Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng

Chương 46: Chương 46: Kỳ tích




Edit: Thanh Thạch

Tạm biệt đám người Trương Nghị, Lăng Thanh Vân lập tức đi tìm Trang Thành, bởi vì có thể cảm giác được ví trí của phân thân nên chẳng mất công gì.

“Ngao ngao!” Trang Thành đang ngồi lập tức nhảy dựng lên, lần này cậu chưa làm gì đồng loại hết!

Ánh mắt Lăng Thanh Vân không tự chủ được nhìn nhìn phân thân, phát hiện quần áo còn nguyên mới yên tâm, sau đó bắt đầu nói chuyện với Trang Thành, tuy rằng đó là ông nói gà bà nói vịt.

Lương thực ở thành phố S khẳng định sẽ có ngày hết sạch, đây là điều tất cả mọi người đều biết, nhưng mấy tháng đầu thật đúng là chưa tìm hết!

Lăng Thanh Vân ước lượng, nay thành phố S có ít nhất ba phần năm dân số đã chết hoặc biến thành tang thi, mà trong nhà những người này trên cơ bản đều có lương thực dự trữ. Đây là còn chưa tính siêu thị, tuy lượng lương thực cũng hữu hạn nhưng còn rất nhiều siêu thị chưa bị cướp, càng đừng nói đến những cửa hàng bán gạo linh tinh.

Kỳ thật, đây còn là nhỏ lẻ. Thời điểm khu an toàn mới thành lập, lãnh đạo nhìn bản đồ cho người đi tìm lương thực đều là chọn mấy nhà xưởng chế biến thực phẩm quanh đó, bột mỳ linh tinh cứ gọi là hàng xe hàng xe trở ra!

Hôm nay Lăng Thanh Vân mang theo Trang Thành đi vơ vét một khách sạn lớn đã bị tang thi chiếm cứ. Số lượng tang thi ở đây rất nhiều, người bình thường không dám động thủ, nhưng Lăng Thanh Vân chẳng sợ, thậm chí hắn còn hận số lượng không thể nhiều thêm ít nữa!

Trong bếp khách sạn, tuy rau dưa đã hư thối hết, nhưng gạo vẫn nguyên vẹn, còn có chân giò hun khói cũng có thể dùng, Lăng Thanh Vân thu hết toàn bộ vào không gian.

Đi một vòng từ trên xuống dưới, dụng cụ đã được khử trùng, khăn mặt đã giặt sạch, các loại đồ dùng phòng tắm dùng một lần, thậm chí cả ga giường đệm gối cũng lấy không ít, Lăng Thanh Vân mới rời khỏi khách sạn, sau đó lại bỏ lương thực lên xe.

“Thành Thành, tối nay anh lại tới với em, nhưng em không được xé quần áo của nó, biết không?” Lăng Thanh Vân chỉ vào phân thân nói với Trang Thành, nếu lại nhìn thấy phân thân mông trần, hắn nhất định sẽ không chịu nổi!

Trang Thành ngoan ngoãn gật đầu, mặc dù nghe không hiểu… Nhưng cứ đáp ứng đã! Cùng lắm thì cậu không chạm vào đồng loại này là được.

Lăng Thanh Vân thấy Trang Thành có phản ứng mà lộ ra tươi cười, quyết định lát nữa trở về thương lượng chuyện tôn giáo với con cún.

Ở chỗ khác, Uông Tuấn Siêu nhận được báo cáo về tang thi cấp ba đang cau chặt mày.

Nơi càng nhiều người thì tang thi càng nhiều, cũng càng dễ xuất hiện tang thi cao cấp! Thành phố S có thể nói là một trong những thành phố đông dân nhất, xuất hiện mấy tang thi cấp ba cũng là bình thường, nhưng nếu xuất hiện tang thi cấp bốn thì sao?

Hiện tại ở khu an toàn, dân chúng bình thường không có biện pháp biết được tin tức ở bên ngoài, nhưng gã lại biết rõ ràng, bên đảo HN tiếp xúc rất nhiều với các khu an toàn lớn trên lục địa, cũng sẽ cho gã tin tức và tài nguyên, vậy nên gã biết về tang thi cấp bốn.

Ở thành phố B đã xuất hiện tang thi cấp bốn!

