Mạt Thế Chi Card Đại Sư

Chương 13: Chương 13: Đại sư dừng chân




Nhưng Trần Huy không có một chút do dự, bạch ngân chủy lại theo tới, nặng nề mà xẹt qua mắt phải còn lại của nó.

Trúc diệp Vương Xà cột máu lại rớt thêm một phần mười.

Trong tiếng gầm rú thê lương, trúc diệp Vương Xà co lại thành một đoàn, lại trong nháy mắt duỗi ra, thân rắn đang điên cuồng vũ động.

Lúc đầu thân thể đã bị trọng thương, đôi mắt lại hai lần bị thương tổn.

Đụng phải loại công kích trình độ này, trúc diệp Vương Xà bị thương tổn vượt qua tưởng tượng của Trần Huy, máu tươi từ hai mắt chảy ra, không ngừng nhiễm đỏ mặt đất, từng tổ từng tổ số liệu thương tổn từ đỉnh đầu nó toát ra.

Xem ra dưới một kích này đã khiến lượng máu Trúc diệp Vương Xà không ngừng ở giảm thiểu. Miệng nó hí dài, một đoàn nọc độc mang theo màu xanh biếc xuất hiện lần nữa, hướng về Trần Huy gần trong gang tấc phun qua.

“Tấn công chớp nhoáng!”

“Thình thịch “, nọc độc cầu dĩ nhiên bắn vào bên trong trúc lâm. Này không sai biệt lắm to bằng chậu rửa mặt tiểu nhân nọc độc cầu, vẩy ra đi ra nọc độc, rơi xuống rơi xuống trong rừng trúc, trực tiếp đem rừng trúc ăn mòn rơi.

Thậm chí, Trần Huy còn nghe được cái này trên rừng trúc vọng lại tiếng “Xèo xèo” rất nhỏ. Trần Huy thoát khỏi nọc độc cầu, lại tránh né không nổi cái đuôi đang vùng vẫy loạn xạ của trúc diệp Vương Xà.

“Ầm!”

“A... Thảo!”

Đuôi rắn đập loạn, trực tiếp quất vào bắp chân Trần Huy, sau đó thân rắn liền siết chặt lấy thân thể y. Trong nháy mắt, cảm giác tử vong ập xuống, làm cho Trần Huy vô cùng khẩn trương gấp gáp. Theo bản năng, Trần Huy nắm chủy thủ trong tay, hung ác hướng về phía trúc diệp Vương Xà đâm tới.

“Xuy!”

Sở hữu lực phòng ngự khủng bố, trúc diệp Vương Xà lại bị dao găm không tốn sức chút nào xuyên vào.

“Bảy tấc, dĩ nhiên lại đâm vào bảy tấc...”

Trần Huy hơi ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới vận khí hắn lại tốt như vậy, thuận tay một kích dĩ nhiên đánh trúng chỗ bảy tấc.

Chịu đến một kích này trúc diệp Vương Xà lại một lần nữa phát sinh tiếng kêu thê thảm, buông Trần Huy ra, run rẩy co quắp trên mặt đất. Trên người nó, chất lỏng màu đỏ không ngừng mà trào ra.

Trần Huy không để ý trên bắp chân truyền tới đau đớn kịch liệt, vài cái xoay người, xa xa né tránh khỏi trúc diệp Vương Xà.

Đột nhiên, trúc diệp Vương Xà đang co lại thành một đoàn giống như là điên rồi, chung quanh bò loạn. Dưới lực lượng cường đại, rừng trúc trực tiếp bị quét ngang, ầm ầm sụp đổ.

Trong rừng trúc trúc diệp thử cũng cảm thấy vương giả của rừng trúc phẫn nộ, dồn dập trốn ở bên trong hang của chính mình không dám ra ngoài...

Trần Huy leo lên bên trên một tảng đá lớn, hướng mắt xuống nhìn trúc diệp Vương Xà điên cuồng, lượng máu của nó không ngừng giảm thiểu, sau khi chịu đến vết thương trí mệnh, số mạng của nó sớm đã định trước.

Trúc diệp Vương Xà lượng máu đang không ngừng giảm xuống, cho dù có cường hã đến mấy, nhưng điểm trí mạng bị trọng thương, cũng khó mà tồn tại được.

“Ngâm!”

Đầu rắn nặng nề đập xuống mặt đất, vô lực co quắp, còn dư lại không tới 10 % lượng máu, trúc diệp Vương Xà bây giờ chỉ còn nằm chờ sinh mệnh tiêu tán.

Cứ như vậy, Trần Huy ở tại bên cạnh lẳng lặng nhìn. Xung quanh mọi thứ không còn chỗ nào lành lặn, trên mặt đất toàn đất đá cùng cây cối đổ ngổn ngang càng là khủng bố. Trúc diệp Vương Xà, không hổ là tồn tại có thể so với Nhị Tinh quái vật. Nếu như không phải Trần Huy tiên hạ thủ vi cường, ai thua còn rất khó phán đoán.

