Edit: Thanh Thạch
Lăng Thanh Vân mang theo Trang Thành rời đi, thế mới phát hiện lãng phí không ít thời gian vốn dùng để giết tang thi… Nhưng cho dù hắn làm bằng sắt cũng không có khả năng giết tang thi không ngừng, là người luôn cần nghỉ ngơi, lúc trước đi một vòng giúp Trang Thành kiếm quần áo, lại đưa hai ông bà về nhà, hô hấp vốn dồn dập vì vận động kịch liệt cuối cùng cũng trở nên bằng phẳng.
Lại nói, mình được khối ngọc bội này đập trúng cũng có ưu việt, có hi vọng cứu sống Trang Thành, cũng khiến hắn tăng lên thực lực. Lăng Thanh Vân tin tưởng hiện tại mình hẳn là không kém những người tiến hóa mà khu an toàn tuyên truyền lúc trước!
Nhưng theo lời con cún nói, tang thi là vì ma khí nhập thể, thậm chí tang thi cấp thấp không có thần trí là bởi bị ma khí hoàn toàn khống chế, nếu thế, người tiến hóa là gì? Sẽ không phải là thần khí nhập thể chứ? Nhưng đại bộ phận người tiến hóa tựa hồ đều là gặp phải thời khắc nguy hiểm đột nhiên bùng nổ… Thế thì không đúng lắm…
Con cún rõ ràng gạt hắn một số chuyện, nhưng so với con cún, hắn ở trong không gian càng giống như người ngoài – con cún có thể tùy ý xuyên qua màn sương mà hắn thì lại bị ngăn trở…
Không sao, một ngày nào đó, hắn sẽ hiểu được hết thảy!
Nghĩ đến con cún, nghĩ đến không gian, tay Lăng Thanh Vân lập tức đụng lên trán – không biết hiện tại mình được bao nhiêu công đức?
Tên: Lăng Thanh Vân
Công đức: 2789 điểm
Cấp bậc: Cấp 3 [Kích hoạt chức năng cấp 3]
Còn chưa tới ba ngàn… nghĩ đến một trăm triệu công đức thật là điều không tưởng!
Tuy Lăng Thanh Vân không lên cấp ba nhưng toán học cấp hai đủ để hắn tính toán, với tốc độ hiện nay, muốn đạt được một trăm triệu công đức thế nào cũng mất mấy trăm năm.
Mấy trăm năm… mấy trăm năm đó… cho dù tu công đức có thể kéo dài thọ mệnh, nhưng ai biết mấy trăm năm sau là cái dạng gì? Trong lòng trầm xuống, Lăng Thanh Vân đột nhiên nghĩ tới con cún lúc trước vẫn luôn cường điệu phải giúp đỡ con người.
Hắn vì Trang Thành không thể đi khu an toàn, nhưng trong thành thị này còn rất nhiều người sống sót.
Có lẽ, hắn có thể vừa giết tang thi vừa cứu những người này. Có lẽ, hắn có thể tập hợp bọn họ lại đưa đi khu an toàn…
Chỉ cần cẩn thận một chút, chỉ cần không bại lộ sự tồn tại của Trang Thành… Đương nhiên, hắn cũng không cần tự mình làm hết, rất nhiều chuyện có thể tìm người hỗ trợ, không phải sao?
Trong đầu Lăng Thanh Vân ẩn ẩn nảy lên một ý tưởng, nhưng hiện tại thời cơ còn chưa đến, trước hết nghĩ biện pháp giết tang thi kiếm lương thực đã! Trên con đường chật ních tang thi kia còn có mấy siêu thị chưa bị cướp, hắn nên dọn hết mấy siêu thị đó. Vừa rồi hai bình đồ uống đổi được hai điểm công đức, Lăng Thanh Vân cảm thấy mình hoàn toàn có thể giết tang thi mệt mỏi thì lấy đồ ăn đi đổi ít công đức.
