Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng

Chương 14: Chương 14: Đàn em khóa dưới




Edit: Thanh Thạch

Tiếng loa vẫn luôn văng vẳng, bởi hôm nay không có nhiệm vụ, có thể nghỉ ngơi một ngày, Lăng Thanh Vân nằm dài trên giường không thèm động, cứ thế nghe MC nói về người tiến hóa.

Người tiến hóa hôm qua mới xuất hiện, một quân nhân trong lúc nguy cấp đột nhiên bùng nổ, sức mạnh phi thường… Đồng thời ở những nơi khác cũng có một số người cảm thấy tự dưng khỏe hơn hẳn…

Lăng Thanh Vân bỗng bật dậy, hắn nhớ rõ lúc trước khi Trang Thành đẩy hắn khí lực mạnh vô cùng, mà bình thường, Trang Thành tuyệt đối không khỏe như thế!

Có lẽ lúc ấy, Trang Thành đã thành người tiến hóa? Người tiến hóa… Trang Thành trở thành người tiến hóa sẽ rất mạnh, nhưng lúc ấy nhiều tang thi như vậy… Sau đó hắn tận mắt nhìn thấy cậu bị tang thi tóm được…

Đứng dậy dùng nước lạnh rửa mặt, Lăng Thanh Vân bình tĩnh lại một chút. Giờ không có Trang Thành ở đây, hắn sống trên đời cũng không còn ý nghĩa, đợi giết đủ tang thi, tìm cơ hội nhìn lại nơi cuối cùng bọn họ ở cùng nhau, có lẽ hắn sẽ tìm một chỗ cùng tang thi đồng quy vu tận.

Trương Nghị bắt mọi người hôm nay phải nghỉ ngơi một ngày, cho nên hôm nay hắn đại khái không có biện pháp ra ngoài giết tang thi. Nghĩ đến tối qua mình đứng ở cửa nhà Cố Gia Bảo nghe được mấy lời thân mật… Lăng Thanh Vân cầm ít đồ liền sang gõ cửa phòng bọn họ. Hắn biết Trang Thành hẳn là yêu mình, cũng biết mình hẳn là yêu Trang Thành, nhưng mà hai người đàn ông…

Mở cửa là Cố Gia Bảo, cậu còn mặc áo ngủ, đang dùng một cái lược nhỏ chải đầu, nhìn thấy Lăng Thanh Vân lập tức cười toe toét: “Anh Lăng!”

“Kim Tường đi rồi à?” Lăng Thanh Vân thấy bên trong không có người – phòng này nhỏ, liếc mắt một cái là thấy Kim Tường không có ở đây.

“Không phải, anh ý đi mua đồ ăn.” Cố Gia Bảo chịu đựng đau nhức trên người ngồi trở lại giường, muốn chải cho mấy sợi vàng hoe trên đầu thành kiểu uy vũ bất phàm.

Từ sau khi phát sinh thảm họa, tối qua là lần đầu tiên cậu với Kim Tường làm chuyện thân mật, cậu không muốn đến lúc chết còn hối tiếc khi sống không tận hưởng hết lạc thú.

“Anh ta đối với cậu rất tốt… Hai người quen nhau như thế nào?” Gặp được Cố Gia Bảo, Lăng Thanh Vân rất muốn biết bọn họ làm sao mà xác định được tình cảm. Mấy năm trước Cố Gia Bảo cả ngày đều huýt sáo với mỹ nữ, hiện tại thế nào mà lại coi trọng đàn ông? Giống như hắn vậy, hắn thích con gái nhưng Trang Thành thì không một cô gái nào có thể thay thế được…

“Anh Lăng, em nói cho anh biết, lần đầu tiên em gặp Kim Tường, kích tình bắn ra bốn phía, lần thứ hai gặp mặt hận không thể không bao giờ gặp lại nữa!” Cố Gia Bảo nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn thấy biểu tình Lăng Thanh Vân không có gì biến hóa, liền càng muốn kể chuyện của mình – cậu không tin mình không thể khiến sắc mặt đối phương thay đổi!

Hơn nữa, chuyện của cậu và Kim Tường người trong nhà không biết, cậu của cậu ở thành phố S cũng không biết, thậm chí cậu cũng không dám nói với bè bạn, sợ người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, bằng không vì sao mỹ nữ không thích cố tình muốn bị đàn ông đè? Hiện tại có người để nói cũng không tồi.

“Nhất kiến chung tình?” Lăng Thanh Vân cảm thấy lời Cố Gia Bảo nói cứ quái quái.