Lãnh đạo khu an toàn thành phố B hiện đang sứt đầu mẻ trán, nghĩ mọi biện pháp giải quyết tang thi cấp bốn kia, kết quả lại bị tang thi này dẫn dắt không ít tang thi biến dị giết bao nhiêu người ra ngoài làm nhiệm vụ, tang thi này đã có khái niệm về đoàn đội…

Hai tang thi cấp ba chạy đi, không biết trở lại liệu có phải là một tang thi cấp bốn? Uông Tuấn Siêu chỉ cần nghĩ đến đó đã thấy da đầu run lên.

“Anh, anh có chuyện gì không giải quyết được sao?” Một thanh niên bưng bát mỳ lại đây, bên trên có một quả trứng chần với ít dưa muối, coi như một bữa ăn không tồi.

“Không phải việc gì lớn… Lăng Thanh Vân kia thật đúng là nhiều chuyện, hắn để bụng đám ông bà già kia làm gì chứ?” Uông Tuấn Siêu bê bát lên ăn, tuy gã tin tưởng Điền Hằng nhưng có những chuyện vẫn không thể nói với Điền Hằng.

“Đúng vậy…”

“Hiện tại là mạt thế, con người sắp tuyệt chủng rồi, khôn sống mống chết chỉ là chuyện bình thường, không phải sao? Nếu chúng ta muốn bỏ lại khu an toàn này rời đi, đám người này chỉ có gây cản trở, sau đó thì biến thành tang thi!”

“Anh, khu an toàn này không an toàn nữa sao? Bởi vì tang thi cấp ba?”

“Đúng vậy, có tang thi cấp ba thì sau này sẽ có tang thi cấp bốn…. Hiện tại trong tay anh có đủ lương thực, nhưng cho dù chỗ lương thực đó đủ ăn cho ba năm, năm năm thì cũng không phải kế lâu dài. Vốn anh đã tính toán đầu xuân để cho một bộ phận người ra vùng nông thôn xung quanh, tìm đất trồng trọt, đương nhiên, nhà xưởng bên này cũng không thể hoang phế.” Khu an toàn rất lớn, bằng không lúc trước lãnh đạo cũng không chọn nơi này làm khu an toàn, hơn nữa ở đây không chỉ có doanh trại quân đội mà còn có các loại nhà xưởng.

“Lăng Thanh Vân kia rất dễ mềm lòng, hắn nguyện ý nuôi những người đó thì cứ nuôi đi. Anh, trong tay anh có quân đội có lương thực, sao phải sợ hắn gây chuyện? Bây giờ hắn còn có thể tìm được nhiều lương thực như vậy để làm việc tốt, về sau chỉ sợ cũng không nuôi được hết. Đến lúc đó anh lại làm chút việc tốt là được rồi.”

Uông Tuấn Siêu húp hết nước trong bát: “Cũng đúng.” Gã chỉ cần đi theo kế hoạch của mình là được, Lăng Thanh Vân có thể giúp đỡ mấy ngàn người, nhưng gã giúp được mấy vạn thậm chí mấy chục vạn người không phải sao? Nếu không có kho lúa quốc gia làm dự trữ, nếu không có đảo HN làm hậu thuẫn, gã cũng không dám gánh vác sống chết của nhiều người như vậy!

Sắc trời tối dần, thời điểm Lăng Thanh Vân mang theo một xe lương thực trở về nhận được hoan nghênh nhiệt liệt, nhĩ lực tốt, hắn có thể nghe được người chung quanh thì thầm, không khó đoán ra, đã có người tuyên dương bốn phía hành động lúc trước của hắn.

Nếu hắn chỉ có một mình, muốn sống yên ổn thì nhất định phải điệu thấp, nhưng hắn muốn được đến trăm triệu công đức, thì hoàn toàn không thể điệu thấp.

Cứ yên lặng ngấm ngầm không để ai biết, chẳng lẽ muốn hắn hoàn toàn dựa vào giết tang thi để kiếm công đức sao?

Cơm nước xong, Lăng Thanh Vân liền vào không gian, gần đây bề bộn nhiều việc, đã mấy ngày hắn không vào, vừa vào đã bị sự chật chội trong đó làm hoảng sợ, hình như hắn nhét vào hơi nhiều…

“Anh giải quyết hết đống này đi! Giải quyết hết! Bằng không lấy tinh hạch ra để thăng cấp!” Con cún đỏ rực ngồi trên đống chăn nổi trận lôi đình.

“Tối nay tao sẽ giải quyết hết, được chưa. Đúng rồi, tao muốn lập ra một tôn giáo, làm thế nào thì tốt?” Lăng Thanh Vân biết, nay có không ít người ở khu an toàn nương cái danh tôn giáo để lừa ăn, tuy chính phủ đã rút khỏi nhưng vẫn còn Uông Tuấn Siêu, trong tay gã lại có vũ khí, chẳng lẽ gã sẽ để mặc một cái tôn giáo ất ơ nào đó mượn sức dân chúng ở nơi mình quản lý sao?