Giết tang thi, lấy lương thực, thuận tiện còn giết ba tang thi biến dị, khiến Trang Thành hưng phấn phác qua, hủy luôn một đôi găng tay…
Nhưng găng tay hắn đeo cho Trang Thành tuyệt đối là mới cứng, tại sao trên đó có lỗ thủng? Nhìn Trang Thành đang cao hứng ăn tinh hạch, trong lòng Lăng Thanh Vân tràn ngập tư vị khó hiểu, có vui vẻ có chua xót cũng có khó chịu.
Trang Thành… Trang Thành… Tang thi biến dị cấp ba, mạnh hơn tang thi biến dị bình thường nhiều, nhưng cho dù là tang thi biến dị bình thường, chỉ dựa vào móng vuốt với răng nanh đã có thể xé một người thành hai nửa, hắn thậm chí từng tận mắt chứng kiến một tang thi biến dị hệ sức mạnh dùng tay vặn một phát liền đứt đầu người…
Trang Thành so với nó càng lợi hại, đây là con cún nói, hắn nhớ kỹ, nhưng cũng không để trong lòng bởi Trang Thành chưa từng động thủ giết tang thi, cũng bởi vì Trang Thành vẫn hành động như trẻ nhỏ.
Trang Thành quả thật lợi hại hơn hắn nhiều, hắn có thể chế trụ Trang Thành chẳng qua là vì Trang Thành nhớ rõ hắn, chẳng qua là Trang Thành không muốn thương tổn hắn mà thôi….
Lăng Thanh Vân rất muốn ôm Trang Thành một cái, mà hắn cũng đi ôm thật, Trang Thành bị bọc thành quả bóng ôm vào chẳng thấy người đâu, nhưng dù sao cũng là Trang Thành!
Ôm xong, Lăng Thanh Vân liền thấy thần thanh khí sảng. Nam nữ phối hợp làm việc không mệt mỏi, đến chỗ hắn thì thành nam nam phối hợp làm việc không mệt mỏi… Đương nhiên, nam này phải là Trang Thành mới được!
Chạy qua chạy lại hai chuyến, bởi vì Lăng Thanh Vân hăng máu, giết không ít tang thi, cuối cùng đến khi dừng lại, trời đã tối từ lúc nào!
Trên quảng trường chất đống xác tang thi, Lăng Thanh Vân giẫm trên mặt đất nhầy nhụa cũng thấy phát lạnh trong lòng, cũng may hắn đã quen với mùi buồn nôn kia, con người luôn có thể thích ứng hoàn cảnh ác liệt rất nhanh – tại thời điểm không thể không thích ứng.
Giết nhiều tang thi như vậy không tránh khỏi máu thịt bắn tứ tung, may mà buổi chiều Lăng Thanh Vân đã tìm được một mũ bảo hiểm khác mới khiến trong lúc chiến đấu không bị óc với máu văng lên đầy mặt với cổ.
Cởi áo khoác dính đầy máu thịt, lại đổi giầy quân đội sang một đôi ủng đi mưa kiếm được trong siêu thị — vật như vậy cũng chỉ có siêu thị ở ngoại thành mới có, Lăng Thanh Vân lên xe việt dã.
Bởi vì lúc trước bị táo bón, buổi tối Lăng Thanh Vân tìm chút đậu phụ khô ăn, không có biện pháp, hiện tại căn bản không tìm được rau dưa. Đợi ăn xong, gọi Trang Thành ngồi trên nóc vào trong, hắn lái chiếc xe chứa đầy thức ăn quay lại ngôi nhà của hai ông bà ban ngày.
Gõ cửa nhà hai người, rất nhanh, cửa đã mở, giờ nơi này không có điện, giữa phòng có một đống lửa nhỏ, phỏng chừng là đang đốt một gia cụ nào đó.
Cũng may căn phòng không nhỏ, đồ dùng trong nhà đều dày như cái tủ kia, mà lúc không cần hai ông bà sẽ không đốt lửa nên vẫn chưa thiêu hết đồ.