“Nhất kiến chung tình cái con khỉ!” Cố Gia Bảo gần như nhảy dựng lên: “Mẹ nó, đó là mùa hè năm ngoái, em đi ăn khuya, gọi một đĩa ốc luộc với mười xiên thịt nướng thêm một chai bia. Tổ sư, chủ quán tưởng em vừa đến thành phố S sao? Có tý thế mà dám hét hai trăm! Em uống hơi say liền đứng lên cãi nhau, nhưng thằng đó còn hung hơn em! Thế là em liền đánh nhau với nó!”

Lăng Thanh Vân biết tửu lượng của Cố Gia Bảo, trước kia còn có tiếng là một ly say, sau khi uống rượu lá gan còn đặc biệt lớn, thật uống một chai phỏng chừng con chuột cũng dám đi chém mèo!

“Cậu không đánh lại hắn, Kim Tường cứu cậu?” Tuy không biết Kim Tường có thể đánh nhau hay không, nhưng Lăng Thanh Vân chỉ có thể suy đoán như vậy.

“Nếu là thế thì tốt! Nhưng không phải! Tên chủ quán kia bị em đè ra đánh, chung quanh không có ai dám hỗ trợ, nhưng lão ta có cô con gái xinh đẹp đứng bên cạnh khóc sướt mướt, thế là tên hâm Kim Tường đó làm anh hùng cứu mỹ nhân! Mẹ nó chứ, ông đây tuy đeo khuyên nhuộm tóc nhưng vẫn là dân lương thiện! Tên chết tiệt Kim Tường kia lúc ấy không phân rõ tốt xấu liền đi lên giúp tên chủ quán, đánh nhau với em, làm em tức chết! Cho dù em uống say cũng không phải người để mặc kẻ khác bắt nạt, thế là liền giống như tang thi, vừa cào vừa cấu còn cắn anh ta.” Cố Gia Bảo cười ha ha.

Thật đúng là nghịch chuyển… Nhưng nếu là Trang Thành, khẳng định cậu sẽ không phân tốt xấu mà đứng về phía hắn! Lăng Thanh Vân biết Trang Thành đối với người khác vẫn luôn thản nhiên lạnh lùng, nhưng đối với mình lại tốt vô cùng.

“Vốn nghĩ đánh một trận liền thôi, em còn thừa dịp chạy, không trả tiền! Kết quả xui xẻo, chắc do ăn nhiều xong lại vận động kịch kiệt, em liền bị viêm ruột thừa cấp. Cậu em lập tức đưa em đến bệnh viện, vận khí không tốt, đúng lúc là Kim Tường trực….” Trên mặt Cố Gia Bảo lộ ra biểu tình vô cùng ảo não: “Anh Lăng, anh không biết đâu, em ôm bụng đau không chịu được, lại phát hiện bác sĩ mổ chính là người hôm trước đánh nhau với mình, trên mặt anh ta vẫn còn vết cào của em, vết răng trên cổ anh ta càng rõ ràng hơn! Khi đó em hận không thể bỏ chạy luôn…”

Lăng Thanh Vân đột nhiên rất muốn cười, cho dù mấy ngày nay tâm trạng hắn không tốt nhưng không nhịn được bật cười, tâm tình Cố Gia Bảo lúc ấy… chỉ cần nghĩ đã thấy thú vị.

“Tổ sư, khi đó em quá là mất mặt luôn!” Cố Gia Bảo nói tiếp.

“Đúng là lúc đó em rất mất mặt, bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ em túm cánh tay cậu mình không buông, nước mắt nước mũi tùm lum nói cái gì mà tôi khẳng định sẽ phân thây anh ra.” Kim Tường cầm một cặp lồng to trở về, đúng lúc nghe đến đoạn phấn khích, khi đó y nhìn thấy người biến mình thành diễn viên hài bị đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật cũng rất bất đắc dĩ có được không?

“Mẹ nó! Anh đứng nói đương nhiên không đau lưng! Anh thử nghĩ xem, một người vừa đánh nhau với mình xong bây giờ lại chuẩn bị động dao trong người mình thì sẽ có cảm giác gì?” Cố Gia Bảo đoạt lấy cặp lồng.

Kim Tường lấy gói cải muối trên bàn, Lăng Thanh Vân nhìn thấy trong cặp lồng đựng cháo.

“Tôi mang đến mấy thứ, hôm qua làm nhiệm vụ về được phân.” Lăng Thanh Vân mở bao mình mang đến lấy đồ ra, khi phân chia người khác đều thích lấy gạo, còn hắn chọn mỳ tôm với mấy loại tương linh tinh, còn có không ít đồ ăn vặt, lúc này hắn mang mấy thứ này sang.

