Mạt Thế Chi Cô Thành

Chương 8: Chương 8: Mỹ nữ tới chơi




Tiểu Long ướt nhẹp chỉ vào cánh cửa kim loại cách đó không xa.

Theo ánh mắt của Tiểu Long, cô gái cũng nhìn thấy cánh cửa kim loại, lông mày nhíu lại, “Không phải nói thành Du Dương đã không còn người sống sao? cánh cửa này nhìn thế nào cũng giống như mới lắp đặt không lâu?”

Cô gái cảm thấy kì lạ cũng không phải không có lý, ở thành Kim An, chỉ cần là người sống đều sẽ biết thành Du Dương đã trở thành thiên đường của zombie. Cũng biết Du Dương không có bất kì ai sống sót, hoặc là nói là không có bất kì ai có thể sống sót.

“Chị, nếu không chúng ta qua xem một chút, nếu thật có người, chúng ta có thể ở đây nghỉ ngơi một chút, đã hai ngày hai đêm chúng ta không có nghỉ ngơi, nếu tiếp tục như vậy chúng ta sẽ sụp đổ mất.”

Cô gái cũng biết Tiểu Long nói không sai, hơn nữa khắp nơi thành Du Dương đều là zombie, tình trạng bây giờ của họ không thể nào chống chọi đến được Thủy Diêu. Hơn nữa bọn họ cũng không còn đồ ăn dự trữ.

“Thế nhưng mà, bọn Lâm Hạo vẫn đnag ở phía sau, chờ bọn hắn vượt qua đám zombie nhất định sẽ đuổi tới.”

Tiểu Long lo lắng nói nhanh, “chị ơi, chị xem đi, có lẽ đây là một căn cứ của người sống sót, nếu như có vũ trang thì bọn Lâm Hạo có tới cũng không dám tùy ý, hơn nữa, nếu ít người, chúng ta có thể nói cho họ biết, với tính cách của Lâm Hạo, nhất định sẽ chiếm lấy nơi này.”

Lời Tiểu Long rất có lý, cô gái nghĩ chút cũng gật đầu.

Tiểu Long cầm ba lô sau lưng, dùng sức đỡ chị gái, đi về hướng tiểu khu Tinh Mộng. Chị em Tiểu Long nhìn xung quanh, phát hiện quanh tiểu khu không có zombie, lúc này mới yên tâm, nhưng vẫn giữ nguyên đề phòng, cầm chặt súng trên tay.

Thứ nhất là phòng zombie, thứ hai là phòng ngời ở sau cánh cửa.

“B-A-N-G…GG băng băng”

Tiểu Long vỗ cánh cửa kim loại, ở nơi này không thể gây ra âm thanh quá lớn, tiếng gõ cửa tự nhiên cũng rất nhỏ.

“Bên trong có ai không?” nhỏ giọng hỏi lên.

Vốn dĩ âm thanh nhỏ như vậy Kiều Vũ Thần sẽ không nghe thấy, nhưng mà đây là cánh cửa kim loại do hệ thống đưa ra tự nhiên không giống lẽ thường.

Lúc cánh cửa vừa bị gõ vang thì trong đầu Kiều Vũ Thần cũng đã xuất hiện hình ảnh bên ngoài, Kiều Vũ Thần cảm thấy thật ngạc nhiên.

“Ta fuck, trâu thật, đồ của hệ thống quả nhiên đều phi phàm, cái này so với hệ thống giám sát và điều hành còn trâu hơn.”

Nhìn một nam một nữ ướt sũng ngoài cửa, nam dáng vẻ chỉ khoảng 17, 18 tuổi, mi thanh mục tú, làn da hơi đen, mái tóc ngắn ướt đẫm, sau lưng vác một cái ba lô, hai đầu lông mày có vẻ lo lắng.

Nữ cũng có dáng vẻ ướt sũng, khoảng bao nhiêu tuổi thì Kiều Vũ Thần khó xác định. Tóc dài đen, phần lớn xõa trước ngực, che đi nửa khuôn mặt, nhìn phần lộ ra mặt trái xoan, sóng mũi cùng đôi môi tinh xảo, chân mày nhìn qua liền biết trước tận thế có chỉnh sửa, tuy sau khi tận thế không còn đồ trang điểm nhưng dáng vẻ chân mày lá liễu lại thêm nét tinh tế.