“Chờ anh lên cấp nữa, chả cần nói gì, đi ra ngoài dạo một vòng có khi đã có người tín ngưỡng anh.” Con cún nói, Lăng Thanh Vân không nhìn được nhưng nó có thể nhìn thấy một màn sương trắng mỏng bao quanh người hắn.

Mười vạn công đức có thể thành tiểu Tiên.

“…” Giờ công đức tăng rất nhanh nhưng còn chưa được ba vạn, cách lần thăng cấp tới còn hơn bản vạn điểm công đức….

“Kỳ thật chả cần làm gì, chỉ cần anh luôn làm việc tốt thì cuối cùng tất cả mọi người sẽ tin tưởng anh.” Con cún lại nói, cố ý sắp xếp ngược lại thành phản tác dụng.

“Một khi đã như vậy, trước hết tao xử lý đống này đã.” Lăng Thanh Vân cười cười, rời khỏi không gian.

Tốc độ hắn rất nhanh, nháy mắt đã chạy tới một khối đất trống ở khu ngoài, sau đó lại vào không gian, chọn những thứ mình không dùng được ném ra ngoài.

Trong không gian của hắn phần lớn đều là đồ dùng sinh hoạt và lương thực, những thứ bị ném ra ngoài dần dần xếp thành bốn chữ — Công đức vô lượng.

Khu an toàn hiện giờ hoàn toàn có thể dùng thần hồn nát thần tính để hình dung, camera giám sát được lắp ở khắp nơi, động tĩnh lớn như vậy, tuy là chỗ không người nhưng cũng không có khả năng không phát hiện ra.

Nhưng chỗ này nằm đúng góc chết của camera, căn bản không ai có thể phát hiện hắn đến đây, Lăng Thanh Vân đứng trong không gian vừa ném đồ vừa nhìn bên ngoài bắt đầu có người tụ tập, sau đó có người thét chói tai, một số người già thậm chí quỳ xuống đất.

“Anh tốt nhất là ra ngoài nhanh đi.” Con cún đột nhiên mở miệng, ý tưởng của Lăng Thanh Vân cũng tốt, nhưng cách thực hiện thì…

Lăng Thanh Vân sửng sốt, lập tức thừa dịp hỗn loạn rời khỏi không gian, hơn nữa là chạy ra, buổi tối không có đèn, người nhìn thấy hắn cũng chỉ cảm thấy có bóng đen lóe qua trước mắt mà thôi.

Những thứ này vốn hẳn phải tạo thành một trận tranh cướp, nhưng những người tới sớm tận mắt nhìn thấy những thứ này tự dưng biến ra, có người sợ tới mức la to, có người kinh hoảng quỳ xuống, những người đến sau cũng không dám làm gì.

Lăng Thanh Vân nhìn cảnh tượng như vậy, không nghĩ tới sẽ có ngày mình giả thần giả quỷ, ngược lại cảm thấy có chút buồn cười, chẳng qua cũng chỉ có những người già mới thật sự cảm thấy đây là thần tích, nguyện ý tin tưởng dập đầu không ngừng.

“Thứ này khẳng định là Thánh Thần đưa cho chúng ta!” Một cô gái mặt vàng như nến, mặc một thân áo lông đã không còn nhìn ra màu nguyên bản đột nhiên mở miệng, sau đó đoạt lấy một bao gạo chạy đi, tuy cô ta nói tới Thánh Thần nhưng trong mắt chỉ có hưng phấn cướp được lương thực – thời điểm sắp đói chết, ai còn quan tâm Thần Thánh cái gì chứ? Lấy cớ cướp đồ mà thôi!

Có người thứ nhất lập tức có người thứ hai, mọi người đều chọn lương thực mà lấy, đợi hết lương thực rồi mới bắt đầu tranh nhau đồ dùng sinh hoạt.

Sắc mặt Lăng Thanh Vân thay đổi, ban đầu hắn suy xét không chu toàn, thế mà không nghĩ tới khả năng sẽ có chuyện tranh cướp giẫm đạp phát sinh… Vội vàng chạy vào giữa đám người, đánh ngã mấy người cướp đồ trong tay người khác, Lăng Thanh Vân lập tức trèo lên đỉnh đống vật tư: “Mọi người im lặng! Không được tranh cướp, tôi sẽ phân phát đống đồ này! Còn cả xe lương thực hôm nay tôi mang về nữa!”

