Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Chương 62: Chương 62: Chuyện thăng cấp




Văn Hàn lẳng lặng suy nghĩ thật lâu, sau đó hỏi ra một vấn đề cuối cùng: “Ngươi nói xem, thế giới này sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.”

“Ừm.” Hòm suy nghĩ một hồi mới trả lời: “Ta cũng không biết, còn phải xem số phận nhân loại như thế nào.”

“Ngươi nói khác gì không nói.” Văn Hàn ngừng một chút “Hiện tại bắt đầu, liệu trước hừng đông ngày mai có thể xong không?”

Văn Hàn không muốn tốn nhiều thời gian, nếu không sủng vật sẽ không tìm thấy hắn, hắn lại không ra được, nếu thời gian quá lâu người khác sẽ cho rằng bọn họ mất tích, như vậy không hay lắm. Đến lúc đó chỉ còn cách giết tất cả bọn họ? Rất nhiều người, giết thực lao lực.

“Không sao, có thể làm xong trong tối nay, thế nhưng ngươi phải chịu vất vả một chút, sau đó ta sẽ lâm vào trạng thái ngủ say, sẽ rất lâu, cho nên ngươi không được quăng ta.” Chiếc hòm nói trước, chỉ sợ đến lúc đó Văn Hàn đột nhiên khó chịu, thuận tay ném luôn nó, cần phải hứa hẹn bảo đảm một chút.

“Được, ta sẽ không ném ngươi.”

“Vậy bắt đầu đi.”

Văn Hàn chậm rãi nhắm mắt lại, toàn tâm tin tưởng chiếc hòm.

Bên kia, Tiêu Văn và ngũ chích đùa đến bất diệc nhạc hồ.

“Oa ha ha, tiểu nhất, bím tóc của ngươi thật khả ái a.”

Tiêu Văn đem bộ lông của tiểu nhất tết thành bím tóc, không biết từ nơi nào tìm được sợi dây, thắt nơ lên.

Chẳng mấy mà trời sáng, Tiêu Văn mơ mơ màng màng nhìn ngoài cửa sổ, nằm lười trên giường không muốn đứng lên. Không biết hôm nay có nhàm chán như hôm qua không.

“A

” ngáp một cái, ngủ thật thoải mái.

Thời điểm Tiêu Văn xuống nhà, vừa vặn gặp Văn Hàn từ bên ngoài đi vào.

Văn Hàn thoạt nhìn không được tốt lắm, có chút mỏi mệt, cảm giác tinh thần cũng không khá hơn là mấy.

“Văn Hàn, ngươi có khỏe không, xảy ra chuyện gì vậy?” Vội tiến lên giúp tang thi huynh ngồi xuống.

“Không sao, có thể hôm nay không đi nhận nhiệm vụ được.” Văn Hàn không ngờ lại mệt như vậy, tinh thần lực đều tiêu hao không sai biệt lắm, có lẽ đến chiều mới hoàn toàn khôi phục.

“A, chuyện đó không quan trọng, cùng lắm ra ngoài trước chạng vạng là được rồi.” Tiêu Văn cảm thấy Văn Hàn đúng là không biết chăm sóc bản thân, không biết rốt cuộc hắn làm cái gì mà trở thành cái dạng này.

“Ừ, được.” Đây là lần thứ hai tinh thần lực của hắn gần như bị tiêu hao toàn bộ. Hắn hiện tại cần khôi phục tinh thần lực, cho nên chỉ có thể lên lầu ‘ngủ’ . Được rồi, ngủ là mỗi Tiêu Văn nghĩ thôi.

Văn Hàn lên lầu khôi phục tinh thần lực, Tiêu Văn yên lặng nhìn theo bóng dáng hắn đến khi biến mất sau bậc cầu thang mới thôi.

Cậu có nên lên lầu cùng không? Không thể cứ mãi để tang thi huynh bảo hộ như vậy, cậu có phải cũng nên bảo hộ tang thi huynh hay không?

Trầm mặc thật lâu, cuối cùng Tiêu Văn vẫn lên cùng, cậu cần tu luyện, đến khi có thể tự bảo hộ chính, sau đó còn có thể bảo hộ tang thi huynh.



Buổi chiều.