“Là cháu à!” Ông lão kia lúc nghe thấy tiếng đập cửa rất là sợ. Khi trước, người đến cứu viện đi rồi, từng có bà lão ở cách vách không nhịn được đói chạy sang nhà người khác muốn xin ăn, không ngờ bị hai tang thi theo dõi, lúc đó bà ta đứng ngoài gõ cửa, vẻ mặt nôn nóng…
Ông không mở cửa, nhìn thấy bà ta mang theo hai tang thi chạy lên tầng, cánh tay đã bị tang thi cào rách… Không biết sau đó thì thế nào… Tuy rằng bà kia ăn nói chua ngoa không được ai quý, tuy rằng nếu lúc đó ông mở cửa chỉ sợ cả nhà đều sẽ chết, nhưng nghĩ tới việc này, trong lòng vẫn không thoải mái.
“Cháu chào ông.” Lăng Thanh Vân đeo gậy nanh sói sau lưng, trên tay cầm cái tủ lúc trước hai ông bà núp ở dưới, bên trong chứa toàn đồ ăn.
“A!” Ông lão nhìn thấy một tủ thức ăn, kinh hỉ kêu lên một tiếng, đồng thời, bên tai Lăng Thanh Vân cũng vang lên tiếng: “Được một điểm công đức.”
Sao lại được công đức nhỉ? Lăng Thanh Vân không nghĩ nhiều, vào trong nhà, thấy Trang Thành không có động tác gì, lập tức nói ra suy nghĩ của mình: “Ông ơi, ở đây còn khoảng bao nhiêu người ạ? Cháu mang đến ít thức ăn, có nên chia cho mọi người một ít không?”
“Cháu trai, cháu thật sự là người tốt!” Ông lão lại lần nữa cấp thẻ người tốt cho Lăng Thanh Vân: “Khi đó mấy ông bà già chúng ta đều ở lại không đi, con cháu mà ngoan còn để lại ít thức ăn, người không tốt…. Nhưng dù có lưu lại không ít thức ăn thì hiện tại phỏng chừng mọi người cũng ăn sạch rồi…”
“Cháu à, bà nói này, cháu kiếm mấy thứ này không dễ dàng, đâu cần phải cho chúng ta?” Bà lão vẫn luôn im lặng mở miệng.
“Bà ơi, cháu không thiếu đồ ăn. Không biết những người còn sống có đồng ý gộp lại với nhau không ạ?” Lăng Thanh Vân đáp, hắn quả thật không thiếu ăn, dù thế nào hắn cũng sẽ lưu đủ thức ăn cho mình. Lăng Thanh Vân ngẩn người, bên tai bỗng lại vang lên “Được một điểm công đức”.
“Tất nhiên là đồng ý, chúng ta đều già rồi, hiện tại cái gì cũng không có, có gì mà không được?” Bà lão nói. Nếu là một tháng trước, có lẽ bọn họ sẽ không muốn, sợ người khác nhớ thương thức ăn của mình, nhưng nay ai cũng ăn hết đồ rồi, sợ gì nữa?
“Vậy thì tốt! Ông ơi, ông đi một vòng với cháu được không? Cháu cảm thấy mọi người tụ lại một chỗ còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Lăng Thanh Vân hỏi, nguyên bản hắn không có ý định này, nhưng vừa rồi nghe được thông báo được thêm công đức khiến hắn có một tính toán, có lẽ, hắn có thể tụ tập nhóm người sống sót đến đây.
Bên này là vùng ngoại thành, tiểu khu gần công viên miễn phí vừa mới xây xong không lâu, cái khác không nói, cửa chống trộm gì đó đều rất vững chắc, cho người sống sót ở vẫn được.
“Đồng ý! Ông đi cùng các cháu, để mọi người đều đến chỗ chúng ta!” Ông lão vội vàng đáp ứng.
Mang theo ông lão, Lăng Thanh Vân nghĩ ngay đến tầng trên vì lúc trước Trang Thành rất chấp nhất với nơi này, rõ ràng trên đó còn người.
Nhìn thấy Lăng Thanh Vân định đi lên, ông lão hơi chần chừ: “Cháu à, trên đó khả năng có tang thi…”
“Không sao ạ, cháu không sợ tang thi đâu ông.” Lăng Thanh Vân nói, đi ở phía trước.
