Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng

Chương 29: Chương 29: Cứu người




Edit: Thanh Thạch

Hôm nay Lăng Thanh Vân ngủ muộn nhưng hôm sau trời còn chưa sáng đã tự động tỉnh.

Nhìn tình hình bên ngoài, Lăng Thanh Vân phát hiện Trang Thành đang cuộn thành một đoàn ngồi xổm trên ghế điều khiển. Tuy ghế điều khiển trên xe việt dã khá rộng nhưng cậu ngồi xổm trên đó cũng có chút chật chội.

Lúc hắn đi vào, Trang Thành ngồi ở ghế sau, lúc này lại lên đằng trước… Hắn biết Trang Thành thích đứng ở chỗ hắn biến mất, nhưng nếu lúc này mình đi ra thì sẽ chèn vào cậu…

Bên ngoài trời còn đen, nghĩ đến tối qua mình còn chưa luyện thuật phân thân, Lăng Thanh Vân nhắm mắt lại bắt đầu ngồi thiền.

Theo lời con cún, lực tinh thần rất quan trọng, mà lực tinh thần của hắn hiện tại quả thực hơi thấp.

Mùa đông mặt trời mọc muộn, đợi Lăng Thanh Vân thiền hơn hai giờ xong, trời đã sáng. Tối qua hắn ngủ rõ muộn, sáng lại thức dậy sớm, vốn nên thấy mỏi mệt, nhưng thiền xong lại cảm thấy mệt mỏi tan thành hư không.

Theo bản năng mà sờ trán:

Tên: Lăng Thanh Vân

Công đức: 3418 điểm

Cấp bậc: Cấp 3 [Kích hoạt chức năng cấp 3]

Vừa đề phòng người khác phát hiện ra Trang Thành vừa giết tang thi quả thật không dễ dàng… Lăng Thanh Vân đột nhiên nghĩ tới, đợi đến khi mình có một tang thi làm phân thân, lấy thân phận tang thi cùng Trang Thành đi giết tang thi có phải sẽ không cần lo lắng nhiều như vậy nữa hay không? Hắn cũng có thể rời khỏi Trang Thành trong chốc lát, không cần phải để Trang Thành một mình chờ bên ngoài lúc mình đi tiếp xúc với người sống.

Lúc này nhìn ra ngoài thì thấy Trang Thành đứng lên khỏi ghế điều khiển, linh hoạt chui ra ghế sau, cuối cùng nhìn chằm chằm vào vị trí lái xe.

Thật đáng yêu! Lăng Thanh Vân rất muốn ôm Trang Thành hôn một cái, nhưng hắn thật đúng là không có gan làm thế, nếu lúc hôn Trang Thành mở miệng ra làm một nụ hôn nồng nhiệt đủ tiêu chuẩn…

Cảnh tượng hương diễm chỉ sợ sẽ biến thành bi kịch đi?

Rời khỏi không gian, xuất hiện trên ghế điều khiển, Lăng Thanh Vân nhìn về phía Trang Thành: “Thành Thành, chào buổi sáng!”

“Hừ hừ!” Trang Thành cũng phát ra âm thanh, Lăng Thanh Vân thế mà có cảm giác đối phương cũng đang chào hỏi mình.

Giúp Trang Thành sửa sang lại quần áo, Lăng Thanh Vân phát động xe, tiếp tục đi giết tang thi nào!

Lời tối qua con cún nói gợi ý cho Lăng Thanh Vân, hắn quyết định càn quét khu phố đã bị dẫn đi đại bộ phận tang thi xong cướp sạch ba cái siêu thị, nếu nơi đó còn người sống sót, hắn cũng không ngại cứu giúp.

Mặt khác, chỗ đó số lượng tang thi quá nhiều nên người cứu viện của khu an toàn chưa từng đi tới cứu người cũng không sưu tầm vật tư, có lẽ hắn có thể kiếm được nhiều lương thực…

Ở mạt thế, không có gì quan trọng hơn lương thực!

Giết tang thi tìm vật tư không khó, bởi vì có không gian, Lăng Thanh Vân không cảm thấy mình sẽ gặp nguy hiểm, duy nhất cần lo lắng chính là Trang Thành, quyết không thể để người khác phát hiện!

Cũng không ngờ, Lăng Thanh Vân mang theo Trang Thành đến nơi thì nghe thấy một tiếng hét thảm.

Có người! Lăng Thanh Vân phi nhanh tới, nhìn thấy hai tang thi đang truy đuổi một người đàn ông, hắn vung gậy nanh sói vọt lên thì phát hiện hai tang thi kia đều là tang thi biến dị!

Đây là số chó gì? Nếu Trang Thành lộ ra khác thường…. Trước mắt, lực chú ý của hai tang thi đều chuyển về phía mình, Lăng Thanh Vân không nghĩ nữa, chỉ có thể chuyên tâm ứng phó.

Cho dù là tang thi biến dị thì cũng không có trí tuệ, Lăng Thanh Vân thậm chí thường thường có thể dụ nó cắn lên người đồng loại, một lúc sau, gậy của hắn đánh nát đầu một tên.

