Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 3: Chương 3: Xuất hành bất lợi




..

Nắm trong tay ba mươi mấy vạn tệ, Tô Duệ Triết đã có thể mua mấy ngàn cân thịt tươi rồi, không biết không gian của cậu nuôi gà vịt được không nữa, nếu có thể thì cậu sẽ mua cỡ mười con để nuôi, về sau bảo đảm mỗi ngày đều có trứng ăn và lâu lâu còn có thể bắt vài con làm thịt.

Đời trước không gian của Tô Duệ Triết chỉ chứa được một ít vật chết, tuy rằng dị năng lúc sau thăng cấp thành công, cậu có thể làm ruộng trồng rau bên trong nhưng vấn đề ở đây là động vật cơ hồ đều đã bị biến dị, muốn có thịt bình thường quả thực còn khó hơn cả lên trời, càng không tính tới thịt gà thịt vịt tươi sống. Lần này sống lại một đời, Tô Duệ Triết nhất định ít nhiều cũng phải chuẩn bị thịt thật nhiều thịt mới được. Còn cả vật dụng cá nhân hàng ngày, dầu, muối, tương, dấm, quần áo, giày dép này kia cũng phải mua thêm.

Tính tính toán toán, Tô Duệ Triết cảm thấy ba mươi vạn tựa hồ so với những thứ cậu cần mua quả thật không thấm vào đâu a...

Aizzz, cậu mặc kệ, người ta có câu 'thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng' (*), tóm lại trước mắt cứ nắm chắc khoản tiền đền bù căn nhà của ông nội rồi hãy tính sau.

(*) Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng:

Câu thoại hay được sử dụng trong phim cổ trang khi nhân vật đang bị bế tắc, không biết phải giải quyết vấn đề thế nào. Ý câu này muốn nói mọi chuyện nên để tự nhiên, chuyện gì đến sẽ đến, không thể gấp gáp được.

.

..

Tô Duệ Triết nhắm mắt lại ngủ thiếp đi mất.

Ngày hôm sau Tô Duệ Triết thức dậy khi trời còn tờ mờ sáng, kéo ra từ góc nhà chiếc xe đẩy nhỏ tàn tạ mà lúc ông nội còn sống thường dùng để đi nhặt đồng nát, cậu đem toàn bộ số rau củ quả và trái cây tươi hôm qua đã chuẩn bị chất hết lên xe, liền bắt đầu đẩy xe hướng tới cửa khu chợ.

Vẫn con đường cái y như cũ, Tô Duệ Triết ngồi xổm xuống đất, đem rau củ cùng trái cây bày ra rao to: “Rau củ quả tươi ngon của nhà trồng vừa an toàn lại vừa ngon miệng đây~!”

Quả nhiên không ít bác gái đều bị hấp dẫn mau chóng ùa lại xem, trong đó còn có những người hôm qua đã mua qua anh đào chỗ cậu, hôm nay vừa thấy lập tức liền hăng hái xông tới.

“Tiểu ca, khoai tây, dưa chuột gì đó hôm qua cậu bán có còn không?” Lão bà đầu tóc hoa râm cười hỏi, “Đứa cháu nhà ta ngày thường không thích ăn đồ chay, nhưng lại rất chuộng mùi vị thức ăn của cậu bán hôm qua, cơm cũng ăn nhiều hơn một chén đó.”

“Dạ có *(^o^)*, bà bà cần nhiều hay ít?”

“Cho ta lấy năm củ khoai tây, hai trái dưa chuột.” [Editor S: hai...à mà thôi:“> ]

“Dạ, của bà hết bà hai mươi tệ.”

“Tiền của cậu đây!” Giá cả cũng không tính là rẻ, nhưng ai biết được số rau củ đây có phải là do thiếu niên trồng hay không? Chất lượng rau củ quả tươi tốt thế này thực sự khó tìm, như vậy thì có mắc hơn một chút cũng chẳng mất mát gì đi?

Tô Duệ Triết hôm nay mang cái túi đặc biệt lớn, loại đục màu, y lặng lẽ hướng suy nghĩ trong đầu phát động hai lần, lập tức thu hồi toàn bộ tiền buổi sáng vào trong không gian.