“Nếu như không phải trúc diệp Vương Xà khinh địch, chính mình đánh ra tinh chuẩn công kích, tạo thành thương tổn xói mòn với nó...”

Có thể tưởng tượng, nếu ngay từ đầu trúc diệp Vương Xà liền bùng nổ, kể cả Trần Huy có nghịch thiên đến mấy, cũng không khả năng né tránh được tất cả các công kích.

Sau đó Trần Huy liền sử dụng trị liệu thủ vệ, vết thương trên bắp chân của hắn bị đuôi trúc diệp Vương Xà quất đến cực kỳ kinh người.

“Lần sau nhất định phải mang thêm một ít trị liệu ngoại thương card. “

Đang trong lúc kiểm tra lại các vết thương trên người, khuôn mặt của Trần Huy không giấu được nét kinh hỉ... Bởi vì hắn nghe được âm thanh báo thăng cấp vang lên.

“1 tinh thất phẩm, 1 tinh thất phẩm, ha ha ha...” Trần Huy cười như điên. Hắn không có nghĩ trúc diệp Vương Xà mang đến nhiều kinh nghiệm như thế, dĩ nhiên có thể nhiều đến mức cho mình trực thăng nhất cấp. Thời gian mới qua một ngày, chính mình lại lần nữa liên tục vượt hai cấp.

Trần Huy từ khối nham thạch phía sau đi ra, trúc diệp Vương Xà đã hoàn toàn bất động. Đau nhức nơi bắp chân đã giảm bớt, Trần Huy cắn răng đứng lên, hướng thi thể trúc diệp Vương Xà đi tới.

“Trách không được khó đánh như vậy. Nếu như nói đây là một trò chơi, trúc diệp Vương Xà hẳn là tương đương với quái vật tinh anh hoặc là tiểu Boss đi. “

Cầm dao găm, Trần Huy ngồi xổm xuống vuốt ve thi thể lạnh lẽo nằm dưới mặt đất.

“Như vậy, để xem sau khi ta khổ cực đánh chết trúc diệp Vương Xà có thể tuôn ra vật gì đây. “ Mắt nhìn chằm chằm trúc diệp Vương Xà, Trần Huy điều động tinh lực.

“Thu thập!”

Trúc diệp Vương Xà tuyệt đối là bá chủ vùng này, riêng chỉ nhìn xuống từng chồng bạch cốt ở gần đó cũng biết, cái này toàn bộ đều là thức ăn của trúc diệp Vương Xà.

Nói cách khác, tạm thời mà nói, trong khoảng thời gian ngắn nơi này là an toàn. Vì ngay cả trúc diệp thử cũng không dám bén bảng đến địa bàn của trúc diệp vương xà để quậy phá đâu.

Thu thập chỉ dùng vài giây ngắn ngủi, nhưng số vật phẩm đến tay lại hoàn toàn vướt ra khỏi tưởng tượng của Trần Huy.

Cực kỳ hiển nhiên, túi chứa chất độc của trúc diệp Vương Xà là một kiện bảo bối, nếu như chế thành Phụ Ma thạch Phụ Ma ở bên trên vũ khí, hiệu quả tuyệt đối kinh người.

Hơn nữa trúc diệp Vương Xà một thân Lân Giáp cũng là tài liệu không tệ. Bây giờ trong tay nhóm Card đấu Sư, tuy da lông ma thú chủng loại đa dạng, thế nhưng có thể sử dụng để chế tác hộ giáp lại vô cùng rất thưa thớt. Đẳng cấp càng cao, đối với hộ giáp càng tốt. Trọng giáp dùng vô cùng bền chắc nhưng sẽ ảnh hưởng tốc độ, dần dần, hộ giáp vừa nhẹ vừa cứng rắn bắt đầu được Card đấu Sư yêu thích.

Một kiện hộ giáp tốt, hầu hết thời gian có thể cứu ngươi một mạng, có thể ngăn cản được công kích của một số ma thú.

Nếu như Trần Huy không có hai tấm kỹ năng Card, lại không có chế tác ra ma pháp thiểm điện Card, muốn phá hỏng phòng ngự của trúc diệp Vương Xà, cũng không biết phải hao phí bao nhiêu công sức.

Ngoại trừ túi chứa chất độc cùng Lân Giáp, trúc diệp Vương Xà còn ra sinh hai khỏa Độc Nha, bất quá Trần Huy cũng không cảm thấy hứng thú.

Đem Độc Nha ném vào trong túi đeo lưng, một viên ngũ phẩm bạch tinh bị Trần Huy lấy ra, dùng vải chà lau sạch sẽ, dưới ánh mặt trời lóe ra bạch sắc quang mang giống như một viên bảo thạch lớn bằng nắm đấm. Ở bên trong, như có như không xuất hiện vật gì đang lưu động, đây chính là tinh lực bên trong tinh hạch.

“ Hử, đây là?”

Kiện vật phẩm cuối cùng lại là một đôi mắt, cụ thể mà nói nói, chính là mắt của trúc diệp Vương Xà.