Lúc đầu khi Lăng Thanh Vân nói đã có người bất mãn, cảm thấy những thứ từ trên trời rơi xuống như vậy không nên do người khác phân, nhưng đến khi hắn nói có cả xe lương thực hắn mang về thì không ai phản đối nữa.

Nơi này cách chỗ Lăng Thanh Vân ở không xa, những người đến đây đều sống quanh đó, thậm chí có một số chính là người mà hắn cứu về, mà những người này tất nhiên đều biết Lăng Thanh Vân.

Người khác phân có lẽ sẽ không yên lòng nhưng Lăng Thanh Vân phân thì bọn họ an tâm, hơn nữa, nếu không để Lăng Thanh Vân phân chia, có khi bọn họ cũng không cướp được đồ ăn!

Lúc này đám người Trương Nghị cũng chạy tới, thấy Lăng Thanh Vân lại đang phân phát lương thực thì tự động đi duy trì trật tự.

Quần áo, thức ăn, đồ dùng sinh hoạt… đủ loại được phân ra, Lăng Thanh Vân từ khi có được ngọc công đức thì trí nhớ tăng mạnh, liếc mắt một cái là có thể nhận ra người này đã lĩnh một lần giờ lại đến lĩnh tiếp, phân chia vô cùng công bằng, cho dù sau đó có người không lĩnh được cái gì cũng không có biện pháp oán hận, ai bảo mình tới chậm?

“Lăng Thanh Vân, anh thật sự nghiện làm người tốt à?” Có rất nhiều người tụ tập, thượng tầng khu an toàn không có khả năng không biết, nhưng chờ bọn họ chạy tới, hết thảy cũng đã xong rồi. Hỏi thăm tình hình từ những người chung quanh xong, Điền Hằng chỉ có thể thốt lên như vậy.

“Anh Lăng! Anh Lăng! Em nghe nói nơi này có người phát lương thực, thì ra là anh à!” Có người hô, Lăng Thanh Vân không cần nhìn cũng biết người đó chính là đàn em của Trang Thành, cậu ta thường thường tới ăn ké, cảm thấy ngượng ngùng thì sẽ hỗ trợ làm việc, ví dụ như rửa bát.

“Mọi người tới chậm rồi.” Lăng Thanh Vân cười, mấy thứ này vốn là hắn lấy ra, cho nên vừa rồi lúc phân chia vẫn luôn có công đức thêm vào, không những thế, thần tích lúc nãy là có người tận mắt nhìn thấy, mấy ngày nữa thể nào toàn bộ khu an toàn cũng biết.

Chẳng qua chuyện như vậy làm một lần là đủ rồi, về sau hắn chỉ cần nghe con cún nói, thành thành thật thật là việc tốt là được, có một số việc, làm nhiều quá ngược lại rước lấy hoài nghi.

Trong một túp lều ở khu ngoại, một người phụ nữ đang nấu cơm, bên cạnh cô là một người đàn ông què đang nghe cô nói chuyện: “Thật là có những thứ tự dưng xuất hiện?”

“Em tận mắt nhìn thấy mà!” Người phụ nữ nhíu mày: “Anh nói liệu có Thần thật không?”

“Anh tin là có, vợ à, nói không chừng ngày mai chồng em liền thành người tiến hóa đại sát tứ phương đó!” Người đàn ông kia nói.

“Nếu anh có thể thành người tiến hóa, có khi ngày khác em mọc cánh đấy!” Người phụ nữ nói, một lát sau, tiếp: “Cho dù người cho không phải là thần thì đó cũng là người tốt…”

“Đúng vậy.” Người đàn ông nói, nhìn vợ mình ngay cả củi lửa cũng không dám dùng nhiều, nước vừa sôi liền không thêm củi nữa. So với việc lát nữa phải nhai cơm sống, càng làm anh khó chịu chính là một người đàn ông như mình phải sống nhờ một người phụ nữ… Nếu mình không bị gãy chân thì đã có thể ra ngoài kiếm chút gia cụ về làm củi đốt.

Bởi vì làm ra thần tích nên Lăng Thanh Vân chuyển ý thức tới người phân thân hơi muộn. Việc này đối với hắn mà nói chỉ là thời gian ở bên Trang Thành giảm xuống một chút, đổi lấy một đống công đức, nhưng lại khiến thượng tầng khu an toàn sứt đầu mẻ trán, Uông Tuấn Siêu nghĩ sao cũng không thông, những thứ kia sao có thể đột nhiên xuất hiện.