Số tiền lẻ còn dư lại y nhét vào túi quần, sau đó thu dọn túi thực phẩm cùng xe đẩy chuẩn bị lên đường về nhà.

Đột nhiên linh tính Tô Duệ Triết báo cho cậu biết bản thân là đang bị người khác theo dõi, cậu tăng tốc thật nhanh đi qua nhiều con đường, lúc băng ngang qua cửa hàng nọ liền nương theo tủ kính vờ nhìn chính mình một cái rồi liếc mắt phía sau, hiển nhiên bắt gặp hai thân ảnh đơn bạc đang lấm la lấm lét quan sát cậu chằm chằm. Cứ tưởng rằng cậu thân là tên tiểu tử nghèo không gia sản sẽ không ai để tâm, đoán chừng là do lúc nãy buôn bán kiếm được tiền liền bị đám tiểu nhân chú ý.

Thật là bất cẩn arrrrgh!

Tức thời tăng nhanh bước chân, Tô Duệ Triết muốn đem bọn người bám đuôi vứt lại phía sau, nhưng hai tên đó lại càng khẩn trương đeo bám, dễ gì có chuyện chúng nửa đường nhả con mồi ra, quyết cắn chặt cậu không buông.

“Tên tiểu tử này chạy nhanh thật! (O_O)”

“Bớt nói nhảm, nhanh đuổi theo bắt nó, khó kiếm được con dê non nớt béo bở như vậy! Cần phải lột sạch. ┻━┻ ︵ヽ('Д')ノ︵ ┻━┻“.

“Được!“.

Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần nhưng động tác Tô Duệ Triết lại chẳng hề luống cuống, cậu không chọn đường lớn mà chạy vào một cái hẻm nhỏ.

Hai tên đại gia hoả lấm lét đuổi theo, quay đầu nhìn nhau rồi cười lạnh một tiếng cũng nhanh chân quẹo vào con hẻm nhỏ. Nhưng thật không may cho chúng nha, hôm nay đi cướp lại không chịu xem ngày bởi ở cách đó không xa chỗ rẽ kia có một thân ảnh cao lớn chậm rãi xuất hiện, trong tay hắn xách theo một túi đồ nhỏ của siêu thị với mấy thùng mỳ gói, không ai khác chính là Triển Vân.

Theo tầm mắt của Triển Vân, nếu hắn không nhìn lầm thì vừa rồi chẳng phải là tiểu tử ngày hôm qua mới bán anh đào cho hắn sao, xem tư thế đó rõ ràng là bị bọn cướp theo dõi. Hắn tạm trú ở khu vực gần đây nên nhớ rõ cái ngõ kia hẳn là ngõ cụt. Nhớ đến thân thể gầy yếu đơn bạc của thiếu niên, chân mày không tự chủ được hung hăng nhíu chặt, khuôn mặt hắn bất giác tối sầm lại.

Đáng chết, hai tên kia lá gan cũng thật lớn, cư nhiên dám chạy đến địa bàn hắn quản lý đánh cướp người?

Quanh thân phủ đầy lệ khí, Triển Vân sải từng bước chân thon dài hướng nhanh tới nơi của Tô Duệ Triết.

Chưa đi được mấy bước, hắn liền nghe thấy giọng nói uy hiếp dữ tợn của hai tên tiểu nhân.

“Tiểu tử thúi ngươi còn dám phản kháng? Mau ngoan ngoãn nộp tiền! Trong tay lão tử đây có dao! (ノ゚Д゚)o=[]::::::>“.

“A!!!”

“Tiểu tử thúi, xem dao pháp của ta! (ノ゚Д゚)”

Triển Vân trong lòng căng thẳng, lập tức đem túi trong tay ném xuống đất rồi nhanh chóng vọt tới trước, hắn chỉ sợ chậm một bước thôi liền khiến tiểu tử đó sẽ không xong.

Thế nhưng những gì hắn đang tưởng tượng so với tình hình thực tế lại khác nhau một trời một vực.

