới vùi đầu vào ăn không thấy ngẩng đầu lên.
Một bữa cơm, bảy con người tính luôn một con mèo, ăn đến mức no nê thỏa mãn.
Sau khi ăn uống no đủ, Trương Sóc Lương chủ động nhận trách nhiệm rửa chén, những người khác thì trở lại phòng của từng người nghỉ ngơi.
Từng ngày trôi qua, thế giới dần bắt đầu biến hoá một cách thầm lặng.
Đầu tiên là vấn đề nguồn nước, nhiều nơi xảy ra tình trạng thiếu nước vì nguồn cung cấp nước đã bị triệt để cắt đứt, chỉ còn số ít khu vực vẫn chưa bị mất nước, thế nhưng nước chảy ra từ vòi thì lại đục ngầu, không những vậy nó còn bốc mùi hôi thối nồng nặc xen lẫn tanh tưởi đến mức gay mũi khiến tất cả mọi người đều không dám mạo hiểm sử dụng phần nước đó.
Thiếu thức ăn còn có thể chịu đựng được, nhưng làm sao con người có thể sống khi thiếu nước uống, nhất là trong cái thời tiết nóng đến lột da đầu như thế này thì liệu con người tồn tại được bao lâu khi không có nước, chắc hẳn ai ai cũng có câu trả lời cho mình, nước hoặc là chết. Vì thế mọi người cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong thâm tâm, đánh cược mạng sống để ra ngoài tìm kiếm cơ hội sống còn.
Tuy nhiên đó chưa phải là ác mộng thật sự của loài người, bởi vì nó không phải là gì đối với việc tang thi đột biến. Dường như cơ thể tang thi đã xảy ra biến chuyển lớn, các khớp xương cứng đờ của bọn chúng trở nên linh hoạt hơn, nay đã có thể bò lên được cầu thang và di chuyển nhanh hơn, thậm chí cả chạy. Những người thừa dịp ban đêm ra ngoài để vớt vát hay tìm kiếm một chút vận may đều trở thành bữa tiệc thịnh soạn chào mừng cho sự tiến hoá của tang thi.
Trong màn đêm đen nhánh, tiếng gào thét thảm thiết không dứt bên tai.
Cứ liên tục biến hoá như vậy khiến điều kiện sinh tồn của con người vốn đã khó khăn nay lại càng khó khăn gấp bội, những cư dân ở cao tầng cũng không hề an toàn như trước nữa.
Thế nhưng, khi thượng đế đóng cánh cửa này thì ngài sẽ đồng thời mở cánh cửa khác cho con người.
Dị năng giả xuất hiện ngày càng nhiều trên khắp thế giới, bấy giờ mọi người mới rút ra được một điều rằng không phải tất cả những ai bị thương do tang thi cào hoặc cắn đều biến thành như bọn chúng, mà cũng có khả năng họ sẽ thức tỉnh dị năng.
Nói nghe thì dễ nhưng mấy ai có được dũng khí đối mặt với tang thi, hơn nữa còn phải đảm bảo bản thân sẽ không chết bất đắc kỳ tử. Bởi vậy nên nhiều ngày trôi qua, số lượng dị năng giả ở thành phố S vẫn ít đến đáng thương.
Hễ là những người có thể kích phát được dị năng trở thành dị năng giả, ắt đều biến thành những niềm 'hy vọng' của nhân loại. Bắt đầu được tôn làm trụ cột, được mọi người xung quanh dựa dẫm, đu bám cùng nịnh bợ, sinh ra những thành phần ảo tưởng sức mạnh, cứ nghĩ bản thân chính là loài người thượng đẳng. Cũng có người tự cho rằng mình là con cưng của thiên mệnh, muốn trở thành đấng cứu thế của nhân loại. Và có những người than trời trách đất không thương loài người, từ đó hình thành tư tưởng phải cứu vớt thế giới. Mỗi người mang trong mình một lý tưởng khác nhau, không ai giống ai.
Những khu an toàn quy mô nhỏ thi nhau nổi lên khí thế như măng mọc sau mưa. Bởi vì thiếu thốn thiết bị truyền thông nên thông tin bị gián đoạn, dẫn đến đội ngũ Triển Vân cùng Tô Duệ Triết không nắm rõ được tình hình của những dị năng khác với mấy khu an toàn. Họ vẫn ra ngoài thu thập vật tư vào ban đêm như bình thường, tận dụng việc chiến đấu với tang thi để rèn luyện thân thủ và thao tác dị năng, song song đó cũng thuận tiện thu gom một ít tinh hạch. Tinh hạch là thứ có thể kích phát dị năng, cũng như bổ sung lại lượng dị năng đã tiêu hao, đây chính là trọng điểm cần phải biết.
Trong đội ngũ có thêm một thành viên bé nhỏ là Dư Đông Đông, dù vậy nó không đồng nghĩa với việc mọi người sẽ để cậu bé lại ở nhà bảo vệ, đây không phải thời kỳ hoà bình nên thà đi theo họ còn thấy an toàn hơn. Hơn nữa, Đông Đông cần phải đối mặt với thực tế tàn khốc, tại thế giới này không có đạo lý bởi vì cậu là trẻ con thì tang thi sẽ chừa cậu ra, mạt thế chính là như vậy.
Hiện tại cấp bậc tang thi vẫn còn thấp nên tinh hạch ít khi xuất hiện, cả bọn đánh quần quật một tuần mà cũng chỉ gom được bảy, tám viên mà thôi. Trong đó dành một viên cho Trương Sóc Lương thức tỉnh dị năng, nhờ vào thức uống đặc chế của Tô Duệ Triết đã giúp Trương Sóc Lương vượt qua giai đoạn thức tỉnh thành công, trở thành một dị năng giả hệ thổ.