“Uông thiếu, anh nói có thể là dị năng không? Anh xem, ngay cả người tiến hóa cũng đã xuất hiện!” Một người khoảng ba mươi tuổi mở miệng, với thâm niên đọc truyện trên mạng mười năm, dị năng gì đó thật đúng là quen thuộc, còn cả tùy thân không gian linh tinh… Nhưng tại sao những thứ bị ném ra không phải là rau dưa khổng lồ gieo trồng trong không gian có thể kéo dài tuổi thọ cường thân kiện thể chứ?

“Người tiến hóa chỉ có tố chất thân thể gia tăng thôi!” Uông Tuấn Siêu liếc nhìn người nọ một cái, sức tưởng tượng của người này quá phong phú rồi!

“Lăng Thanh Vân kia không phải có thực lực hơn xa người tiến hóa bình thường sao? Nói không chừng hắn có dị năng đó!” Người này lại nói.

“Nếu không có gì bất ngờ, hắn hẳn là người tiến hóa cấp hai. Người tiến hóa bình thường đều là cấp một, người tiến hóa cấp hai quả thật có thể chiến đấu với tang thi cấp ba, việc này tôi đã thông tri người HN, chúng ta không cần xen vào.” Uông Tuấn Siêu nói, nước Z đã có mấy người tiến hóa cấp hai, chẳng qua đều đi đảo HN mà thôi. Nhíu mày, Uông Tuấn Siêu tuy không tin Lăng Thanh Vân có bản lĩnh như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy đối phương quá mức kỳ quái…. Nhưng cho dù hắn thích làm việc tốt thì cũng không nên làm ra chuyện kỳ lạ như vậy chứ?

“Có lẽ, thật sự có Thần Thánh không muốn con người bị diệt vong…” Một người đàn ông lớn tuổi mở miệng: “Trước kia tôi từng nhìn thấy quỷ rồi, đó là lúc bà tôi mất…”

“Không cần đoán nữa! Chúng ta chỉ cần xem về sau còn có chuyện tốt như vậy xảy ra không!” Uông Tuấn Siêu đánh gãy lời đối phương. Gã không tin Thần, thời điểm tang thi xuất hiện có rất nhiều người nhìn thấy sao băng xẹt qua chân trời, rõ ràng là virus ngoài hành tinh thông qua không khí lây lan cho toàn nhân loại, sau đó có người biến thành tang thi có người không, hoặc thậm chí biến thành người tiến hóa… Sự tình chính là đơn giản như vậy! Dị năng? Thánh Thần? Dù sao Uông Tuấn Siêu gã cũng không tin!

Chẳng qua Uông Tuấn Siêu không tin, nhưng dân chúng đã có không ít người tin.

Ngày hôm sau khi Lăng Thanh Vân mang theo đám người Trương Nghị đi liền nhìn thấy các ông bà mình cứu đều đang nói chuyện tối qua, có người còn thắp mấy nén hương ở chỗ đất kia – không nghĩ tới khu an toàn có thứ như vậy!

Không chỉ thế, từ tối hôm qua Lăng Thanh Vân đã phát hiện công đức của mình tăng càng nhiều, lượng tăng có thể nói là gấp hai lần mấy hôm trước! Mặc kệ là có người cảm kích hắn hay là có người tin có Thần, đều là chuyện tốt mà phải không?

Khẽ cười, Lăng Thanh Vân để Liễu Khả Phàm mang theo những người thực lực bình thường đi vùng nông thôn phụ cận tìm lương thực, còn Trương Nghị, Cố Gia Bảo và Kim Tường theo mình đi nội thành. Binh chia hai đường, thứ lãng phí nhất chính là xăng, thứ này bây giờ vô cùng quý giá, nhưng Lăng Thanh Vân lúc trước ở trong thành phố nhìn thấy xe ven đường liền đi tới lấy xăng, nên lúc này lượng xăng tích trữ vẫn đủ dùng.

Hiện tại người ở khu an toàn chủ yếu là phụ nữ, trẻ con và người già, lại vừa mới gặp đại nạn, kỳ thật rất cần tín ngưỡng để duy trì, đáng tiếc, trong thời gian ngắn như vậy muốn đưa hết thảy vào quỹ đạo vẫn quá khó khăn, trừ phi có một cơ hội….

Lăng Thanh Vân nghĩ cần phải có một cơ hội nhưng không ngờ cơ hội kia tới nhanh như vậy, nhanh đến nỗi khiến hắn trở tay không kịp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.