“Bây giờ khan hiếm lương thực, chúng tôi không thể nhận.” Kim Tường lập tức cự tuyệt, y không còn đề phòng Lăng Thanh Vân như hồi đầu nữa, nhưng cũng bởi vì thế nên càng không thể nhận đồ của Lăng Thanh Vân.

“Anh Lăng, bọn em thật sự không thể nhận.” Cố Gia Bảo nuốt nuốt nước miếng nói, vừa rồi cậu không nhìn rõ đồ trong tay Lăng Thanh Vân, nhưng giờ thấy rồi liền nhịn không được chảy nước miếng ròng ròng. Ôi mẹ ơi, thịt bò khô, chân gà,… cả mấy gói mỳ thịt bò kia cũng là đồ ngon nha!

“Không sao, tôi không thiếu ăn, hơn nữa, ngày mai lại đi làm nhiệm vụ.” Lăng Thanh Vân nói, hắn căn bản không định tích đồ ăn, tuy rằng đây là chuyện rất nhiều người ở khu an toàn đang làm.

Cuối cùng ba người chia nhau ăn mấy thứ này, dùng đồ ăn vặt ăn với cơm, hương vị cũng không tồi.

Kim Tường ăn xong liền đi, bảy giờ y phải đến bệnh viện, Cố Gia Bảo cũng thu dọn đồ chuẩn bị đi làm công.

Lăng Thanh Vân cùng cậu ra ngoài, rốt cuộc vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ: “Khi đó cậu với Kim Tường như vậy, làm sao cuối cùng lại ở bên nhau?”

“Ai biết được? Nhưng Kim Tường khi đó cũng xui xẻo, bị em cào cấu không nói, tên chủ quán kia thấy anh ấy đủ “chính nghĩa” liền bắt đền bốn trăm… Sau khi em cắt ruột thừa xong, chả biết thế nào lại bắt đầu nói chuyện với nhau, em không giận anh ấy nữa, mà anh ấy cũng thay đổi cái nhìn về em… Phỏng chừng lúc đó đã bắt đầu nhắm em rồi, sau đấy cậu em không rảnh chăm sóc em liền nhờ anh ta, từ đó em ăn toàn là món ăn tình yêu anh ấy làm đó!” Cố Gia Bảo cười hề hề, khi đó kỳ thật cậu không nghĩ hai người sẽ đi tới bước này, chỉ là cảm thấy nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo, vị bác sĩ thoạt nhìn lạnh lùng lãnh đạm thì ra cũng là người nhiệt tình…. Nghĩ như vậy liền muốn kết bạn, kết quả không cẩn thận, dâng cả người lên luôn…

Cố Gia Bảo làm việc rất chăm chỉ, Lăng Thanh Vân dù sao cũng không có việc gì, rõ ràng đăng ký làm công một ngày với cậu – nếu không có việc để làm, hắn sẽ không nhịn được mà nhớ tới Trang Thành, loại cảm giác đó thật sự khó chịu.

“Anh Lăng, nhà cậu em vẫn đang bị nhốt trong nhà, đội anh còn nhận người không? Em đi cùng các anh, thuận tiện có thể cứu cậu em không?” Cố Gia Bảo đột nhiên thấu lại hỏi.

Trong ấn tượng của Lăng Thanh Vân, Cố Gia Bảo là một đứa nhỏ đơn thuần được cả nhà nuông chiều, chuyện ra ngoài giết tang thi thật đúng là không liên hệ được đến cậu: “Người lúc nào chả thiếu, nhưng ra ngoài rất nguy hiểm… Hơn nữa tôi không phải đội trưởng, làm sao quyết định được sẽ đi đâu?”

“Như vậy… Anh Lăng, liệu có biện pháp tự lập đội ra ngoài không? Cậu em đối với em tốt lắm…” Cố Gia Bảo nói: “Em đã nói chuyện với Kim Tường, anh ấy đồng ý đi cùng em, nói thật em cũng không muốn anh ấy đi mạo hiểm, đây vốn là chuyện của em.”

“Thức ăn trong nhà cậu của cậu còn có thể chống đỡ được bao lâu?” Người không quen, Lăng Thanh Vân thật đúng là không định đi cứu.

“Thức ăn còn đủ, nhưng chỗ bọn họ đã bị cắt nước cắt điện, bây giờ còn có thể gọi điện, phỏng chừng hai ngày nữa di động hết pin sẽ không có biện pháp liên lạc.” Cố Gia Bảo cào đầu: “Em không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đói…”

“Việc này tôi thật sự không giúp được gì, nhưng hiện tại có rất nhiều đội ngũ chuyên môn đi cứu viện, cậu có thể hỏi một chút.” Lăng Thanh Vân nói, kỳ thật quốc gia vẫn đang cứu người, khu an toàn mỗi ngày đều có rất nhiều trực thăng bay tới bay lui, nhưng người bọn họ cứu đều là người có giá trị…. Nếu cậu của Cố Gia Bảo là giáo sư hay nghiên cứu sinh thì đã sớm được cứu rồi.

“Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy…” Cố Gia Bảo cũng không cưỡng cầu, tuy cậu muốn đi cứu người nhưng biết chỉ dựa vào sức một người, sợ rằng nửa đường đã thành thức ăn cho tang thi.

Mấy việc tay chân tẻ nhạt như xây tường vốn luôn khiến người nhàm chán và mệt nhọc, nhưng lại làm cho Lăng Thanh Vân cảm thấy yên tĩnh.

Hắn không nghĩ cái gì cả, làm việc thoăn thoắt, Cố Gia Bảo vốn nói nhiều nhưng có lẽ do lo lắng cho người nhà nên cũng an tĩnh làm việc.

“Anh, anh không phải là bạn của đàn anh sao?” Một người mặt đen thui do phơi nắng làm việc đột nhiên kéo tay Lăng Thanh Vân.

“Cậu là ai?” Lăng Thanh Vân nhíu mày, hắn thấy đối phương hơi quen quen.

“Em là Uông Chấn Huy, em học cùng khoa với anh Trang Thành, lúc trước anh ấy còn trợ giảng cho lớp em, em từng nhìn thấy anh!” Uông Chấn Huy nói, khoa ngoại ngữ của bọn họ chính là khoa đứng đầu, nhưng hiện tại ngoại ngữ có tác dụng gì? Cậu cũng chỉ có thể ở đây làm cu li.

“À vậy hả.” Lăng Thanh Vân có chút ấn tượng, nếu đối phương có quan hệ với Trang Thành, thái độ của hắn cũng tốt hơn một chút.

“Em định hỏi anh, anh biết đàn anh ở đâu không?” Uông Chấn Huy cẩn thận hỏi: “Em nhớ lúc trước anh chở anh ấy đi.”

Lăng Thanh Vân trầm mặc, hắn mang Trang Thành đi, nhưng lại không thể bảo vệ cậu…

“Kỳ thật cũng không có gì… Em muốn nói cảm ơn với anh ấy, nếu không có thẻ sinh viên của anh ấy, nói không chừng hiện giờ em đã mất mạng…”

“Thẻ sinh viên gì cơ?” Lăng Thanh Vân nhíu mày.

Uông Chấn Huy lấy từ túi áo ra một cái thẻ sinh viên: “Đây.” Lúc trước cậu chạy khỏi phòng học cái gì cũng không mang, nhưng muốn lên xe phải có giấy tờ chứng minh bởi vì xe cứu viện căn bản không chứa được hết người!

Cậu vốn tưởng mình chết chắc rồi, thậm chí định đi theo người khác trốn vào căng tin của trường, không ngờ đúng lúc nhìn thấy Trang Thành vứt thẻ sinh viên lại, cậu nhanh tay nhặt được, dựa vào thẻ sinh viên của Trang Thành đến được khu an toàn, hiện tại nhìn thấy Lăng Thanh Vân, tất nhiên cũng nhớ lại chuyện lúc trước.

Lăng Thanh Vân lạnh mặt nhìn chiếc thẻ kia, Trang Thành trong ảnh chụp đang cười với hắn.

Là đang cười hắn ngu ngốc sao? Lăng Thanh Vân đột nhiên cảm thấy lòng đau không chịu được.

Trang Thành sao lại đối tốt với hắn như vậy? Vì sao đối tốt với hắn xong lại chết? Bây giờ, hắn còn có thể làm được gì cơ chứ?

Lăng Thanh Vân cầm chiếc thẻ sinh viên trầm mặc thật lâu, cuối cùng lấy hết phiếu cơm trong người ra đưa cho Uông Chấn Huy: “Cảm ơn.”

Hắn nói hai chữ đó xong liền xoay người rời đi, không định làm tiếp nữa, bởi vì quá mức hoảng hốt mà cũng bỏ qua giọng nói đột nhiên vang lên – “Quên mình vì người, được một điểm công đức.”

Quân nhân trông giữ bọn họ dùng gậy gõ gõ vai Uông Chấn Huy: “Tiếp tục làm việc đi!”

Uông Chấn Huy không dám chậm trễ, nhét phiếu cơm trong tay vào túi quần đi làm việc tiếp, nhưng vẫn cảm thấy không thật.

Trước kia cậu không thiếu tiền nhưng vừa rồi hẳn là hai mươi ba mươi phiếu cơm thì phải? Kia đối với cậu hiện tại tuyệt đối là khoản tiền lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.