Chỉ thấy tên cướp cầm dao hướng Tô Duệ Triết đâm tới lại bị cậu bắt được, dứt khoát vặn ngược tay lại làm dao rớt xuống, Tô Duệ Triết không để hắn có thời gian trở tay nên bồi ngay một cước nhanh-chuẩn-đủ độc nhắm thẳng vào bụng, đem tên cướp quật ngã trên mặt đất thề luôn nửa ngày cũng dậy không nổi. Tiểu tử nhìn có vẻ yếu nhược mang khí thế bất phàm còn giẫm một chân thật mạnh lên ngực hắn, thanh âm trong trẻo đối tên còn lại: “Buông vũ khí xuống! Bằng không ta sẽ...”

Tô Duệ Triết đang muốn độc miệng để dọa chết khiếp bọn cướp, lại không ngờ một màn này bị Triển Vân đứng cách cậu không xa thấy rõ mồn một.

Triển Vân: “...”

Hình như cảnh mà mình tưởng tượng khác xa thì phải...?

Tô Duệ Triết một đôi con ngươi lập tức trừng lớn ()( O o O)(), sau đó ý thức được hình tượng bản thân hiện giờ khiếm nhã cực kỳ, vì thế thật cẩn thận rút đôi chân gà còi từ trên ngực tên cướp xuống, hai má nổi lên một tầng ửng hồng thoạt nhìn vô cùng xấu hổ.

“Tôi...tôi...có thể giải thích...” Tô Duệ Triết lắp ba lắp bắp nói.

Triển Vân nhíu mày, tiến lên trước vài bước xách Tô Duệ Triết sang một bên, liền ra tay với tên gia hoả còn lại đang muốn đánh lén lúc Tô Duệ Triết lóng ngóng, hung hăng triển một cước đá văng khiến hắn đập thật mạnh vào tường. Sức lực của Triển Vân không phải thứ mà Tô Duệ Triết có thể so sánh được, một quyền liền đem người đá cho bất tỉnh nhân sự hồn bay phách lạc.

Giải quyết xong vấn đề, Triển Vân mới đưa tầm mắt lạnh lùng sang hướng Tô Duệ Triết: “Đi nhanh đi.”

Ban ngày ban mặt mà nháo ra động tĩnh lớn như vậy, không bao lâu cảnh sát chắc chắn sẽ kéo tới, tuy rằng bọn họ là phòng vệ chính đáng nhưng phiền phức là ở đống giấy tờ biên bản nộp phạt lằng nhằng gì đó, thân làm một tên lưu manh sống dựa vào tiền bảo kê mà nói, thì hắn không muốn dính dáng bất kỳ thứ gì liên quan tới cảnh sát.

Khí thế Triển Vân tỏa ra thực áp đảo làm Tô Duệ Triết không dám hó hé nửa câu, chỉ biết lẽo đẽo theo đuôi phía sau.

Ra đến đầu ngõ, Triển Vân ôm túi đồ với thùng mỳ gói lên, tính toán trực tiếp muốn rời đi.

“Chờ, chờ một chút!” Không muốn bỏ qua cơ hội tốt để làm quen với Triển Vân nên cậu vội vàng ngăn lại.

“Có chuyện gì?” Triển Vân nhăn mày, có chút không kiên nhẫn.

Tô Duệ Triết cắn cắn môi: “Rất cám ơn anh đã cứu tôi.”

Đôi mắt Triển Vân hơi hơi nheo nheo lại: “Do không muốn thấy ở địa bàn tôi quản lý xuất hiện mấy thành phần cặn bã làm náo loạn, hơn nữa thoạt nhìn cậu cũng chẳng cần tôi cứu.”

Vừa rồi rõ ràng tiểu tử này ra tay đòn nào đòn nấy vô cùng thành thục lão luyện, mỗi một động tác lại hết sức lưu loát, căn bản không thấy chút nào do dự nên chắc chắn là người có học võ, hắn cảm thấy cậu không vô hại giống như biểu hiện bên ngoài.

“Dù sao đi nữa thì tôi vẫn là muốn nói lời cám ơn anh.” Tô Duệ Triết nhạy bén cảm nhận được sự phòng bị của Triển Vân đối với mình, cậu cắn môi, ép mình lộ ra bộ mặt tươi cười, “ Tôi, tôi tên Tô Duệ Triết, năm nay mười bảy tuổi, là học sinh trung học! Anh tên gì?”

Trầm mặc một lúc lâu, Triển Vân mới nhả ra hai chữ: “Triển Vân.”

Nhìn bóng dáng Triển Vân rời đi, Tô Duệ Triết thở dài một cái, xuất hành thực bất lợi a~ (/ω\)...