Làn da có vẻ đẹp tự nhiên. Ngay trong tận thế làn da của cô gái vẫn giữ nguyên màu trắng noãn, bóng loáng. Vành tai óng ánh nhuận ngọc, khiến cho Kiều Vũ Thần nhìn thấy liền có cảm giác chút xao động.

Ánh mắt của cô gái nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lộ ra vẻ cánh giác.

Vóc dáng của cô thuộc về loại dáng người ma quỷ, trên người mặc một bộ trang phục ngụy trang, lờ mờ có thể nhìn thấy nội y màu đen bên trong, chỉ là chỗ đó giống như không phải quá lớn, phía dưới là một đôi chân nhỏ mặc quần jean, bờ mông ưỡn lên ngạo nghễ, chân dài thẳng tắp.

Chân mang một đôi giày, giống như là rất cũ, mũi giày nhìn thấy có nhiều chỗ đã bị mài mòn.

Kiều Vũ Thần nhìn đến mức miệng đắng lưỡi khô, hệ thống đúng thật là nghịch thiên, 360 độ không góc chết.

“Khục khục” Kiều Vũ Thần ho khan một tiếng, mới vội vàng đi về phía cửa.

Cô gái ở bên ngoài giống như có chút không kiên nhẫn, khẽ nói với Tiểu Long, “Tiểu Long, chúng ta nhannh chóng chạy đi, xem ra bên trong không có người.”

“Thế nhưng mà…”

Tiểu Long vừa muốn nói, một thanh âm nhỏ xíu truyền ra, sau đó cánh cửa trước mặt họ mở ra.

Xuất hiện trước mắt hai người là một thanh niên cao 1m8, tướng mạo tuấn lãng, tóc đen sạch sẽ, chéo qua một bên đầu, mặc trên người một cái áo ngắn tay sạch sẽ thoải mái, phía dưới mặc một chiếc quần âu bình thường. Người tới chính là Kiều Vũ Thần.

Nhìn người thanh niên sạch sẽ trước mắt, hai chị em Tiểu Long không khỏi há hốc miệng. Bây giờ là tận thế dường như không thể nhìn thấy người có thể giữ được sạch sẽ như vậy, chỉ có một ít người thuộc tầng cao ở các căn cứ lớn mới có thể có được.

Ở một nơi được xưng là thiên đường zombie lại có thể gặp được người như vậy, thực sự khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ.

“Xin chào, chúng tôi đến từ thành phố Kim An, xin hỏi căn cứ này là do anh phụ trách sao?” Tiểu Long ngược lại nhanh chóng phản ứng, hỏi về phía Kiều Vũ Thần.

Ở khoảng cách gần cô gái so với hình ảnh chứng kiến trong đầu càng thêm xinh đẹp, cái vẻ khẽ nhếch môi kia thật khiến cho người ta có chút sững sờ, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, Kiều Vũ Thần nhìn đến ngây người.

Thế nên Tiểu Long hỏi cái gì Kiều Vũ Thần cũng không nghe thấy.

Tiểu Long thấy Kiều Vũ Thần nhìn chị gái của mình chằm chằm, vốn muốn lên tiếng thế nhưng hắn phát hiện chị của mình cũng đang ngây ngốc nhìn Kiều Vũ Thần, trong lòng liền quyết định im lặng.

“ Chị, chị ơi.”

Tiểu Long lắc lắc chị gái của mình, lúc này cô gái mới thanh tỉnh. Nhìn thấy Kiều Vũ Thần nhìn mình như vậy mặt có chút đỏ lên.

Sau đó mới lên tiếng, “Xin chào, chúng tôi muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, không biết có bất tiện hay không?

Âm thanh cô gái như chim hót vô cùng thanh thúy uyển chuyển, đánh thẳng vào trái tim Kiều Vũ Thần.

Nghe được giọng nói của cô, Kiều Vũ Thần mới tỉnh táo lại, trong lòng chửi thầm, “CHuyện gì đây, chẳng lẽ do hơn hai năm không thấy gái nên mới mất mặt như vậy.”

“Khục khục, xin chào, tôi là Kiều Vũ Thần, đã đến đây thì cứ xem như là nhà mình, có thể tùy ý nghỉ ngơi.”