Văn Hàn và Tiêu Văn hai người chậm rãi tìm một nhiệm vụ yêu cầu đi xa nhất, cần thời gian hoàn thành lâu nhất. Thế nhưng chỉ tìm được mấy nhiệm vụ gần đó, tạm thời không có nhiệm vụ phù hợp với yêu cầu của bọn họ.

Liếc nhau, lại chậm rãi tìm tìm, nếu thật sự tìm không được, vậy cứ cho là tìm được rồi đi, sau đó ra khỏi cửa.

“Tiêu Văn, cậu cũng ở trong này à, đến nhận nhiệm vụ?” Nghiêm Lâm âm thanh rất lớn từ xa truyền lại đây.

Tiêu Văn xoay người nhìn, chính là Lộ tiểu tử, Nghiêm Lâm năm người bọn họ, xem ra bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ hôm qua, không biết hôm nay bọn họ nhận nhiệm vụ gì.

Rất nhanh, năm người đi đến chỗ Tiêu Văn.

“Tiêu Văn, các cậu không nhận được nhiệm vụ à?” Lộ tiểu tử nháy mắt mấy cái, hỏi Tiêu Văn rất thần bí.

Tiêu Văn nhìn Văn Hàn, xem ra Văn Hàn và cậu đều nghĩ giống nhau.

“Nga, xem ra Lộ tiểu tử anh có nhiệm vụ giới thiệu cho bọn này!” Tiêu Văn cũng học hắn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

“Khụ khụ.” Tay nắm thành quyền đặt bên miệng giả bộ ho hai cái, Lộ tiểu tử trái phải nói ra một câu. “Chúng ta ra ngoài nói.”

Nhìn bộ dáng Lộ tiểu tử, Tiêu Văn cảm thấy hứng thú, thần bí như vậy khẳng định là nhiệm vụ lớn. Cũng không biết có phù hợp yêu cầu của bọn họ không.

“Được, chúng ta ra ngoài trước rồi lại nói.” Tiêu Văn lách qua đám người mò đường đi ra.

Khi tất cả mọi người đã ra ngoài, quay lại nhìn đám đông trong đại sảnh phía sau một chút, yên lặng lau mồ hôi một phen, không biết chính mình vừa rồi đi ra như thế nào, không bị đè thành thịt vụn thật đúng là kỳ tích a.

Mấy người đi một quãng xa, đến khi chung quanh không còn ai mới dừng lại.

“Tiêu Văn a, là thế này, hôm nay từ rất sớm bọn tôi đã nhận một nhiệm vụ, nhưng cảm thấy nhân lực quá ít, muốn tìm thêm vài người nhưng lại có chút lo lắng. Vốn dĩ bọn tôi còn bốn người nữa, chết tiệt, bọn họ cư nhiên đã nhận nhiệm vụ khác rồi.” Lộ tiểu tử thiếu điều vỗ ngực dậm chân.

“Đúng vậy, bọn tôi chỉ có thể chậm rãi tìm, nghĩ kiếm thêm vài người cùng đi, nhưng lại không tin tưởng nhân phẩm những người đó lắm, hơn nữa cũng không quen thân. Cứ như vậy vật vờ hết cả buổi sáng.” Mắt kính hiếm khi oán giận.

“Chúng ta trước hết xem là nhiệm vụ gì đã.” Trước xem có phải đi xa không, tốt nhất là cách đây xa một chút, bọn họ hiện tại cần nhất là thời gian, làm cho bản thân trở nên cường đại.

“Nhiệm vụ rất đơn giản, hộ tống thứ này trở về. Phiền toái nhất chính là địa phương kia tất cả đều là tang thi, thứ đó lại nằm giữa vòng vây đó.” Lộ tiểu tử thấy Tiêu Văn nguyện ý tìm hiểu nhiệm vụ, cảm thấy thực vui vẻ.

“Cái kia kỳ thật không thể coi là đồ vật được, kia kỳ thật là một cái thùng đựng hàng, bên trong tất cả đều là lương thực được đóng gói hút chân không, bảo quản cẩn thận. Về phần vì sao căn cứ lại phát hiện, bọn tôi cũng không mấy quan tâm. Lần này thời gian giới hạn rất dài, còn nữa, chính là tang thi rất nhiều, còn lại không đáng nói.”