Bản thân Trương Sóc Lương là người trầm mặc, anh ta khiến những người xung quanh có cái cảm giác nặng nề dày đặc, thành thử thức tỉnh dị năng hệ thổ cũng rất thích hợp.
Trạch nam não động Trịnh Gia Hoà tất nhiên cũng góp phần thêm mắm dặm muối giảng giải một loạt cách sử dụng dị năng cho Trương Sóc Lương, ví dụ như tường đất, khiên đất, các thứ có thể tạo bằng đất,... Tiếp đó dựa vào dị năng của Trương Sóc Lương để gia cố lại biệt thự của họ, ở phía ngoài thì dựng tường cao chừng hai mét với dày tầm nửa mét vây quanh biệt thự, ngoài ra còn chôn mấy củ khoai tây địa lôi gần cửa, chuẩn bị kỹ càng nhằm đảm bảo lúc bọn họ ra ngoài sẽ không có bất kỳ ai tới cạy cửa nhà nữa.
Suy đi nghĩ lại, Tô Duệ Triết không tính để Dư Đông Đông sử dụng tinh hạch bởi cậu cảm thấy Đông Đông còn quá nhỏ, cơ thể cậu bé chưa chắc đã chịu nổi việc virus tang thi xâm nhập, ở đời trước của Tô Duệ Triết thì nhóm đối tượng hi sinh đầu tiên thử nghiệm virus tang thi chính là những đứa bé như Đông Đông. Đúng là Đông Đông có thể vượt qua được những biến hoá ban đầu của mạt thế, nhưng điều đó cũng không chứng minh được thân thể của cậu có khả năng chống lại virus tang thi. Nếu không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, Tô Duệ Triết nhất định không để Đông Đông phải mạo hiểm.
Các cửa hàng gần khu biệt thự đều đã bị nhiều người thăm hỏi hết rồi, những thứ còn sót lại hoàn toàn vô dụng, cho nên cả bọn Triển Vân hôm nay sẽ thu thập vật tư ở nơi khác xa hơn một chút, vừa mới chuyển đường thì bỗng thấy từ xa có một chiếc xe đang phóng như điên tới chỗ của họ.
Triển Vân liều mạng bẻ tay lái, một chân đạp mạnh phanh xe, lốp xe ma sát mặt đất phát ra tiếng rít cực kỳ chói tai, một màn cua xe quỷ khốc thần sầu diễn ra tựa phim hành động, hai chiếc xe mém nữa đã 'hun' nhau.
Nhưng chiếc xe thiếu chút nữa gây án mạng kia lại không hề biết điều, khẩn tốc nhấn ga rồi tiếp tục chạy bạt mạng.
"Triển đại ca! Mau lái xe đi đi!" Triển Vân vừa quay xe lại, hắn còn tính đuổi theo sau đám người kia để tụng cho một bài học thì nghe Trịnh Gia Hoà ngồi phía sau nôn nóng hét một tiếng đúng lớn.
Triển Vân liếc mắt sang kính chiếu hậu thì mới phát hiện có nguyên một đàn tang thi nhắm chừng mấy chục con đang truy đuổi đằng sau.
"Má, xui quá rồi!!!!" Nhịn không nổi Triển Vân liền phát tiết một câu rồi tức tốc lái theo hướng chiếc xe ban nãy.
Dám để hắn ôm cái của nợ này thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày, phiền phức của kẻ nào gây ra thì cứ để kẻ đó hốt đi! Hắn không thừa sức để phủi mông giùm người khác đâu.
Cái xe đằng trước là kiểu xe vận tải thông thường nên đọ tốc độ với xe việt dã hạng nhất của bọn Triển Vân chắc chắn không có cửa, không bao lâu sau đã bị đuổi kịp.
Có vẻ như đám người lạ mặt đó cố ý dẫn dụ tang thi cho bọn Triển Vân dọn, bởi cái cách chạy xe đã vạch trần kế hoạch của chúng, bảy lần tám lượt đều rẽ vào những con đường nhỏ hẻo lánh, nếu để ý thì đã có người bố trí chướng ngại vật sẵn trên đường. Nhìn cách bày bố thô sơ đơn giản như thế này thì hẳn là không phải bút tích từ phía chính phủ.
======================================
【 Trên đường ruộng viết tiểu kịch trường 】
Tống Thành Thư: Mị cảm thấy cái hào quang nhân vật chính đúng là con dao hai lưỡi, vừa là thứ bảo mệnh cũng vừa là phiền phức.
Trịnh Gia Hòa: Sao hả? Anh nói thử coi?
Tống Thành Thư: Đó đó, mới nhắc đã tới rồi kìa.
Kẻ cơ bắp: Khôn hồn thì tụi bây nhanh chóng giao chìa khoá cùng mỹ nhân ra đây cho tao!
Triển Tiểu Vân: Gì? Gió lớn quá nghe không rõ, mày vừa sủa gì vậy?
Kẻ cơ bắp: Thực xin lỗi lão đại! Em tới đây để dâng mạng cho ạ!
Trịnh Gia Hòa: Chẹp, trộm xe cạy cửa này đó thì là cái đinh gì. Ấn theo kịch bản kinh điển thì ngay từ đầu vai chính sẽ bị người khác khinh bỉ coi thường, sau đó bị khiêu khích đến đỉnh điểm, vai chính khi đó liền đi trên con đường hắc hoá vạn kiếp bất phục, trở thành một kẻ tà mị cuồng cuồng quyến hoặc có thể là bá khí trắc lậu, và kết quả tất nhiên là pháo hôi bị doạ chết khiếp rồi cúp đuôi chạy như cờ hó.
..