Edit: Thanh Thạch
Tang thi công kích, người sống sót không tin tưởng… nhưng mọi người đã có kinh nghiệm của ngày hôm trước nên xử lý nhanh hơn nhiều.
Lăng Thanh Vân lại tham gia vào đội ngũ giết tang thi, bên này là khu dân cư, cho dù có những nhà cả gia đình đều biến thành tang thi thì nhân số cũng không tính nhiều. Hắn mở đường ở phía trước không gặp phải chuyện gì quá nguy hiểm, bọn họ cũng không bắt gặp tang thi biến dị nào.
Tới trưa thì thanh lý hết bốn toà nhà, mọi người phân công nhau, cộng thêm một ít người sống sót nguyện ý hỗ trợ, khuân vác vật tư lên xe tải.
Lăng Thanh Vẫn vẫn luôn xông pha đi đầu giết tang thi, mà mỗi lần hắn giết chết một tang thi đều sẽ nghe được tiếng nói “Được một điểm công đức”.
Sáng tỉnh lại phát hiện chuyện thần kỳ, cộng thêm giọng nói thỉnh thoảng lại vang lên bên tai làm tâm thần Lăng Thanh Vân có chút không yên, cũng may khi đối mặt với tang thi hắn vẫn có thể tập trung tinh lực!
Rất nhanh tới giờ cơm trưa, những người khác buổi sáng đã lót dạ nên đến trưa cũng không đói lắm. Lăng Thanh Vân thì khác, sáng nay nếu không phải xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, chỉ sợ hắn đã sớm đi tìm đồ ăn, nhưng trên đầu mình…
Cô gái duy nhất trong đội đang nấu cơm, cô còn chưa dám giết tang thi, lúc đi cùng đội vẫn luôn núp ở phía sau, bởi vậy liền tranh làm việc này, những người khác đều không chỉ trích cô, có phụ nữ nấu cơm cũng tốt, hơn nữa cô cũng phụ giúp bê đồ.
Lăng Thanh Vân thì càng không để ý, người giết tang thi nhiều nhất đội chính là hắn và Trương Nghị, hắn còn ước mình có thể giết thêm mấy tên! Nhìn những đội viên khác đang gột rửa vết bẩn trên người, rửa tay chuẩn bị ăn, nghĩ đến cái thứ trên đầu mình, Lăng Thanh Vân lắc mình vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ, khoá cửa lại.
Chần chờ trong chốc lát, Lăng Thanh Vân mới cởi mũ bảo hiểm ra, nhìn về phía gương, nếu trên trán thật sự mọc một cục thịt… Cho dù hắn không thèm để ý dung mạo mình nhưng làm sao giải thích với người khác trên đầu hắn đột nhiên mọc ra cái gì?
Lăng Thanh Vân nhìn vào gương, giờ mới biết trên trán hắn không phải mọc ra cục thịt, buổi sáng nhìn qua lan can inox không rõ lắm nên hắn mới nghĩ như vậy.
Đây là một… viên đá đỏ như máu? Nó khảm tại mi tâm, hình miếng ngọc bội, không lớn lắm, nhìn qua giống một con mắt, bốn chữ đen bên trên cực kỳ rõ ràng, quanh thân chữ là những luồng sáng màu đỏ uốn lượn như dòng máu đang chảy, khiến cho viên đá lạnh lẽo tựa như có sức sống… Lăng Thanh Vân cẩn thận nhìn viên đá trong suốt sáng bóng trên trán mình, có lẽ đó là một khối ngọc bội?
Hắn không biết nên hình dung khối ngọc bội này như thế nào, không, có lẽ có thể dùng bốn chữ để miêu tả nó – đoạt nhân tâm phách!
Nhưng có đẹp đến mấy mà mọc trên đầu thì quá quái dị, Lăng Thanh Vân vươn tay muốn gỡ nó ra.
Không nghĩ tới ngọc bội không bị tháo ra mà “đinh” một tiếng, trước mắt hắn chợt hiện lên một khung vuông, trên đó có hai dòng chữ lớn.