Tiêu Văn nghe thấy ‘thời gian giới hạn rất dài’ trong lòng cũng đã đáp ứng nhiệm vụ này rồi, ngoại trừ tang thi nhiều ra, còn lại đều tốt lắm a.

“Được, bọn em tham gia, khi nào thì xuất phát?” Tiêu Văn muốn biết khi nào thì đi, nếu là ngày mai, bọn họ trước hết ra ngoài căn cứ chờ, tốt nhất là khởi hành tối nay.

“Hai người có muốn trở về thu thập một chút đồ dùng không? Bọn tôi đã chuẩn bị, tùy lúc có thể xuất phát, hơn nữa lần này căn cứ còn dư xe, chỉ là xăng không nhiều lắm.” Lộ tiểu tử có điểm đáng tiếc.

“Không cần, dù sao tất cả trên cơ bản đều đem theo bên người, bọn em hôm nay không biết sẽ nhận được nhiệm vụ gì, cho nên cái gì cũng mang đầy đủ. Vậy các anh ai sẽ lái xe?” Tiêu Văn không lái xe, Văn Hàn không biết có thể không.

“Không vấn đề gì, Lâm Nham và mắt kính đều biết, hơn nữa thời gian không gấp, không cần một ngày 24 giờ lái xe.” Nghiêm Lâm đi phía trước, nghe thấy Tiêu Văn nói liền quay lại đáp một câu.

Cùng với Tiêu Văn hắn một chút cũng không để ý, nếu là người khác, hắn có thể cảm thấy không thoải mái. Không có biện pháp, nhìn ai mà không thuận mắt, hắn sẽ nhịn không được mà cho một trận.

Theo ở phía sau, Tiêu Văn cười đến vui vẻ, những người phát nhiệm vụ kia dám nói dối, hừ hừ, chờ trở về ta sẽ thu thập các ngươi.

Văn Hàn nhìn Tiêu Văn dáng vẻ đắc ý, lắc đầu, chuyện nhỏ như vậy đã đắc ý.

Lần này Tiêu Văn bọn họ đi là cổng phía đông. Nhìn cánh cổng vẫn chưa mở ra, Tiêu Văn nghĩ có khi nào từng cánh cổng của căn cứ mỗi cái cậu đi một lần, sau đó cứ lặp lại như vậy?

“Tiêu Văn a, lần này bọn tôi kiếm được một chiếc xe khá tốt, có điều hơi tốn xăng, đến lúc đó cậu ngồi đâu?” Lộ tiểu tử rất muốn ngồi cùng Tiêu Văn, bởi vì chỉ còn mỗi Tiêu Văn chưa nghe hắn kể về bí văn của căn cứ.

“Em nghĩ ngồi sau, đằng sau hẳn là có thể ngồi đủ ba người đi.” Tiêu Văn xem Lộ tiểu tử bộ dáng hưng phấn là biết hắn muốn tìm cậu tán gẫu. Phỏng chừng là bốn người kia đã sớm nghe hắn nói không biết bao nhiêu lần, về phần Văn Hàn, có lẽ Lộ tiểu tử sợ cái mặt than của hắn.

Cả nhóm nói chuyện xong vừa lúc cổng đã mở.

Quả nhiên lên xe không bao lâu, Lộ tiểu tử liền mở ‘máy hát’. Dọc theo đường đi nói không ngừng, bất quá cũng bởi vì thế mà Tiêu Văn và Văn Hàn biết được rất nhiều chuyện của căn cứ, sẽ không giống lúc trước cái gì cũng không biết.

“Đúng rồi, Trương Băng có liên lạc gì với hai người không? Tôi hơi nhớ ba đứa nhỏ kia.” Nghiêm Lâm đột nhiên xoay người lại hỏi Tiêu Văn.

“Không có.” Tiêu Văn rất kỳ quái, Trương Băng cư nhiên cũng không liên lạc gì với Nghiêm Lâm. “Bọn em vốn chỉ là nửa đường gặp gỡ, không phải quá quen thân, nhưng thật ra ba tiểu quỷ kia thực thích em.”

“A, thì ra là thế. Tiêu Văn, ngày đó cậu thi triển dị năng thật là lợi hại, vì sao so với người lùn lại lợi hại hơn nhiều như vậy a.” Vừa nói xong đã bị Lâm Nham hung hăng gõ đầu một cái.