Vốn đang đứng bên người, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn thanh niên kia ngã ngồi xuống một bên thở hổn hển, Trang Thành lập tức cao hứng phác lên móc tinh hạch trong óc tang thi ra nắm trong tay. Lăng Thanh Vân chỉ có thể thầm cười khổ, sau đó một gậy giết nốt tên tang thi còn lại, khiến Trang Thành lại hưng phấn một hồi.

Trang Thành cầm hai tinh hạch nhìn mình, Lăng Thanh Vân không dám rửa sạch cho cậu ăn, hắn nhìn về phía thanh niên kia, đối phương đứng lên, cảm kích nói: “Cảm ơn…”

Lập tức, mặc kệ là Lăng Thanh Vân hay đối phương đều biến sắc, bởi vì vết thương ghê tởm trên tay cậu ta.

“Bị tang thi cào cũng sẽ biến thành tang thi đúng không?” Thanh niên run rẩy hỏi.

“Đúng vậy.” Lăng Thanh Vân đáp.

“Tôi không muốn biến thành quái vật… Anh giết tôi đi, xin anh giết chết tôi đi.” Sắc mặt thanh niên kia trắng bệch, cậu ta cảm thấy trên người đã bắt đầu có gì đó khác thường….

Lăng Thanh Vân cũng biết, thời điểm này không giết cậu ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương biến thành tang thi, thấy sắc mặt đối phương đã bắt đầu biến đổi, lập tức một gậy nện xuống đầu.

“Giết người! Trừ mười điểm công đức!”

Mẹ nó! Lăng Thanh Vân nhìn bên chân hai xác tang thi một xác người, vừa rồi hắn cứu người được tổng cộng tám điểm công đức, hiện tại thế mà bị trừ mười điểm! Quá thiệt!

Trước khi có được ngọc công đức, hắn đã từng giết người bị lây nhiễm, lúc có ngọc công đức, hắn đã biết tình cảm của mình đối với Trang Thành, vội vàng đi giết tang thi, chuyện như vậy ngược lại Trương Nghị giao cho người khác làm. Hơn nữa khi đó hắn không biết tác dụng của công đức, từ trước đến nay không để ý tới sự lợi hại của công đức, nhưng cũng không biết giết người bị nhiễm sẽ bị trừ điểm công đức!

Nếu vừa rồi hắn không giết cậu ta, chờ cậu ta biến thành tang thi rồi mới giết, thì đã được thêm một điểm công đức, hiện tại, thế mà bị lỗ mất không ít!

Cho dù tý điểm như vậy so với một trăm triệu công đức quá là bé nhỏ, nhưng Lăng Thanh Vân vẫn đau lòng một trận. Quay đầu nhìn Trang Thành đang cầm tinh hạch trông mong ngó mình cùng với đám tang thi bị tinh hạch hấp dẫn tới, Lăng Thanh Vân nắm chặt gậy nanh sói, quyết định phải kiếm bù gấp bội số công đức bị mất.

Giết sạch đám tang thi vây tới, tìm một căn phòng rửa sạch bốn viên tinh hạch cho Trang Thành, tâm tình Lăng Thanh Vân cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Về phần tại sao số tinh hạch biến thành bốn, đương nhiên là vì sau đó xuất hiện thêm hai tang thi biến dị — hiện tại, số lượng tang thi biến dị tựa hồ càng ngày càng nhiều…

Ăn tinh hạch, Trang Thành cao hứng kêu “hừ hừ” một hồi lâu, Lăng Thanh Vân vỗ vỗ vai cậu, định mang theo đối phương đi cứu người – vừa rồi hắn nghe được có tiếng người kêu cứu!

Mới đi ra cửa phòng, bả vai Lăng Thanh Vân chợt bị vỗ hai cái, hắn không cần quay đầu cũng biết người vỗ vai mình chính là Trang Thành, chẳng lẽ cậu đang học động tác của mình?

“Thành Thành, em càng ngày càng thông minh!”

“Hừ hừ!”

Lăng Thanh Vân ở chỗ này cứu được không nhiều người, phần lớn đều là người mua nhà ở hoặc chủ phòng trọ, cũng chỉ có bọn họ mới có thể chú ý an toàn nhà mình, cửa phòng trộm, song sắt chống trộm lắp đặt đầy đủ.

Mà mấy dãy nhà trọ… Cho dù cửa phòng coi như kín, nhưng dưới sự kiên trì gõ của tang thi trong một tháng, mà gần đây lại có tang thi biến dị nữa, không cẩn thận một chút là bị tang thi phá cửa xông vào!

Liền nói thanh niên khiến hắn bị trừ mười điểm công đức lúc nãy, chính là bị hai tang thi biến dị hệ sức mạnh phá mở cửa mới cuống quýt chạy trốn. Cậu ta có thể chạy xa như vậy là vì còn có bạn gái đang trốn trong tủ, mặt khác, tang thi hệ sức mạnh tốc độ cũng không nhanh, không khác gì người thường.