“Tên: Lăng Thanh Vân
Công đức: 18 điểm”
Lăng Thanh Vân bỏ tay ra, khung chữ cũng lập tức biến mất, nhưng thứ trên trán mình vẫn còn ở đó!
Cái quái gì thế này?! Lăng Thanh Vân buông thõng tay, chẳng lẽ trên đầu mình mọc một cái cục chỉ để nói cho mình biết đã giết được bao nhiêu tang thi à? Nhớ cái này làm rắm gì!
Lại giơ tay lên, Lăng Thanh Vân còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để che trán thì lại nhảy ra một cái khung – “Công đức đạt tới mười điểm có thể kích hoạt chức năng cơ bản, có kích hoạt hay không?”
Một hàng chữ như vậy, không có nút gì, nhưng vừa nhìn thấy, phản ứng đầu tiên của Lăng Thanh Vân chính là kích hoạt.
Vì thế lại nhảy về cái khung đầu tiên.
“Tên: Lăng Thanh Vân
Công đức: 18 điểm
Cấp bậc: Cấp 1 [Kích hoạt chức năng cơ bản]”
Chức năng cơ bản là cái gì vậy? Nếu có Trang Thành ở đây, hẳn là có thể hỏi cậu, nhưng hiện tại… Thôi, giờ quan trọng nhất là giải quyết khối ngọc bội trên trán.
Lăng Thanh Vân vừa nghĩ thế, trán đột nhiên lạnh lạnh, bỏ tay xuống nhìn vào gương, trên trán đã không còn khối ngọc bội kia, trơn nhẵn.
Chẳng lẽ kích hoạt chức năng cơ bản chính là che giấu thứ trên đầu mình? Lăng Thanh Vân nhất thời không còn gì để nói.
Nhưng nếu trên trán không còn cái gì liền có thể thoải mái xuất hiện trước mắt mọi người, Lăng Thanh Vân rửa mặt rửa tay rồi mở cửa ra ngoài, những người khác đã bắt đầu ăn trưa.
Bữa trưa nay làm mỳ, ăn kèm với trứng chần và thịt luộc, còn có ít canh rau, tất cả mọi người ăn uống vui vẻ. Người trong đội đến từ khắp mọi miền, có người cho thêm tương ớt vào mỳ, cũng có người không hiểu kiếm đâu ra tương đậu cho vào, Lăng Thanh Vân thì làm món đơn giản nhất là mỳ xào mỡ heo.
Dùng mỡ heo xào mỳ thơm lắm, kỳ thật nếu có điều kiện cho ít hành vào thì càng ngon, nhưng ở chỗ này không có hành.
Cơm nước xong, bọn họ mặc lại trang bị, đi về phía toà nhà cuối cùng.
Lăng Thanh Vân vốn nghĩ buổi chiều chắc cũng giống như buổi sáng, cho dù gặp phải tang thi biến dị, bọn họ đông người như vậy hẳn là có thể giải quyết, nhưng hắn không ngờ, bọn họ lại gặp phải chuyện như thế!
Toà nhà mười lăm tầng bốc mùi thối tận trời, còn kinh hơn cả cái mùi ở bệnh viện hôm trước. Chịu đựng mùi tanh tưởi mở cửa ra, mọi người liền ngây dại.
Trong phòng chất đầy thi thể, tầng tầng lớp lớp thi thể đã thối rữa từ lâu, nước chảy ra từ xác chết đọng lại thành vũng màu vàng trên sàn, bốc mùi khó ngửi.
Một số người trong đội rốt cuộc nhịn không được bắt đầu nôn mửa, đồ ăn buổi trưa đều nôn hết phân nửa. Bọn họ đã nhìn thấy đủ loại hình ảnh nhưng đều là tang thi, bởi vì coi tang thi là quái vật chết người nên năng lực tiếp thu tốt hơn nhiều, nhưng hiện tại không giống!