“Đồ ngốc, chính cậu muốn hỏi sao lại lôi tôi vào.” Ném cho Nghiêm Lâm cái nhìn xem thường, sau đó nhắm mắt dưỡng thần. Hiện tại mắt kính đang lái xe.

“Sao lại đánh tôi, tôi nói toàn là lời nói thật mà.” Ủy khuất nhìn Lâm Nham đang nhắm mắt không thèm để ý đến mình, Nghiêm Lâm sờ sờ đầu, tiếp tục cùng Tiêu Văn nói chuyện.

“Đúng vậy, tôi cũng thấy hỏa cầu của cậu thật là lợi hại.” Lộ tiểu tử cũng rất ngạc nhiên, hơn nữa những điều hắn muốn nói trên cơ bản đều đã nói xong, hiện tại tất cả lực chú ý đều đặt trên hỏa cầu của Tiêu Văn.

Ngày đó hắn thấy hỏa cầu của Tiêu Văn là cỡ nào bá đạo, một quả cầu liền diệt được một con tang thi, thật mạnh. Ngay cả Lâm Nham cần đến hai hỏa cầu mới có thể đem tang thi xử lý, nếu gặp phải tang thi tốc nhanh hơn, kia tốn càng nhiều hỏa cầu.

“Có sao? Em cũng không biết, nhưng là lúc rảnh rỗi em liền nghịch hỏa cầu.” Nói xong, ngay tại đầu ngón tay Tiêu Văn dấy lên một ngọn lửa nhỏ, sau đó khống chế thành hỏa cầu chậm rãi xoay tròn.

“Tựa như như vậy, chơi rất vui.” Tiêu Văn khống chế năm hỏa cầu xoay quanh năm ngón tay.

Phía sau, Lâm Nham cũng mở mắt lẳng lặng nhìn đầu ngón tay Tiêu Văn, hỏa cầu kia giống như đang khiêu vũ. Về phần Lộ tiểu tử và Nghiêm Lâm, hai người này sớm đã xem đến ngây người.

Phía trước mắt kính và Ôn hắc tử ngược lại không chú ý tới bên này.

“Ti!”

Không biết là ai hít một hơi, làm Lâm Nham bừng tỉnh.

Cau mày, Lâm Nham xoay người, muốn học Tiêu Văn ngưng tụ hỏa cầu ở đầu ngón tay, nhưng là chỉ toát ra được một ngọn lửa.

Tiêu Văn thấy Lâm Nham nhíu chặt mi, nhỏ giọng nói một câu: “Lâm Nham, cứ từ từ thôi, mới bắt đầu em cũng chỉ tạo được ngọn lửa, luyện nhiều là được rồi.”

“Luyện nhiều là tốt rồi, luyện nhiều là tốt rồi.” Không biết rốt cuộc Lâm Nham bị làm sao nữa, luôn lặp lại những lời này. Sau đó hắn chuyên tâm luyện tập, bộ dáng chuyên tâm kia làm hại Nghiêm Lâm không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ sợ ồn đến hắn.

“Tiêu Văn a, cậu tập luyện cho nên dị năng mới cường hãn như vậy?” Nhỏ giọng nói, Nghiêm Lâm trong khi nói trộm nhìn Lâm Nham, chỉ sợ làm hắn mất tập trung, sau đó bị đánh.

“Ừm.” Tiêu Văn cũng phóng thấp thanh âm, nhẹ nhàng trả lời một tiếng.

Nghiêm Lâm nhếch miệng cười, sau đó xoay người sang chỗ khác cũng bắt đầu chậm rãi luyện tập, hắn cũng muốn một quả cầu nước giết chết tang thi a. Không có biện pháp, tuy hắn bộ dạng lực lưỡng nhất, nhưng dị năng lại là nước, đúng là chán ghét.

Lộ tiểu tử nhìn hai người im lặng luyện tập, sờ sờ đầu, vậy hắn cũng lẳng lặng luyện tập xem sao.

Chỉ khổ cho Tiêu Văn, ngồi bên cạnh Lộ tiểu tử chốc chốc lại bay đến một luồng khí lạnh. Điều hòa ô tô khẳng định bị động kinh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.