Kiều Vũ Thần rất thân sĩ trả lời, phải biết rằng hắn đang có nhiệm vụ, kèm tho hai người này nhìn cũng không phải giống người xấu.

Cũng không biết có phải do nhìn thấy gái đẹp hay không mà Kiều Vũ Thần đã trực tiếp đem hai người ra khỏi giới hạn người xấu.

Trên mặt Tiểu Long không khỏi vui vẻ, “Cám ơn anh, anh trai.”

Cô gái cũng rất khách khí, trước tiên tự giới thiệu chính mình: “Thật sự cám ơn rồi, tôi gọi là Từ Hoa, đây là em trai tôi gọi Từ Long. Chúng tôi sẽ ở đây nghỉ ngơi khoảng 1 tiếng, sau đó sẽ rời đi.”

Kiều Vũ Thần ngẩn ngơ, hệ thống không nói là phải tiếp đãi bao lâu mới hoàn thành nhiệm vụ, nếu hai người đi thì hắn biết đi đâu tìm người để hoàn thành nhiệm vụ, Vì vậy cần phải tranh thủ thời gian mà tận tâm chiêu đãi.

“Không sao, ở đây cũng chỉ có một mình tôi, hai người muốn ử bao lâu cũng dược. Đi, đi, chúng ta đi vào bên trong rồi nói.”

Nói xong Kiều Vũ Thần liền nhường đường, có điều hắn không biết lời hắn nói khiến cho hai chị em nhận lấy bao nhiêu đả kích.

Một người, ở thành Du Dương này lại có thể sạch sẽ như vậy, lại tạo ra một cánh cửa lớn hết sức có phong cách, người này là yêu nghiệt sao?

Trong lòng hai chị em bọn họ đồng thời xuất hiện hai chữ này.

Hai chị em họ chính xác cần nghỉ ngơi, tranh thủ thời gian đi theo Kiều Vũ Thần đi vào tiểu khu, lúc đi ngang qua cửa, nhìn thấy độ dày 50 cm của cánh cửa lại khiến hai người thêm giật mình.

Đóng cửa lại, Kiều Vũ Thần không đưa hai người đến nhà kho dưới mặt đất, nơi đó là cấm địa, không thể để cho bất kỳ ai biết được.

Nơi hắn dẫn đến chính là căn nhà của chính hắn, đó là tòa nhà duy nhất đã được dọn dẹp sạch sẽ. Vừa lúc có thể đón tiếp hai chị em này.

Mang theo hai người trực tiếp đến một căn hộ ở tầng một, đây là một căn nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách. Trang trí tương đối tinh tế. Ban đầu Kiều Vũ Thần dự định sẽ sống ở đây.

Nhìn căn phòng gọn gàng, ghế sofa và giường đều sạch sẽ, khiến cho chị em Tiểu Long có cảm giác dường như họ đang trở về những ngày trước tận thế.

Khuyết điểm duy nhất là không có điện, có điều hiện tại là ban ngày, cửa sổ cũng được mở ra khiến cho căn phòng trở nên sáng sủa.

“Hai người ngồi đi, tôi đi lấy chút gì ăn.”

Kiều Vũ Thần sắp xếp tốt cho hai người, lại đi đến phòng đối diện, hắn không thể từ hư không lấy ra đồ vật, đành phải đi đến nơi khác để lấy ra.

Tại căn phòng đối diện, Kiều Vũ Thần nghĩ nghĩ hay là lấy nhiều thêm một chút vật tư, như vậy có thể dễ giải thích vì sao mìn có thể ở lại chỗ này.

Chọn lấy một ít đồ đóng hộp, bách quy, chocolate, lại thêm ít nước, còn có ba hộp tự hâm nóng thức ăn, đây là thứ Kiều Vũ Thần thích nhất, có nó khiến cho hắn cảm thấy mình không phải đang sống ở tận thế.

Quay lại phòng, Kiều Vũ Thần cũng không đi gặp hai người họ.

Kiều Vũ Thần thả đồ xuống, đem cặp lồng đựng cơm đun nóng, lúc này Từ Hoa lại mặc một bộ đồ ngủ không quá dày bằng tơ lụa đi ra từ phòng ngủ.

Kiều Vũ Thần nhìn thấy liền ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.