Trần Huy dùng bạch ngân chủy thủ chạm nhẹ, không có phản ứng gì xảy ra. Trần Huy liền thử lấy tay đụng một cái, cảm giác cũng chả có gì kì quái, cũng không sền sệt, ngược lại là giống như một tảng đá. “Mọi người đều nói trúc diệp Vương Xà chỉ có nọc độc cầu cùng tuyệt chiêu siết chết con mồi, lẽ nào đôi mắt này còn có huyền cơ khác...”

Trần Huy không chần chờ, tinh lực gia trì ở trên mắt, giám định.

[ Tên gọi: Xà nhãn ]

[ Loại hình: Vật phẩm trang sức tài liệu ]

[ Đặc hiệu: Nguồn nhiệt cảm ứng cùng giác quan thứ sáu. ]

[ Ghi chú: Nguồn nhiệt cảm ứng làm cho địch nhân trong vòng trăm thước không chỗ che giấu, giác quan thứ sáu để cho ngươi sở hữu cảm giác lực cao hơn. ]

Trần Huy nhãn tình sáng lên, có một loại cảm giác mình trúng số rồi.

Nhanh chóng đem hai khỏa mắt rắn như ngọc lúc bảo thu lại, cầm chắc, rồi để vào bên trong Thông Thiên tháp.

Trần Huy dám khẳng định, loại đồng tử này tuyệt đối phi thường khó có được. Chỉ độc hai chủng đặc hiệu cũng không phải là quái vật bình thường có thể sản xuất, cũng không trách được mỗi lần mình đến gần đều bị trúc diệp Vương Xà phát hiện được.

Thu thập một chút, tại chỗ nghỉ ngơi một cái, Trần Huy liền chuẩn bị trở về thành, bởi chân nhỏ bị vết thương nhẹ, hành động bất tiện, Trần Huy không dám ở sâu trong trúc lâm đi loạn.

..

Từ ngoài thành trở về, biến về nguyên dạng Trần Huy một đường hướng Trần gia đi tới, dọc theo đường đi ngửi không khí mới mẻ, Trần Huy giữa hai lông mày tẫn lộ ra một cỗ sắc mặt vui mừng, thậm chí có thể nói có điểm mi phi sắc vũ.

Kiếp trước bởi vì tai nạn xe cộ nên hắn phải nằm trên giường trọn mười năm, nửa người dưới một điểm cảm giác cũng không có, quanh năm chỉ cùng trò chơi làm bạn. Bây giờ lại một lần nữa đứng lên, có thể thể nghiệm tất cả cảm giác của một người bình thường, đây là một loại hạnh phúc.

Ngày hôm nay, khó có được một hôm trở về thành sớm, Trần Huy quyết định tạm thời vứt bỏ tất cả chuyện phiền lòng, trước tiên đem toàn bộ xung quanh Bàn Long lĩnh quen thuộc cái liền nói.

Bàn Long lĩnh ở bên cạnh đỉnh Sơn Nhạc, lại chiếm diện tích cực lớn. Nội địa là Thành Chủ Phủ, trung tâm là Card đấu trường, chỗ sâu hơn thì là Bàn Long sơn, non xanh nước biếc, phong cảnh hợp lòng người, có thể nói là nhân kiệt địa linh.

Bàn Long lĩnh chia làm Chủ thành cùng ở phân tán điểm. Chủ thành là nơi các đại gia tộc cùng với Mạo Hiểm Giả công hội tọa lạc, có thể ở chỗ này đều là Card đấu Sư. Tổng thể mà nói, đại bộ phận ở đây đều chỉ là nhị tinh hoặc tam tinh, tứ tinh trở lên đã là một tồn tại vô cùng ghê gớm.

Mà phân tán điểm thì ở ngoài thành, mặc dù có thủ vệ tuần tra, thế nhưng tính nguy hiểm rất cao, thường thường có Ma Thú bất ngờ xông qua phòng tuyến đánh đến thành trấn. Bất quá nơi đây thường xuyên có Card đấu Sư đóng quân, bởi vì thường thường có Card đấu Sư ra khỏi thành hoàn thành nhiệm vụ, coi như là một điểm đóng quân tạm thời.

Ở trong trí nhớ Trần Huy, cho tới bây giờ không có đi qua phân tán điểm. Trần Huy một bên thưởng thức phong cảnh, một bên lung tung không có mục đích mà nhìn tiểu thương cùng người bán hàng rong ở bốn phía. Tuy là sắc trời đã bắt đầu tối, thế nhưng trên đường cái người vẫn cứ đông nghìn nghịt. Nhiều loại Card đấu Sư đi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, lưu ý các hàng hóa mới xuất hiện, nóng lòng muốn thử.

Trần Huy thật không có quá kích động, mà là chậm rãi theo dòng người, nhìn chỗ này một chút, nhìn chỗ khác một chút, tựa như tiểu hài tử phát hiện đại lục mới.

“Đại sư dừng chân!”

Mà đang lúc Trần Huy đi dạo phố, đột nhiên nghe được có người đang kêu đại sư, có chút sững sờ, sau đó tìm theo tiếng đi, phát hiện người kia tựa hồ là đang hướng mình vẫy tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.