Trên tầng truyền đến mùi thối rữa, lấy thính lực sâu sắc của Lăng Thanh Vân cũng có thể nghe được một ít động tĩnh, trên đó không có người thì cũng có tang thi.
Lúc trước Lăng Thanh Vân đi siêu thi lấy đồ ăn cũng thuận tay cầm luôn hai cái đèn pin, đèn pin gia dụng tuy không sáng lắm nhưng với hắn thế là đủ rồi.
Mùi hôi thối từ trên tầng chứng tỏ có xác người sống hoặc xác tang thi, Lăng Thanh Vân cẩn thận đi lên lại nhìn thấy một cánh cửa mở rộng.
“Sao cửa này không đóng? Không phải cô con dâu nhà họ Thẩm ở lại sao?” Ông lão nhỏ giọng mở miệng, thanh âm run rẩy.
“Chúng ta vào xem.” Lăng Thanh Vân nhìn thấy Trang Thành bên cạnh có vẻ nôn nóng liền biết bên trong có người sống, lại nói, về sau muốn cứu người có phải chỉ cần mang theo Trang Thành là được hay không? Có khi còn tốt hơn cả thiết bị hồng ngoại! Phải biết, Trang Thành đối với tang thi, kể cả tang thi biến dị trong óc có tinh hạch, cũng sẽ không hưng phấn đến cả người run lên như gặp người sống, đương nhiên, đối với tang thi biến dị đã bị đập nát đầu thì cậu cũng sẽ hưng phấn vì cậu đã ngửi được mùi tinh hạch.
Cửa nhà không bị hư hao nhưng lại mở toang, vừa vào trong, Lăng Thanh Vân liền thấy một cánh cửa bị phá nát, kia chắc là cửa phòng ngủ.
Trước cửa có ba xác chết nhưng kinh khủng nhất là một cô gái đột nhiên từ sô pha đứng dậy. Trong nháy mắt cô đứng lên, Trang Thành bên cạnh lại rục rịch!
Lập tức quen thuộc dùng tay phải ôm lấy Trang Thành, thân thể vốn đang run lên vì hưng phấn của cậu liền an tĩnh lại, ngoan ngoãn rúc vào lòng Lăng Thanh Vân. Trong lòng Lăng Thanh Vân liền ngọt ngào, tay trái cầm đèn pin chiếu về phía đối phương.
Đó là một người phụ nữ.
Một người phụ nữ tóc ngắn cực kỳ nhếch nhác, dưới ánh đèn pin trông càng thêm quỷ dị, nhưng cặp mắt lóe sáng lẫn Trang Thành hưng phấn bên người đều nói cho Lăng Thanh Vân biết – đó là người sống.
“Con dâu nhà họ Thẩm à?” Ông lão đứng sau Lăng Thanh Vân run rẩy hỏi.
“Ông Triệu… Cháu họ Liễu.” Cô gái kia nói, Lăng Thanh Vân chiếu đèn đến mặt đối phương mới nhìn thấy đó là một cô gái hơn hai mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, sắc mặt tái nhợt.
“Ba tang thi này là cô giết?” Lăng Thanh Vân hơi kinh ngạc hỏi.
“Là tôi giết, được mấy ngày rồi.” Liễu Khả Phàm đáp, cô không nghĩ tới mình sẽ gặp phải chuyện như vậy. Năm nay cô hai bảy, vừa mới sinh một cô con gái đáng yêu xong, không ngờ vừa hết tháng ở cữ thì mạt thế tới.
Cô và chồng không sao, bố mẹ chồng cũng không có việc gì, nhưng con gái cô biến thành tang thi…
Tối hôm đó cô bị tiếng động bên người làm tỉnh giấc, phát hiện con gái vốn trắng nõn đáng yêu đã biến thành quái vật, nhưng con bé còn nhỏ, chưa mọc răng, lại bị tã lót quấn chặt mới không động được vào người bên cạnh.
Người trong nhà đều bị tiếng hét của cô làm bừng tỉnh, rất nhanh, cả nhà biết tình hình bên ngoài, thì ra, đó là tang thi!