Những thi thể đó không phải là tang thi, hơn nữa vừa thấy đã biết không phải do tang thi giết, vậy ai đã phát điên giết chết hơn mười người rồi vứt xác ở đây?
Sắc mặt Trương Nghị trắng bệch, anh và Lăng Thanh Vân là hai người trấn định nhất, lúc này bọn họ không có khả năng giúp an táng, cho nên anh nhanh chóng đuổi mọi người ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
“Cửa chống trộm bên ngoài vẫn khoá, hung thủ hẳn là vẫn ở trong toà nhà này!” Trương Nghị nói, trước kia đã có rất nhiều người vì đủ loại nguyên nhân mà giết người, nay, kẻ giết người lại càng nhiều…
“Tôi dò đường!” Nhìn thấy bộ dạng do dự của mọi người, Lăng Thanh Vân mở miệng.
Bọn họ bắt đầu trèo lên, hành lang toà nhà này thế mà không hề có tang thi, các gian phòng cũng không có chút thanh âm nào truyền ra.
Bọn họ đi lên tầng cao nhất, mở cửa một căn phòng nhưng tra khóa vào ổ lại không đẩy được ra.
“Bên trong có người!” Lăng Thanh Vân lập tức nói, chỉ phòng nào có người may mắn sống sót mới có thể kiếm đồ chặn cửa.
Trương Nghị gõ mạnh cửa nhưng bên trong không hề có tiếng động, Lăng Thanh Vân và anh nhìn nhau, đều nghĩ đến thảm trạng ở tầng một.
Nhưng cửa bị chặn chắc lắm, bọn họ dùng hết sức cũng không đẩy ra được!
“Có thể đi từ ban công vào không?” Lăng Thanh Vân hỏi, tầng này có hai phòng, không biết có thể đi vào từ phòng bên cạnh không.
Hắn muốn mở cửa phòng bên cạnh nhưng cũng thất bại!
“Ban công hai nhà cách nhau không xa, gan lớn một chút là có thể trèo sang, nếu có dụng cụ sẽ dễ dàng hơn!” Một bảo vệ nói.
Một người khác chợt nảy ra ý tưởng: “Nếu không chúng ta cắt điện nước đi!”
“Chúng ta không thể phí thời gian ở trong này!” Trương Nghị đáp.
“Xuống tầng dưới đi!” Lăng Thanh Vân cầm chìa khóa đi xuống, mở cửa một phòng ở tầng dưới.
Trong phòng không có ai, cũng không có tang thi, toàn bộ đồ có thể sử dụng được đều đã bị cướp sạch, quần áo, đồ ăn không còn gì lưu lại. Tiểu khu này bởi vì cách nội thành khá xa nên các hộ đều dùng khí hỏa lỏng, mà bình khí hóa lỏng trong phòng cũng đã biến mất.
“Có thể tòa nhà này may mắn, không có ai biến thành tang thi, nhưng bọn họ cũng phát hiện tình huống bên ngoài nên không dám rời đi…” Mọi người không dám đi nhưng lương thực chỉ có ngần đó, sau lại có người nổi lên tà niệm, giết hết những người khác để chiếm toàn bộ vật tư.
Căn phòng tanh tưởi dưới lầu đủ để nói lên sự ích kỷ của con người!
Sắc mặt Trương Nghị trở nên rất khó coi, Lăng Thanh Vân ngược lại không biến sắc, hắn bước nhanh đến ban công nhìn lên trên, thấy hai ban công trên tầng được bắc với nhau bằng một cái ván giường, còn dùng ga giường buộc thêm mấy vòng tạo thành con đường vô cùng an toàn, hẳn là hung thủ đã chiếm cứ toàn bộ tầng trên.
Nếu vẫn không có ai tới cứu viện, hung thủ kia có khả năng sống lâu nhất, nhưng hiện tại…
“Giờ tôi leo lên! Ấn tình hình hiện tại, toàn bộ vật tư của tòa nhà đều nằm ở trên đó, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được!” Trương Nghị kiên định nói, anh không thể dễ dàng tha thứ một hung thủ cứ thế nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, nếu anh không lên được thì sẽ đốt trụi cả tòa nhà này!