Lăng Thanh Vân cứu cô gái trốn trong tủ, vận khí của cô tốt lắm, bạn trai dẫn đi tang thi phá cửa, những tang thi khác thì bị Lăng Thanh Vân cùng với tinh hạch hấp dẫn đi, cuối cùng mới có thể sống sót. Nhưng ngay cả như vậy, hơn một tháng lo lắng cùng với cái chết của bạn trai đã khiến cô gái rốt cuộc không chịu nổi, ngất đi.

Xe máy, xe đạp, thậm chí cả xe ba bánh, cộng thêm một chiếc ô tô khó có được, một hàng mấy chục người sống sót dưới sự bảo vệ của Lăng Thanh Vân chạy về phía nhà mấy ông bà lão hôm qua. Con đường này hắn đã đi qua đi lại mấy lần, đại bộ phận tang thi đã bị hắn dẫn tới công viên kia giết chết, những người này ngược lại không gặp phải nguy hiểm.

Tới nơi, sắc trời đã không còn sớm, dưới lầu thế mà đã có hai tang thi bu lại nhưng bị cửa sắt chặn!

Lăng Thanh Vân lập tức giải quyết hai tang thi đang đánh về phía mình, sau đó gọi người mở cửa.

“Cháu trai! Về rồi à!” Ông Triệu cao hứng ló đầu ra cửa sổ chống trộm hô, sau đó, chú trung niên tên Tưởng Kì mở cửa cho đám người Lăng Thanh Vân.

Người trung niên này quyết lưu lại chăm sóc mẹ, Lăng Thanh Vân rất có hảo cảm với chú, mà có lẽ chú còn quý Lăng Thanh Vân hơn, nhìn thấy hắn ánh mắt liền sáng lên: “Chúng tôi nghĩ có thể cậu sẽ cứu thêm người khác về cho nên đã thu thập sạch sẽ tòa nhà này rồi!”

Ngay từ đầu bọn họ vẫn có chút kiêng ky đối với xác tang thi, không ngờ người ra tay thu thập đầu tiên lại chính là Liễu Khả Phàm trông có vẻ mảnh mai nhu nhược. Liễu Khả Phàm vừa động thủ, mọi người liền tiến lên giúp, chỉ một ngày mà đã thu thập sạch sẽ cả tòa nhà!

Vốn Liễu Khả Phàm còn muốn ra ngoài đối phó hai tang thi ở cửa, nhưng trên lầu đều là người già, bọn họ rốt cuộc vẫn ngăn cản cô.

Chú là đàn ông, luận tuổi còn có thể làm ba Liễu Khả Phàm, nhưng tại thời điểm này lại không có lá gan lớn như cô… Chính Tưởng Kì cũng cảm thấy hơi hổ thẹn.

Nhưng so với Liễu Khả Phàm, chú càng tán thưởng Lăng Thanh Vân, nếu không có hắn, bọn họ chỉ sợ đều sẽ chết đói ở đây!

Đưa những người sống sót có già có trẻ vào tòa nhà, Lăng Thanh Vân lại chiếm được không ít thẻ người tốt lẫn công đức, lưu lại ăn cơm tối xong, hắn rất nhanh liền rời đi.

Quả nhiên, Trang Thành đang đứng bên ngoài trông mong nhìn hắn.

Lăng Thanh Vân tiến lên cầm tay cậu, vốn hắn cũng muốn mang Trang Thành vào, nhưng tất cả mọi người đều ăn, Trang Thành lại không hứng thú với đồ ăn, chỉ hứng thú với thịt bọn họ…

Vì không để dị trạng của Trang Thành bị mọi người phát hiện, hắn phải giấu kỹ cậu!

“Thành Thành, chúng ta đi thôi.” Ra khỏi cửa chống trộm dưới lầu, đóng cửa lại, Lăng Thanh Vân mới phát hiện bên ngoài tuyết rơi.

Tuyết rơi rất ít, tuy mấy năm nay khí hậu trở nên thất thường nhưng thành phố S rất ít khi có tuyết, ngẫu nhiên có tuyết cũng không đọng lại được. “Tuyết rơi, Thành Thành, em có nhớ không, thời cấp hai chúng ta còn đắp hai người tuyết ở sân thể dục đấy.”

Trang Thành nghiêng đầu nhìn Lăng Thanh Vân, cậu nghe không hiểu thức ăn nói gì, cũng không thích thức ăn cứ bắt cậu một mình đứng bên ngoài. Cậu rất muốn thời thời khắc khắc đi theo đối phương, khiến đối phương nói chuyện với mình!

Tựa như hiện tại, biểu tình của hắn khiến cậu cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Cậu vẫn luôn đói bụng, nhưng thức ăn không muốn cậu ăn, cậu liền tạm thời không ăn…

Nơi này có một phòng thức ăn, tuy rằng hương vị không thơm như thức ăn của ậu, nhưng cũng thơm, rất muốn ăn…

Thức ăn của cậu giam đám thức ăn kia lại, thức ăn là của cậu, đám kia cũng là của cậu, chờ đến khi cậu đói không chịu nổi, liền ăn bọn họ!

Ý tưởng này tốt lắm! Cậu không tự giác gật đầu một cái. Thức ăn trong phòng là lương thực dự trữ của cậu, cậu quyết không cho phép đồng loại chạm vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.