Chồng cô muốn ném con gái đã biến thành tang thi ra ngoài cửa sổ, cô lại cảm thấy cái dạng này của con mình căn bản không gây thương tổn được cho ai nên không chịu, kết quả chồng nhốt luôn cô và con gái trong phòng ngủ!
Lúc ấy cô chẳng cảm thấy thế nào, dù sao khi đó cô đau lòng muốn chết, không nói đến việc căn bản không có khẩu vị, phòng ngủ có nhà WC riêng, bên giường có một bình nước, còn một ít sữa với đồ ăn người khác mang đến tặng nên cô cũng không thấy có gì không ổn….
Nhưng qua hai ngày, đến khi cô chấp nhận sự thật là con mình đã chết, cũng biết bên ngoài có người đến cứu viện, gõ cửa phòng muốn chồng thả ra, cô lại phát hiện bọn họ căn bản không định thả cô ra ngoài!
Cô la lớn, khóc lóc cầu xin đều không hề có tác dụng, đợi đến khi bốn phía một mảnh im lặng, cô chỉ có thể dựa vào sữa với ít thuốc bổ linh tinh trong phòng ngủ để sống qua ngày.
Sau đó, đến khi cô nghĩ mình sắp chết đói, nghĩ mình sẽ cùng đứa con gái mới sinh chết trong phòng ngủ thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở bên ngoài, rồi có tang thi bắt đầu gõ cửa phòng cô!
Bọn họ có ý gì? Ngay cả cửa ra vào cũng không đóng sao? Bọn họ cứ thế muốn cô chết đi?
Cô sẽ không để bọn họ được toại nguyện! Cô sẽ bắt thằng cha vứt bỏ mình trong lúc nguy nan phải trả giá đắt!
Thời điểm tang thi phá cửa vào, cô bạo phát!
Đợi đến khi cô giết chết hai tang thi với một người đã bắt đầu biến thành tang thi, cô đột nhiên không thấy sợ nữa, đồng thời, cô cũng biết mình đã thay đổi.
Gian phòng này đã không còn gì để ăn, cô lên trên tầng, vào một phòng không hề có bóng người thì tìm được mấy thứ có thể bỏ vào miệng, giúp cô sống sót thêm hai ngày.
Rời khỏi phòng ngủ đã hai ngày, rốt cuộc cô cũng bình tĩnh lại. Hôm nay ban ngày nghe được dưới lầu có động tĩnh, biết còn có người sống, cô hạ quyết tâm, chuẩn bị ngày mai đi khu an toàn – cô đã có được sức mạnh hơn người, cô sẽ làm thằng chết tiệt kia hối hận!
Nhưng cô không ngờ tới, đêm nay thế mà sẽ có người vào nhà này.
Một cô gái có thể giết được ba tang thi đúng là không dễ dàng! Lăng Thanh Vân gật đầu với đối phương, chiếu đèn pin vào ba tang thi dưới đất, nhịn không được kinh ngạc.
Từ ban đầu mang theo Trang Thành chạy trốn cho đến sau này theo Trương Nghị giết tang thi, Lăng Thanh Vân biết rõ đầu tang thi cứng như thế nào, khó đập bể như thế nào, giết nhiều tang thi, hắn cũng biết làm thế nào để dùng ít sức nhất mà giết chết một tang thi.
Trong khi người phụ nữ trước mặt hiển nhiên là không biết làm sao để lưu trữ sức lực chiến đấu với tang thi tiếp theo, cho nên đầu ba tang thi dưới đất đều bị đập nát bét thành bảy tám mảnh. Hơn nữa, mấy mảnh sọ này rõ ràng là chỉ đánh một lần đã vỡ, thậm chí, đập mạnh đến ngay cả vai tang thi cũng nát nhừ!
Mà bên cạnh còn có cái tủ đầu giường đã tan tành, trên đó có dấu tay!
Lăng Thanh Vân biết, trước khi công đức đạt một ngàn điểm được cường hóa thân thể, hắn mượn lực gậy nanh sói cũng có thể làm được như vậy. Nhưng đây là một người phụ nữ, một người phụ nữ lấy một cái tủ đầu giường chẳng hề tiện tay để làm vũ khí…
Người tiến hóa!