Lăng Thanh Vân không cướp việc, trên tầng không có tang thi, cái này làm sự tích cực của hắn giảm đi rất nhiều!
Trương Nghị là quân nhân, hơn nữa tòng quân nhiều năm, tất nhiên đã trải qua nhiều đợt huấn luyện chính quy, anh bám vào đường ống bên cạnh leo lên, hơi mạo hiểm một chút nhưng cũng không có gì quá nguy hiểm.
Trên ban công thấp thoáng một bóng người, Lăng Thanh Vân không chút do dự nổ súng, người nọ quả nhiên không dám tới gần. Một lát sau, một cái gậy treo quần áo rất dài chọc ra ngoài.
Trương Nghị nhất thời không dám leo tiếp, Lăng Thanh Vân lại bắn mấy phát nhưng đối phương trốn rất kỹ, thế mà không nhúc nhích. Trương Nghị bị chặn giữa đường, bị một cái que tre treo quần áo chặn giữa đường!
Lăng Thanh Vân biết, Trương Nghị tuy hơi hiền, nhưng đội ngũ này hoàn toàn dựa vào anh mới có thể tiếp tục duy trì, nếu Trương Nghị xảy ra chuyện gì…
Cầm chìa khóa mở cửa phòng bên cạnh, Lăng Thanh Vân đi thẳng tới ban công. Đường ống như cái Trương Nghị leo chỉ có một, đó là ống dẫn nước thải lẫn ống thoát nước đọng từ sân thượng, nhưng còn có thể dùng điều hòa để leo lên, mà cách vách đúng lúc có hai cái điều hòa!
Người kia nhát gan tất nhiên không có khả năng quan tâm hai bên, Lăng Thanh Vân rất nhanh đã leo lên tầng trên, thông quá con đường ván giường kia xông vào.
Kẻ nọ lập tức trốn vào phòng, Trương Nghị cũng nhân cơ hội trèo lên.
Cửa ban công bị đóng lại, bọn họ không có chìa khóa, nhưng mấy ngày nay bọn họ đã phá không ít cửa, huống chi cửa ban công chỉ là một tấm thủy tinh!
Lăng Thanh Vân buông một miếng ga giường tên kia dùng để cố định ván giường xuống, nhờ người dưới tầng cột gậy nanh sói của hắn vào kéo lên.
Thứ như gậy nanh sói dùng để đập thủy tinh thì quá ngon, Lăng Thanh Vân gõ vài cái, thủy tinh công nghiệp liền vỡ nát, loảng xoảng rơi xuống đất, văng lên những bao gạo chất đống trong phòng cùng đủ loại vật tư.
Không thấy bóng dáng tên kia đâu, nhưng rõ ràng gã trốn trong một căn phòng nào đó, dù sao cửa chính còn bị một đống bình khí hóa lỏng chặn ở kia.
Khí lực Lăng Thanh Vân rất lớn, thêm gậy nanh sói trợ lực, hắn đập mấy nhát đã phá mở cửa phòng ngủ.
Trong phòng có hai người, một thanh niên tầm hai mươi gầy yếu và một thiếu nữ mới chỉ mười bốn mười lăm. Cô bé kia rất xinh, trên người chỉ mặc một bộ nội y tình thú quá khổ, ánh mắt dại ra, xám như tro tàn, mà trên cổ cô đang kề một con dao, chuôi dao nằm trong tay gã thanh niên nọ.
“Súc sinh!” Trương Nghị nổi trận lôi đình, tức giận mắng, cảnh tượng trong căn phòng này đã nói lên rất nhiều thứ!
———–
Lời tác giả: Mạt thế a mạt thế… kỳ thật nhân loại mới đáng sợ.
Tiểu Lăng còn chưa hiểu được tác dụng của hệ thống công đức~