Kỳ thật công phu quyền cước của cậu đều là ở đời trước được Triển Vân đích thân cầm tay chỉ dạy cho, không nghĩ tới việc giờ lại trở thành nguyên nhân khiến Triển Vân phòng bị mình. Bất quá Tô Duệ Triết cũng có thể hiểu được hành động này của hắn, Triển Vân cơ bản cũng chẳng phải là một tên lưu manh bình thường.

Sớm biết nếu nháo ra cớ sự bất ngờ này mà gặp trúng Triển Vân thì căn bản Tô Duệ Triết đã dứng yên đó chịu trận rồi nha, sẽ ngoan ngoãn để hai tên gia hoả đó cướp thì không chừng cậu còn được đóng vai chính trong cảnh 'anh hùng cứu mỹ nhân', tiếp theo sau đó là màn 'lấy thân báo đáp' chăng? [Editor M: =))) Okai I'm fine!!]

Cùng lắm tốt xấu gì thì giờ người ta cũng để lại tên, cũng coi như là bước đầu làm quen thành công đi! (:з」∠)

Kéo theo chiếc xe đẩy, Tô Duệ Triết rời con hẻm nhỏ, nguyên bản là do kiếm được tiền nên tâm tình cậu phi thường tốt, muốn làm cơm tự thưởng cho mình nữa cơ nhưng tình cảnh hiện tại hoàn toàn không cho phép.

“Chú Ngô ới! Cho con mười xiên thịt dê, năm xiên gân bò, hai xiên thịt lưng, một trái bắp nướng! Thêm cả chén cơm tẻ nữa nha!” Vào cửa nhà hàng nướng quen thuộc, Tô Duệ Triết liền hít một hơi cho thỏa thích mùi thơm thịt nướng rồi mới bắt đầu gọi món ăn.

“Không thành vấn đề! Không thành vấn đề!” Ngô Khởi liên tục đáp ứng, nhận tiền lẻ từ tay cậu, đè thấp thanh âm hỏi, “Tiểu Triết! Nhóc con nhà ngươi còn rau củ không vậy? Rau củ ngươi bán cho ta làm đồ nướng đều bán sạch sẽ chỉ trong một buổi tối, khách ai cũng tấm tắc khen ngon, ngươi xem có thể bán thêm cho ta nhiều một chút hay không?”

“Tất nhiên rồi chú Ngô!” Tô Duệ Triết chạy nhanh tới xe đẩy, lấy mấy cái túi từ trên xe xuống, thật ra y đã bán hết tất cả rau củ lúc sáng rồi, nhưng nhờ túi che khuất nên y lại từ trong không gian chuyển ra tiếp mà không hề làm bất cứ ai chú ý. Sau đó mới đưa một túi đầy rau dưa cho Ngô Khởi, còn tặng kèm thêm mấy trái anh đào.

Ngô Khởi cũng không muốn chiếm tiện nghi của một đứa nhỏ, trực tiếp đưa cho cậu hai tờ kim tệ lớn màu đỏ, Tô Duệ Triết từ chối không được, chỉ có thể nhận lấy.

“Chú Ngô biết nơi nào có thể mua vài con gà con vịt nhỏ nhỏ không? Con muốn mua một ít để ở nhà nuôi.” Hiện tại bên ngoài không được bán gia cầm sống, muốn mua gà vịt còn sống thì cũng không dễ dàng, Ngô Khởi kinh doanh nhà hàng mười mấy năm nay, khẳng định sẽ biết chỗ mua mấy tiểu gia cầm này.

“Ngươi hỏi đúng người rồi đấy.” Ngô Khởi cười xòa nói, tuỳ tiện cầm đại tờ giấy, viết một dãy số ở mặt sau rồi đưa cho y, “Ta với lão Trương quen biết nhau nhiều năm rồi, gà vịt hắn nuôi là số một, tiểu tử ngươi cứ nói là do ta giới thiệu, nhất định có thể bớt chút ít cho ngươi.”

“Cảm ơn chú Ngô nhiều lắm” Tô Duệ Triết cao hứng thu hồi tờ giấy.

..

__________________________________

Tiểu thụ thật cường mà!!! ( ' ▽ ')

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.